Bên trong phòng bao ấm áp, ánh đèn vàng lập lòe mờ ảo, Khương Ngọc Trúc mặc chiếc váy đen ôm sát người ngồi cùng với một nhóm nam nữ, miệng lưỡi ngon ngọt nịnh bợ người đàn ông mặc vest kẻ xanh than. Người này là một trong số nhà đầu tư của dự án “Dạ thành”, Khương Ngọc Trúc muốn dựa vào người này để chiếm được một vai diễn nhỏ trong đó, cùng với việc tham gia trình bày ca khúc chủ đề, nhất định sẽ có tiếng vang.
Nguyên nhân vì sao cô ta phải gấp gáp tìm tới nhà đầu tư như vậy, không chỉ vì Lưu Hiểu Trần là đạo diễn, rất lâu rồi ông mới trở lại làm đạo diễn cho một dự án điện ảnh, mà còn vì nữ chính đã được công bố là Trần Nhược Hàm. Cô vừa là diễn viên vừa là ca sĩ, xét về khoản thành tựu âm nhạc thì khỏi phải nói, nếu ca khúc chủ đề đến tay cô trước thì cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội.
Dự án lần này lớn như thế, cô ta phải chiếm được một sự chú ý.
Đáng tiếc nhà đầu tư kia cho dù thế nào cũng không chịu đồng ý giúp Khương Ngọc Trúc, mặc kệ cô ta nài nỉ hết lời, hứa hẹn có thể làm bất kỳ điều gì. Có điều “Dạ thành” kể từ khi có tin tức sắp khởi quay đã trở thành miếng mồi béo bở của rất nhiều ông lớn, ai mà không muốn thu lợi từ dự án như vậy, để tranh giành được đã không dễ dàng gì, nếu làm phật ý Lưu Hiểu Trần thì khẳng định sẽ mất cả vị trí khó khăn lắm mới có được này.
Đối phương bị Khương Ngọc Trúc làm phiền đến khó chịu, cuối cùng đứng dậy bỏ ra ngoài.
Cô ta mắt thấy cơ hội bị vuột mất một cách phũ phàng, lòng không cam tâm lại không biết làm sao, chỉ có thể nắm chặt một góc váy.
Đợt rét nàng Bân đang diễn ra khắp Đại Bắc, cô ta bất chấp ngày mưa gió giá lạnh mặc một chiếc váy mỏng dính ôm sát người, đi trên đường gió không ngừng lùa vào da thịt, phải cam chịu đến đây hạ thấp bản thân để có được một vai trò cho “Dạ thành”, thế nhưng vẫn trắng tay.
Mà cảnh tượng này bị một người khác từ xa chứng kiến tất cả, khiến cô ta nhớ về những tháng ngày thấp kém khi trước phải đi xin xỏ, tiếp rượu đủ các loại, có thứ gì mà không từng trải qua. Nếu không có những ngày đó cô ta cũng không đi đến hôm nay. Vốn dĩ lúc đầu cảm thấy có người nổi tiếng nào mà không có góc khuất, không phải đi cửa sau, chỉ là bây giờ lại gặp được một người quá tốt.
Người đó yêu thương cô ta thật lòng, nâng niu trân trọng hết mực, luôn đứng ra bảo vệ cô ta mọi lúc bất kể là chuyện gì đi nữa. Đó là những thứ cô ta chưa bao giờ có được trước đây. Nhưng sẽ ra sao nếu người đó biết được quá khứ dơ bẩn đó?
Liễu Tư Nguyệt đứng dậy, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ vài cái, ngồi xuống đối diện
Khương Ngọc Trúc, nhếch miệng cười: “Đã lâu không gặp, sao cô đột nhiên lại khốn khổ như thế?”
