“Được… Hmm Thạc ca liếm tao huyệt của Tiểu Liễu Nhi, Canh ca ngậm côn thịt của Tiểu Liễu Nhi… A…” Y không biết xấu hổ đưa ra loại yêu cầu này, nhuyễn ra không khác gì một vũng xuân thủy, hai huynh đệ nào còn nhịn được, Kỳ Canh ngậm lấy vật nhỏ đáng yêu vào trong miệng, lúc này Kỳ Thạc đã có thể độc hưởng tao huyệt thơm ngọt, trong ngực thoải mái đến run lên, xuất ra đủ loại kỹ xảo dùng đầu lưỡi của hắn liếm qua từng tấc bên trong tiểu huyệt, hận không thể hút khô toàn bộ dịch ngọt ở bên trong, để cho y không thể dùng cái chỗ đó đi mê hoặc người khác được nữa.
“A a Tiểu Liễu Nhi lại muốn bắn… Hmm không được…” Hai địa phương nhạy cảm đều được khoang miệng ấm áp hầu hạ, Liễu Nghi Sinh thoải mái đến mức đầu ngón chân trắng nõn đều cong lên, hai tay bị trói khó chịu giãy dụa, cảm giác vui sướng truyền từ hạ thể xông thẳng lên tim, y biết mình sắp không xong rồi, cắn môi, nhắm hai mắt lại, cái vật trắng nõn trong miệng Kỳ Canh không ngừng run rẩy được đưa lên cực hạn, bắn toàn bộ bạch trọc vào trong miệng của Kỳ Canh, được hắn nuốt vào không khác gì mỹ vị.
Tuy rằng phía trước đã bắn tinh, phản ứng của hoa huyệt cũng không thua kém chút nào, hoa bích co quắp quấn chặt lấy đầu lưỡi, không ngừng phun ra mật nước khiến cho hắn mút đến sảng khoái. Kỳ Thạc không buông tha cho bất cứ giọt nào, nỗ lực liếm sạch một ngụm thủy nhi cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu lên, phát hiện ra vẻ mặt tiểu bảo bối của bọn họ đã tan rã, bị bọn họ hút khô tinh lực, mềm nhũn nằm ở đó, mắt phượng xinh đẹp khẽ nhếch lên, khắp cả người đều là hồng ấn do bọn họ vô ý ấn ra, chọc người yêu thương tới cực điểm.
Này còn chưa có chân chính “trừng phạt” y đâu nha, vậy mà đã mềm nhũn thành thế này rồi, kêu hai người phải hạ thủ tiếp thế nào đây?
Bọn họ không biết là, lúc này trong lòng Liễu Nghi Sinh chính là bách vị tạp trần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vui sướng cực hạn dần dần biến mất, đầu óc cũng chậm rãi thanh tỉnh trở lại. Y xấu hổ biết bản thân mình nhịn không được, lại mở miệng cầu xin hai hỗn đản này sờ mình nữa rồi. Ban nãy hai huynh đệ đã ghét bỏ mình vì mình là một người độc ác tàn nhẫn, bây giờ còn thêm một cái tội danh *** đãng nữa, Liễu Nghi Sinh dần chìm đắm vào cảm giác tự chán ghét bản thân mình, tim đập như như đánh trống, khó chịu muốn gần chết.
Kỳ Canh đứng dậy cởi dây trói tay y ra, thấy bên trên đã hiện đầy dấu ấn đo đỏ, đau lòng liếm vài cái lên khóe môi y, nhận tội: “Phải chi ngươi chịu ngoan ngoãn cầu xin như vậy, ca đã không đành lòng làm thế này với ngươi rồi.”
Kỳ Thạc tiến đến bên tai của y, nhẹ tay xoa nắn đầu nhũ nhỏ đã bị lãng quên nãy giờ, bất đắc dĩ hỏi: “Hiện tại Tiểu Liễu Nhi còn dám nói là bọn ta cường ngươi nữa không? Hửm?”
