Ngày hai mươi tháng ba, thời tiết dần dần ấm lên thích hợp cho một buổi lễ đính hôn diễn ra ngoài trời.
Lễ đính hôn của hai ngôi sao lớn trong giới giải trí là Tần Gia Mộc và Trần Nhược Hàm được tổ chức tại một công viên ở ngoại ô Đại Bắc, ngay bên cạnh hồ Thiên Thủy.
Khung cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, có thể tận mắt chứng kiến đôi tình nhân tài sắc vẹn toàn đánh dấu bước đầu của hạnh phúc vĩnh cửu, thật khiến người ta nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui vẻ.
Bên trong phòng thay đồ, Nhược Hàm mặc chiếc váy bản thân đã chuẩn bị từ rất lâu trên người, chưa cần trang điểm làm tóc đã vô cùng xinh đẹp, không biết đến khi hoàn chỉnh tạo hình còn có thêm bao nhiêu phần diễm lệ.
Cô ngồi im lặng trước gương không nhúc nhích để chuyên viên trang điểm tô vẽ lên khuôn mặt thanh tú. Một ngày đặc biệt thế này, vốn nên hoặc là vui mừng hoặc là hồi hộp, vậy mà Nhược Hàm một chút biểu hiện cũng không có.
Nhân vật chính của lễ đính hôn như cô chỉ ngồi yên một chỗ rất bình thản, không tươi cười cũng chẳng nóng lòng, ánh nhìn xa xăm không có tiêu điểm cụ thể.
Bên ngoài là dàn khách mời mặc lễ phục đẹp đẽ đang đứng làm quen chào hỏi nhau, trên gương mặt ai nấy cũng cười nói rất tự nhiên hoàn toàn trái ngược với người ở trong phòng thay đồ.
Chuyên viên trang điểm một tay cầm hộp phấn, một tay cầm cọ thành thục quét quét hai bên má Nhược Hàm, nơi khóe miệng cong lên cảm thán:
“Chị Hàm, chị thật sự rất đẹp, cho dù không cần trang điểm cũng vẫn có thể diễm áp rất nhiều ngôi sao nữ khác.”
Người trang điểm cho cô hôm nay là một nhân viên chuyên nghiệp, dù còn khá trẻ nhưng từng hợp tác với nhiều sao nữ có tên tuổi và nhan trị cao, lời này nói ra cũng là lời thật lòng, là sự công nhận từ trong chân tâm.
“Đẹp hơn hay không đẹp bằng thì chung quy vẫn là đẹp, cần gì phải so sánh. Điều quan trọng hơn là phải có tài năng, không phải sao?” Nhược Hàm nhìn bản thân trong gương trả lời.
Chuyên viên kia bật cười: “Thì chị có tài năng mà. Nếu nói ra người có tài trong âm nhạc mà quên mất chị thì hẳn đó là sai lầm lớn trong cuộc đời. Hơn nữa diễn xuất của chị cũng rất ổn, em đã xem toàn bộ phim chị đóng không sót một bộ nào.”
Đánh xong phần má, cô chuyên viên đặt bảng phấn xuống loay hoay tìm hộp nhũ mắt, thay cả cọ phấn đánh mà thành một chiếc cọ nhỏ hơn, quét một lớp mỏng nhũ màu hồng pastel phủ lên đôi mắt hút hồn của Nhược Hàm.
Nữ chuyên viên tỉ mỉ họa lên khuôn mặt Nhược Hàm, bẽn lẽn thú nhận: “Thật ra em là fan của chị đấy. Hôm nay có thể trang điểm cho chị trong lễ đính hôn của chị, đúng là vinh dự lớn của em. Lúc em mới biết tin đã vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được.”
“Cảm ơn cô đã yêu thích tôi. Lát nữa trang điểm xong cô cũng ra ngoài đó tham dự đi, coi như là lời cảm ơn cô nhận trang điểm cho tô hôm nay. Tôi rất hài lòng.”
Đúng lúc, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nhược Hàm thuận miệng nói: “Vào đi.”
Người tìm cô là quản lý của Tần Gia Mộc, Lý Thanh Hà.