Khương Ngọc Trúc không muốn để người khác thấy được bộ dạng nịnh nọt của mình ban nãy, Liễu Tư Nguyệt lại xuất hiện trước mặt cô ta, giống như đang cười nhạo cô ta vậy. Hai người đúng là từng hợp tác, cũng có qua lại không ít, nhưng không có nghĩa Khương Ngọc Trúc tin tưởng người này.
Liễu Tư Nguyệt nham hiểm hơn cô ta tưởng, bản thân Liễu Tư Nguyệt sau khi tiếp xúc cũng thấy người này không phải hạng ngu ngốc dễ điều khiển, cho dù hợp tác vẫn phải đề phòng
lẫn nhau.
Giữa bọn họ chỉ có lợi ích, không có tương thân tương ái.
“Đều là vì sự nghiệp thôi, có ai mà không từng trải qua?” Khương Ngọc Trúc cố ra vẻ bình tĩnh, “Hiện giờ cô sống tốt như thế, hay là giúp tôi một chút. Cô biết đấy, Trần Nhược Hàm mà cô căm ghét đã gia nhập đoàn phim đó, còn đường hoàng là nữ chính nữa, nếu tôi có thể vào đoàn sẽ thay cô xử lý cô ta.”
Liễu Tư Nguyệt dựa lưng vào ghế, mắt chăm chú nhìn vào ly rượu đỏ. Tưởng cô ta không biết sao, Khương Ngọc Trúc muốn danh tiếng của mình thăng hạng nên cố chấp phải vào đoàn phim “Dạ thành” cho bằng được, còn bịa ra một lý do sẽ xử lý Trần Nhược Hàm. Cả hai đều từng bày trò với cô bao nhiêu lần, đã lần nào hạ được cô đâu, cái lý lẽ đó nên ném ra khỏi cửa đi. Hơn nữa, “Dạ thành” là chỗ nào chứ, muốn vào là vào sao, với người khó tỉnh như Lưu Hiểu Trần, một Khương Ngọc Trúc chẳng có chút kỹ năng diễn xuất nào có vào được cũng chưa chắc ở lại được một ngày.
Bản thân Liễu Tư Nguyệt cũng rất tham lam danh tiếng, nhưng cô ta biết con đường diễn xuất chuyên nghiệp không thể đi, chỉ có thể dựa vào nhan sắc để níu giữ lòng người, cho nên từ đầu đã không cưỡng cầu dự án khó nhằn như “Dạ thành”. Không ngờ Khương Ngọc Trúc này thế mà lại dám ngó ngàng đến, đúng là không biết tự lượng sức.
“Tôi không thể giúp được cô. ‘Dạ thành là do Lưu Hiểu Trần nắm quyền đấy, không thể dùng tiền mà mua được đâu. Nếu cô muốn nổi tiếng, tôi có thể giúp cô vào những đoàn phim khác, cho cô vai chính. Còn ‘Dạ thành ấy à, lời khuyên thật lòng của tôi chính là, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Đây cũng coi như là lời thật của Liễu Tư Nguyệt, còn Khương Ngọc Trúc không nghe lọt tai cũng không liên quan đến cô ta nữa. Lúc này nhìn người đối diện càng khiến cô ta nhớ đến những ký ức không tốt đẹp gì, thật tình không muốn ở lại chỗ này lâu hơn nữa. Liễu Tư Nguyệt vừa định đứng lên đi về thì bị một lời của đối phương cản lại:
“Nếu bây giờ chúng ta chơi trò trao đổi thông tin thì sao?”
Khương Ngọc Trúc sớm đã biết Liễu Tư Nguyệt không dễ nói chuyện nên đã giữ lại một quân bài cuối cùng. Đặc biệt là thông tin mà cô ta nắm giữ, nhất định Liễu Tư Nguyệt muốn nghe hơn bất cứ ai.
“Thông tin gì?” Không ngoài dự định, Liễu Tư Nguyệt lại ngồi xuống ghế.