Kỳ Thạc hỏi đến ôn nhu, Liễu Nghi Sinh cũng nhịn không được mà bắt đầu khóc nấc lên, dùng cái tay đã tê rần của y đấm vào ngực hai người, nghẹn ngào nói: “Các ngươi… Các ngươi cứ khi dễ ta… Biết rất rõ là… Biết rất rõ là thân thể của ta vừa bị các ngươi vừa chạm vào liền nhịn không được… Vậy mà còn muốn dùng phương thức này đến… Đến làm nhục ta… Hức hức… Hiện tại các ngươi biết ta vừa ác độc lại *** đãng nữa, hức hức… Đã hài lòng chưa…”
Liễu Nghi Sinh vừa khóc lên liền khiến cho hai huynh đệ đau lòng chịu không nổi. Bảo bối của bọn họ còn đang trần truồng, vừa mới được hai người đưa lên cao trào, hiện tại lại khóc thành cái bộ dáng ủy khuất, tố cáo bọn họ hành hạ phê phán y, thế nhưng như vậy là sao chứ hả? Dâm đãng cũng không sao, bọn họ thích thế, nhưng còn cái chữ ác độc này ở đâu mà ra?
Hai người cũng không quản hạ thân đã vểnh cao sốt ruột muốn được phát tiết, Kỳ Canh ẵm người ngồi lên đùi mình vỗ vỗ lưng, Kỳ Thạc vuốt ve mái tóc dài của y dỗ dành: “Sao đang yên đang lành lại khóc vậy hả? Vừa nãy quyết tiệt muốn nhất đao lưỡng đoạn với hai ta hiện tại đã chạy đi đâu mất rồi?”
Làm gì có ai đã bị đùa bỡn thân thể như thế rồi mà còn quyết tuyệt tiếp được nữa? Liễu Nghi Sinh kiên định cho rằng Kỳ Thạc chính là đang khi dễ y, nghẹn ngào trừng hắn một cái.
“Liễu Nhi ngốc, bọn ta có bao nhiêu yêu ngươi ngươi còn không biết sao? Đúng là hôm nay có thô bạo hơn một chút, đó cũng là bị ngươi chọc giận mà ra. Nhưng cho dù hai ta có giận hơn đi nữa thì cũng đâu nỡ tổn thương đến ngươi chứ hả? Ngươi nhìn xem hiện tại bọn ta vẫn còn cứng rắn nè, có nhìn thấy không? Như vậy mà còn kêu là khi dễ ngươi được sao?” Kỳ Thạc kéo tay y qua chạm vào cục thjt của mình, mặt Liễu Nghi Sinh đỏ lên, vội rút tay về, bởi vì xấu hổ nên cũng đã dừng khóc mất rồi.
“Thế nhưng ta… Ta hại người… Đều đã dơ bẩn thành như vậy, sao có thể kêu hai ngươi chạm vào nữa…”
“Cái gì mà dơ bẩn! Không được nói bậy!” Kỳ Canh khẽ đánh vào mông y một cái: “Báo thù cho phụ mẫu, đây là chuyện mà một đứa con phải làm. Ta cùng với Kỳ Thạc cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ là ngươi gạt bọn ta hành động một mình, trước đó cũng không thèm thông báo lấy một tiếng, bọn ta là tướng công của ngươi, ngươi có biết bị ngươi xem là người ngoài như vậy, bọn ta có bao nhiêu đau lòng, lại có bao nhiêu lo lắng cho ngươi hay không?”
Liễu Nghi Sinh bị đánh một cái không nhẹ không nặng, lại nghe Kỳ Canh nói như thế liền giật mình. Y thật sự không ngờ tới thì ra nguyên nhân hai người oán trách y lại là như vậy…
“Không chỉ có như vậy thôi đâu, ngươi còn nói bọn ta cường ngươi, không nghĩ lại xem trước đây chúng ta hoan hảo nhiều lần như vậy, hài tử đều đã biết gọi phụ thân rồi, toàn bộ đều là do ngươi không tình nguyện hay sao? Ngươi nói như vậy có thể khiến cho bọn ta không tức giận được sao hả?” Kỳ Thạc thở dài, đoạt người từ trong lòng Kỳ Canh sang ôm lấy.