“Quản lý Lý, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Lý Thanh Hà đi đến gần chỗ Nhược Hàm đang ngồi, dịu dàng nói: “Khách mời đến gần đủ hết rồi, còn nữa tiếng nữa sẽ bắt đầu. Tôi đến để xem cô Trần trang điểm xong chưa, liệu có kịp không?”
Nữ chuyên viên nói rất chắc chắn: “Cô yên tâm, tôi hoàn thành khâu trang điểm rồi, chỉ còn khoản làm tóc nữa là xong.”
“Cô Trần, hôm nay cô đẹp lắm.” Lý Thanh Hà cao giọng khen.
Nhược Hàm hờ hững đón nhận: “Cảm ơn lời khen của cô.”
Trong một phòng thay đồ khác, Tần Gia Mộc thay xong vest và làm tóc hoàn chỉnh đang ngồi trên ghế sofa chờ đợi. Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là lễ đính hôn bắt đầu, anh một mình trong phòng tâm trạng phức tạp, cảm giác cứ bồn chồn không yên, hết ngồi xuống lại đừng lên đi loanh quanh mấy vòng.
Tần Gia Mộc đến bên khung cửa kính, khẽ vén màn nhìn ra bên ngoài. Khách mời đã đến khá đông đủ, bắt đầu ngồi vào ghế ngay ngắn, chỉ chờ hai nhân vật chính của buổi lễ xuất hiện nữa mà thôi.
………..
Bên ngoài lễ đính hôn, MC bắt đầu giới thiệu: “Các vị khách mời thân mến, xin chào tất cả mọi người, chúc mọi người một buổi chiều tốt lành. Như chúng ta đã biết, ngày hôm nay là một ngày hết sức đặc biệt, là buổi lễ đính hôn của đôi nam thanh nữ tú. Bây giờ chúng ta hãy cùng nổ một tràng pháo tay chào đón sự xuất hiện của hai nhân vật chính.”
Phòng thay đồ của Nhược Hàm và Tần Gia Mộc ở đối diện nhau, cửa vừa mở ra ngay lập tức có thể nhìn thấy đối phương.
Hôm nay Tần Gia Mộc mặc một bộ vest xám, phong thái chững chạc cùng khuôn mặt tuấn mỹ như tạc tượng, anh bước ra sảnh chính trước chờ Nhược Hàm.
Thời khắc cánh cửa phòng mở ra, Nhược Hàm mặc chiếc váy màu be đính đầy kim tuyến lấp lánh, mái tóc búi thấp bằng một chiếc trâm cài có tua rua rủ xuống, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển. Diện mạo của cô giống như một nàng công chúa đài các bước ra từ trong truyện, kiêu sa lộng lẫy vô cùng.
Tần Gia Mộc lộ liễu ngắm nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, nhìn đến ngây ngốc, đến khi Lý Thanh Hà đứng bên cạnh lay lay người anh nhắc nhở mới tỉnh táo lại.
Nhược Hàm và Tần Gia Mộc đứng đối diện nhau, ngại ngùng không dám bước đến gần đối phương. Lý Thanh Hà trông thấy sự bối rối của đôi bên liền đi đến giữa hai người, một bên kéo tay Tần Gia Mộc, bên kia lại kéo tay Nhược Hàm để hai người nắm lấy tay nhau, nở nụ cười xoa dịu bầu không khí:
“Được rồi, hôm nay là ngày vui của hai người. Chúng ta mau đi ra ngoài thôi, khách mời đang chờ đó.”
Trong tiếng vỗ tay dồn dập vang lên rộn rã cả khoảng không gian cùng giai điệu ngọt ngào của bài hát “Just for you”, một sáng tác khác của Nhược Hàm, cặp đôi trẻ bước đi trên con đường trải lụa trắng tinh khôi đi đến sân khấu.
Cả hai cùng nắm tay nhau tiến lên nơi cao nhất dưới ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của hai bên khách mời.
Trên sân khấu, Nhược Hàm lộng lẫy đứng bên Tần Gia Mộc giữa làn lụa trắng tung bay trong gió, một cảnh tượng đẹp không tả nổi.