“Là loại tin tức nếu bị lộ ra ngoài chắc chắn sẽ khiến tất cả chấn động. Liên quan đến cuộc hôn nhân của Tần Gia Mộc và Trần Nhược Hàm”
Đáy mắt Liễu Tư Nguyệt khẽ động, “Ý cô là sao?”
“Đã nói là trao đổi, phải có điều kiện thì mới cho cô biết được chứ.”
Liễu Tư Nguyệt coi như đã hiểu rõ được Khương Ngọc Trúc này, cô ta nhất quyết phải có được vai trong “Dạ thành” cho bằng được, cho dù phải bất chấp mọi thứ.
Kỳ thực bản thân Liễu Tư Nguyệt gần đây thường nghĩ đến một chuyện. Cô ta là vì yêu Tần Gia Mộc nên mới nảy sinh hận thù với Nhược Hàm, khi biết tin hai người họ yêu nhau, tình yêu thầm kín dành cho anh suốt bao năm chợt trở nên trống rỗng như thế, cô ta vô cùng hận Nhược Hàm. Kể từ đó về sau luôn coi Nhược Hàm là cái gai trong mắt, đối đầu cô trên mọi phương diện, một lòng muốn cô bị hủy hoại để Tần Gia Mộc bỏ rơi cô, đến lúc đó anh sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta.
Nhưng, nếu không yêu anh thì sao? Vậy thì Nhược Hàm chẳng liên quan gì đến cô ta cả. Vậy thì cô ta hao phí tâm sức lên người cô để làm gì?
Đi đến tận ngày hôm nay, bỗng nhiên rủ lòng thương người khác, đó cũng không phải tác phong của Liễu Tư Nguyệt.
Còn trong mắt Khương Ngọc Trúc, cô ta biết Liễu Tư Nguyệt có Lục Thanh Thương đứng sau chống đỡ, có gì mà không thể đòi, chỉ cần đưa ra mức giá hợp lý là được. Mà vừa hay, cả hai đều căm ghét Trần Nhược Hàm, bao nhiêu đó là đủ để Liễu Tư Nguyệt hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Cho đến khi Liễu Tư Nguyệt chốt hạ một lời cuối cùng: “Nếu cô Khương đây khăng khăng nhắm đến ‘Dạ thành thì tin tức đó tôi cũng không cần. Tôi đã nói, tôi thật sự không thể giúp được cô lần này”
Sau đó cô ta thật sự rời đi, không thèm để ý đến sắc mặt Khương Ngọc Trúc đang tối đen lại. Cô ta nghiến răng chửi một tiếng: “Đồ tiện nhân, tưởng giờ leo lên được nhà họ Lục là tốt rồi sao? Cô mà cũng xứng ra vẻ với tôi à? Để xem đến lúc tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của cô, đến lúc đó không biết ai cầu xin ai nữa.”
Sau cuộc gặp với Khương Ngọc Trúc, Liễu Tư Nguyệt không về nhà mà lái xe thẳng đến căn hộ của Lục Thanh Thương. Cô ta đứng đợi thang máy, không ngừng nghĩ ngợi về những chuyện trước kia. Tất cả những thứ đó đều không được phép nhớ đến, cô ta lại không khống chế được suy nghĩ của bản thân, mâu thuẫn đến đau nhức cả đầu.
Thang máy vừa ting’ một tiếng, Liễu Tư Nguyệt vừa định bước vào trong thì bắt gặp Tần Gia Mộc ở trong thang máy đi ra. Anh đang nhìn tin nhắn của Nhược Hàm ở trong điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy cô ta, ánh mắt lạnh lùng thoáng liếc qua, sau đó không nói lời nào liền bỏ đi.
Liễu Tư Nguyệt lập tức hô lên: “Tần Gia Mộc, anh đến đây để làm gì?”
Không lẽ Lục Thanh Thương và anh đã làm hòa. Nghĩ đến khả năng này làm cô ta run rẩy, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay thành vết rất sâu, cô ta sợ rằng nếu họ làm hòa thì Lục Thanh Thương sẽ biết được toàn bộ những gì xấu xa nhất của cô ta.
