bảy giờ, Nhược Hàm lái xe về đến nhà. Bên trong phòng khách đang sáng trưng, hẳn là Tần Gia Mộc đã về nhà từ sớm. Cô mở cửa rất nhẹ, tháo giày đặt lên kệ, đi vào thì thấy anh đang nấu cơm tối trong bếp.
Nhân lúc Tần Gia Mộc không chú ý, cô len lén bước đến vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau. Anh hơi bất ngờ nhưng cũng không giật nảy mình lên, vẫn chuyên tâm nấu nốt nồi canh, mỉm cười nói: "Em về rồi sao?"
Nhược Hàm ngó sang một bên nhìn nồi canh của anh, ánh mắt đầy tò mò, hỏi: "Anh đang nấu súp bí đỏ à?"
"Ũm. Gần đây buổi tối nhiệt độ xuống nhanh, ở chỗ chúng ta càng lạnh hơn so với trung tâm. Thế nên anh nấu cho em súp bí đỏ ăn cho ấm người."
Cô nghe vậy thì "Ô" lên, sau đó nhớ đến lúc sáng tỉnh dậy không thấy anh đâu, trong lòng lại có chút ấm ức, giọng điệu hờn dỗi: "Anh còn để ý đến em à? Hồi sáng em dậy đã không thấy anh, cả đêm cũng không còn hơi ấm. Lúc đó em tức giận lắm đấy, cứ nghĩ anh đạt được mục đích rồi thì lật mặt bỏ đi, không ngờ anh thế mà còn biết nghĩ cho em."
Động tác của anh dừng lại trong giây lát, sau đó anh lại điềm tĩnh trả lời: "Anh có việc đột xuất, nhưng không phải bây giờ đã trở về với em rồi sao?"
Con người Nhược Hàm tương đối nhanh nhạy, cô khá giỏi trong việc nhìn nhận cảm xúc và thái độ của người khác, bao gồm cả hiện giờ. Từ hành động kỳ lạ mấy ngày qua của anh, cô biết anh có điều đang che giấu, cùng với thái độ bây giờ, dù chỉ là thoáng qua nhưng cô cũng đã thu gọn tất cả trong mắt, điều này chứng tỏ anh vẫn chưa có ý định nói với cô.
Nhược Hàm không biết bản thân sẽ phải đợi bao lâu đến ngày anh tự mình nói ra điều bản thân đang giấu giếm, nhưng cô chắc chắn không hỏi anh trước. Hôn nhân luôn cần sự tin tưởng giữa hai người với nhau, thế nên cô bằng lòng chờ anh tự nguyện nói ra. Dù vậy, có đôi lúc Nhược Hàm nghĩ anh sẽ thẳng thắn với cô, rốt cuộc anh vẫn chọn từ chối, cô không khỏi thất vọng đôi phần.
"Được rồi nào, em phải buông ra một chút, anh mới dọn thức ăn ra bàn được."
Vẻ mặt cô vẫn còn nét giận dỗi, hai tay không tình nguyện thả lỏng xuống, thúc giục anh mau mau một chút, mình đói lắm rồi. Tần Gia Mộc vui vẻ đáp lại rằng, bữa ăn sẽ có ngay đây. Anh múc khoảng lưng chừng chiếc đĩa sâu lòng, vừa quay lưng lại định để lên bàn, chẳng hiểu sao cơn đau nhức đầu lại ập đến, khung cảnh trước mắt trở nên mờ mịt đi.
Lúc này Nhược Hàm đang nhìn sang hướng khác nên không để ý, đến khi nghe thấy tiếng đĩa rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh mới quay lại thì thấy anh đang hơi lảo đảo, một tay chống vào ghế làm điểm tựa, tay kia ôm chặt đầu mình. Cô vội đi đến bên cạnh, lập tức đỡ lấy anh, vội vã hỏi:
"Gia Mộc, anh bị sao thế? Anh có ổn không? Mau ngồi xuống ghế nghỉ một chút." Cô vừa nói vừa kéo chiếc ghế ngay cạnh mình ra, đỡ anh ngồi xuống, lại rót cốc nước đưa cho anh.
Tần Gia Mộc uống một ngụm nước, trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn, cơn đau đầu cũng giảm bớt. Nhược Hàm vẫn chưa yên tâm, liên tục hỏi anh: "Sao rồi? Anh đỡ hơn chưa? Chúng ta đến bệnh viện thôi, để em đi lấy xe."
Thời khắc cô vừa định quay đi liền bị một bàn tay giữ lại, anh mỉm cười trấn an: "Anh ổn, chúng ta không cần thiết phải đến bệnh viện. Chẳng là gần đây anh bận việc ở công ty, không nghỉ ngơi ăn uống đúng giờ nên mới đau đầu một chút thôi, ngồi nghỉ một lát là ổn."
"Thật sao?" Trông tình trạng của anh vừa rồi rõ ràng không ổn, không hề nhẹ nhàng như những lời vừa nói. Mấy lời giải thích ấy không có nhiều tác dụng cho lắm, Nhược Hàm vẫn kiên quyết: "Chúng ta nên đi bệnh viện thì hơn."
Cả hai người đều ngang bướng như nhau, một người muốn đi bệnh viện, người kia lại nhất quyết không chịu đi.