Hắn không có cách nào phát cáu với bảo bối này, không ngờ lại khiến y cảm thấy hai người bọn họ ngại y dơ bẩn, ngốc chết đi được! Hắn dùng ngón tay gạt lệ trên mặt Tiểu Liễu Nhi, sau đó chọc chọc vào chóp mũi y nói: “Còn có, ngươi thế mà dám bảo hai ta cút đi, rời khỏi Kỳ Lân thôn một năm không học được thứ tốt, thế mà lại học không ít thứ xấu rồi. Trong nhà người thường có nương tử nào dám kêu tướng công của mình cút đi không hả?”
Lúc này Liễu Nghi Sinh mới thực sự nín khóc, thậm chí có chút ngượng ngùng cọ vào trong lòng của Kỳ Thạc: “Coi như… Coi như là ta sai đi… Vậy các ngươi cũng không thể trói ta lại khi dễ…”
Lúc này Kỳ Canh nhịn không được, nhích thân thể về phía trước dùng cái cây đã sắp nhịn đến nổ tung đỉnh vài cái vào thắt lưng của bảo bối nhà hắn, nhe răng gầm nhẹ: “Rốt cuộc là ai khi dễ ai hả? Ngươi đã làm sai chuyện, ta cùng với Kỳ Thạc trừng phạt ngươi, ngược lại ngươi đã bắn hai lần, mà điểu nhi của bọn ta lại chưa được xuất ra lần nào, Tiểu Liễu Nhi lương tâm của ngươi mọc ở đâu rồi?”
Không thể không nói, khi con người được thỏa mãn phương diện kia xong, quả thực sẽ dễ câu thông hơn nhiều lắm.
Liễu Nghi Sinh đỏ mặt phì cười một tiếng, đầu quả tim mềm đến rối tinh rối mù, lúc trước trong lòng có bao nhiêu đau đớn, hiện tại liền có bấy nhiêu ngọt ngào.
Y cẩn cẩn thận thận chui ra khỏi ôm ấp của Kỳ Thạc, tay sờ lên điểu nhi đã nghẹn cả đêm của Kỳ Canh, dịu dàng bóp vài cái nói: “Vậy các ngươi không được nói ta *** đãng nữa, ta mới đồng ý hòa thuận lại với hai ngươi.”
Chưa cần y đồng ý, hai huynh đệ đã sớm nhịn đến huyết mạch nghịch lưu, hiện tại ngay cả xiêm y cũng không cần cởi ra, thân thể mềm mại của người trong lòng đang mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm nha, ai mà hạ thủ lưu tình mới đúng là kỳ quái đó.
“Hmm…” Cánh môi và đầu nhũ suốt cả đêm chưa được ai yêu thương đang được hai người ngậm vào trong miệng, căn bản là hạ thân đã ướt đẫm đến mức không cần khai thác thêm bất cứ thứ gì nữa, Kỳ Canh thấy Kỳ Thạc đang tập trung hôn, thầm nghĩ quả nhiên chịu khổ chịu mệt đều là phần của hắn mà.
Cũng không do dự nữa, hắn vươn tay chạm vào hạ thân ẩm ướt, nỗ lực dùng chút thủy nhi đến thấm ướt hậu huyệt lát nữa sẽ được hầu hạ.
Liễu Nghi Sinh bị Kỳ Thạc hôn đến vui sướng choáng váng, đầu lưỡi bị hắn ngậm vào miệng đùa bỡn, thân thể được hai người ôm chặt lấy, da thịt trần trụi dán vào cơ ngực cứng rắn của bọn họ, bị cảm giác yên tâm mãnh liệt bao phủ, hoàn toàn giao bản thân mình cho bọn họ nhưng lại không hề cảm thấy lo lắng sợ hãi chút nào.