Không thể để Lục Thanh Thương phát giác được chuyện gì, tuyệt đối không thể.
Lòng cô ta lúc này rối như tơ vò, tim đập thình thịch, trong thời tiết giá rét lại túa mồ hôi ướt đẫm trán, bên kia Tần Gia Mộc không bận tâm đến câu hỏi của cô ta, cứ thế đi xuống hầm để xe.
Lúc Liễu Tư Nguyệt đến trước cửa căn hộ, thấy trên tay nắm cửa treo một túi nilon màu trắng không nhìn rõ bên trong chứa gì. Cô ta tiện tay cầm lên, bấm mật khẩu rồi mở cửa vào trong.
“Muộn vậy rồi sao em còn đến?”
Lục Thanh Thương mặc áo choàng tắm, vừa đi vừa lau mái tóc ướt sũng, ra đến cửa thì thấy bạn gái đang xách đồ đi vào. Cô ta không muốn để anh nhìn thấy trạng thái bất ổn của mình, nở nụ cười: “Em đến tìm anh, anh không vui à?"
“Vui chứ. Nãy anh nghe thấy có tiếng chuông, tưởng là người nào đến, vừa ra đến nơi thì em đã vào nhà.” Anh chu đáo cầm túi nilon trắng kia để Liễu Tư Nguyệt tháo đôi bốt ra, cô ta nơm nớp lo sợ không biết anh đã nghe được gì từ miệng của Tần Gia Mộc, nhưng lại
nghe thấy giọng anh vô cùng phấn khích: “Em mang quà sinh nhật đến cho anh sao?”
Trên bàn là một chiếc bánh kem nhỏ màu vàng nhạt, điểm xuyết vài miếng mâm xôi đỏ và xoài cắt lát xếp thành hình bán nguyệt rất đẹp mắt. Lục Thanh Thương nhìn dòng chữ ‘Happy birthday, vui vẻ nói với cô ta:
“Đúng là mousse xoài anh thích luôn. Em làm anh bất ngờ đó!”
Ngay cả cô ta cũng bất ngờ, bởi vì cái bánh này đâu phải cô ta mua.
Nghĩ lại thì ban nãy gặp Tần Gia Mộc ở thang máy, Liễu Tư Nguyệt đoán có lẽ là anh mua rồi treo ở đó, sau đó bấm chuông để Lục Thanh Thương ra nhận. Nếu thật sự là như thế thì hẳn là hai người này vẫn chưa gặp nhau, Tần Gia Mộc chắc chưa kể gì cho Lục Thanh Thương.
Bằng không anh ấy cũng không dịu dàng với cô ta như thế.
Đúng là cô ta tiếp cận Lục Thanh Thương có mục đích, nhưng đến giờ lại bắt đầu chìm sâu vào trong đó, không thể thoát ra cũng không muốn thoát ra. Liễu Tư Nguyệt đi đến ôm lấy anh từ phía sau, ánh mắt mông lung mờ mịt, nhỏ nhẹ cất giọng:
“Em hỏi anh cái này được không?”
Lục Thanh Thương không nhận ra điều gì, thoải mái nắm tay cô ta: “Có gì mà không thể? Em cứ hỏi đi, chắc chắn anh sẽ trả lời thật.”
“Nếu một ngày nào đó anh phát hiện em không tốt đẹp như anh vẫn nghĩ...... liệu anh có yêu em không?”
Khi nghe được câu hỏi này, Lục Thanh Thương hơi bất ngờ nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, anh quay lưng lại ôm lấy eo Liễu Tư Nguyệt, cúi đầu tựa vào trán cô ta nói: “Hôm nay em sao thế, lại đi hỏi anh câu kỳ lạ như vậy. Anh đã yêu em, thì sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về em.”