Rốt cuộc cô vẫn là người xuống nước trước, nhưng vẫn không quên nhắc lại lần cuối:
"Anh thật sự không sao đó chứ?"
Tần Gia Mộc cười khẳng định: "Không sao thật mà. Em nhìn xem, anh ngồi một lát là khỏe rồi nè."
Nhược Hàm gật đầu, cô cúi người xuống nhặt mấy mảnh vụn thủy tinh rơi vỡ trên sàn, anh lại nói: "Để đó anh dọn cho, em mau ra phòng khách ngồi đợi anh một chút."
"Không cần đâu, anh mới là người cần ngồi nghỉ. Chỗ này để em dọn là được rồi." Cô lúi húi nhặt những mảnh vỡ to, thanh âm có phần dịu dàng: "Bình thường luôn là anh chiều chuộng em, từ giờ sẽ khác. Anh chăm sóc em, em cũng sẽ chăm sóc anh, đó mới là vợ chồng thật sự."
Một tháng tiếp theo rất nhanh trôi qua. Những tháng cuối năm giới giải trí bỗng trở nên yên bình rất lạ, khác hoàn toàn với loạt ồn ào sóng gió đầu năm. Nhược Hàm cứ thế tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của mình, hoàn toàn không ngờ đến cơn bão tố đang chờ đón trong tương lai.
Sau một loạt chấn động với sự rời đi của rất nhiều ngôi sao nổi tiếng từ lứa trẻ đang lên như Hạ Vân, Liễu Tư Nguyệt đến cả nhân vật có địa vị vững chắc như vợ chồng Thẩm Thiên Tuệ, đều không khỏi khiến cộng đồng mạng choáng váng.
Nhưng cuối cùng đều đã qua, Nhược Hàm và Tần Gia Mộc coi như đã đứng vững trước giông tố, tình cảm đậm sâu hơn rất nhiều.
Có một ngày, trong lúc đang ăn sáng, bỗng cô đề cập với anh một chuyện: "Chúng ta kết hôn lâu vậy rồi, nhưng hình như em vẫn chưa dẫn anh đến thăm cô của em. Cuối tuần này anh rảnh không, chúng ta cùng đến nhà cô em đi. Cô có hai đứa con dễ thương lắm, chúng rất quý em, nên chắc chắn cũng sẽ quý anh."
"Cuối tuần anh không có lịch, chúng ta đến thăm cô em cũng tốt. Dẫu sao hai ta kết hôn lâu như vậy, chưa từng cùng nhau đến thăm người nhà bao giờ, chắc hẳn cô sẽ thắc mắc rất nhiều."
"Về chuyện này em đã lựa lời nói với cô rồi. Trước đây hôn nhân của chúng ta thế nào đã không còn quan trọng nữa, hiện tại mới là thứ đáng lưu tâm nhất. Cô biết em có thể sống hạnh phúc với người mà em yêu thì vui lắm, anh không phải lo lắng quá đâu. Đến lúc đó chúng ta mua nhiều quà cho đám nhóc một chút là được."
Nhược Hàm vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên bàn, nở nụ cười tươi tắn đầy ngọt ngào. Trên các mặt báo hay chụp hình ở thảm đỏ, cô không có thói quen cười, luôn giữ hình tượng kiêu sa lạnh lùng của mình, từ lâu đã trở thành thương hiệu. Thế nhưng khi cười lên, sự lạnh lùng ấy hoàn toàn biến mất, gương mặt cô rạng rõ và xinh đẹp như ánh mặt trời, tỏa sáng hơn bất cứ thứ gì.
Tần Gia Mộc gật đầu, có ý tứ trêu chọc: "Dạo này em thay đổi thái độ rất nhanh, còn hay nói mấy lời ngọt ngào nữa, học ở đâu thế hả?"
Cô phồng má, "Không phải đàn ông mấy người dễ bị xiêu lòng với loại hình này à? Chẳng lẽ Khuê Khuê lừa em?
Mà cũng phải, cô nàng đó đến bạn trai còn chưa có, vậy mà em lại đi tin mấy kiểu nhảm nhí đó."
"Nhưng em thành công rồi. Anh đã xiêu lòng rồi đấy." Tần Gia Mộc ngưng một chút, nét cười trên khuôn mặt hơi nhạt đi trong giây lát, sau đó dường như mang theo một nỗi buồn man mác: "Chỉ cần là em, anh đều rung động.
Thật tốt làm sao khi có thể nhìn thấy em mỗi ngày, thấy em cười, thấy em nói chuyện cùng anh...."
Anh càng nói giọng càng nhỏ dần, khiến Nhược Hàm cảm thấy khó hiểu, cô nhíu mày, "Anh nói cứ như sắp không thấy em nữa vậy. Em ở ngay cạnh anh mà, có phải chuẩn bị đi đâu xa lắm đâu. Sau này ngày tháng của hai chúng ta còn dài, anh sẽ còn thấy em rất nhiều giây, rất nhiều phút, rất nhiều ngày, rất nhiều năm nữa. Bởi vì còn nhiều thời gian nên em không mong anh sẽ có ngày chán em đâu đấy."
"Sẽ không đâu.