Hàng ghế đầu tiên, Trần Loan cùng hai đứa con ngồi cạnh nhau vỗ tay chúc mừng liên tục. Đứa bé gái còn reo lên thích thú: “Chị Hàm xinh quá, giống y như tiên nữ giáng trần.”
Các thợ chụp ảnh đến ngày hôm nay rất nhanh chóng chớp lấy thời cơ chụp lại khoảnh khắc này. Ánh đèn flash chiếu ra, Nhược Hàm ăn ý phối hợp với Tần Gia Mộc đứng xoay người lại nhìn nhau say đắm. Nhược Hàm nở nụ cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời, Tần Gia Mộc đứng đối diện cũng nghiêng đầu dành cho cô ánh nhìn vô cùng ấm áp.
Khung cảnh này quá đỗi chân thật khiến khách mời bên dưới, những người bạn thân của họ hò hét không ngừng. Nhưng hai người đều là diễn viên nổi tiếng, Tần Gia Mộc nhìn một thoáng liền biết nụ cười của Nhược Hàm là diễn xuất, mà Nhược Hàm lại không cách nào nhìn thấu được sự thật giả đằng sau cái nhìn âu yếm của anh.
Chính anh cũng không biết được bản thân dành cho cô cái nhìn ấy là có bao nhiêu phần giả dối hay vốn dĩ chưa bao giờ đơn thuần để qua mắt người khác.
Tại thời điểm này có lẽ bản thân anh đã không còn nhớ đến nguyên nhân vì sao lễ đính hôn của hai người được tổ chức.
Những bức hình được lưu lại rất nhanh đến tay của Doãn Ngọc Dao và Lý Thanh Hà. Hai người dựa theo kế hoạch ban đầu của Nhược Hàm và Tần Gia Mộc đăng tải lên tài khoản chính thức của hai nghệ sĩ kèm theo một là thư tay giãi bày tâm tình với công chúng.
Chỉ năm phút sau khi đăng tải bài viết, cả cộng đồng mạng đều rầm rộ đến sắp sập cả trang thông tin, hotsearch ‘Lễ đính hôn của Tần Gia Mộc và Trần Nhược Hàm’ lập tức xuất hiện, chễm chệ ngồi trên đỉnh bảng. Các hotsearch khác liên quan cũng nằm ở các vị trí khá cao trên bảng xếp hạng, ai nấy đều đứng ngồi không yên.
Tầm ảnh hưởng của hai người trước đây đã không hề nhỏ, sau khi tin tức hẹn hò nổ ra trong một đêm đã đánh sập trang mạng xã hội, giờ đây khi hình ảnh chính thức về lễ đính hôn được đăng tải càng khiến cho công chúng thêm một phen ngỡ ngàng há hốc.
Nhưng khi nhìn đống ảnh đó, ai cũng đều đồng tình rằng họ quá đẹp đôi, khi đứng cùng nhau thực sự sáng rực cả khung hình, nhiều người bắt đầu bày tỏ sự tiếc nuối khi chưa từng thấy được cặp đôi xuất hiện cùng nhau trên thảm đỏ hay trong một chương trình nào.
Bên cạnh sự chúc phúc của đại đa số cư dân mạng thì cũng có một số người ngồi trước màn hình đang tức điên lên, hận không thể đến tận nơi phá hỏng buổi lễ kia.
Liễu Tư Nguyệt sau khi biết được tin tức này lập tức quay về phòng ngủ điên cuồng xé nát gối ra, bông từ bên trong giăng tứ tung khắp nơi. Nhìn căn phòng bừa bộn toàn bông và vải, cô ta vẫn chưa đủ thỏa mãn chạy đến bàn trang điểm hất toàn bộ mỹ phẩm xuống đất, âm thanh rơi vỡ của thủy tinh liên tục vang lên.
Đến khi không còn thứ gì để đập phá nữa, Liễu Tư Nguyệt ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào thành giường, nỗi căm hận đong đầy nơi đáy mắt, miệng lẩm bẩm oán trách:
“Tần Gia Mộc, tại sao người đứng bên cạnh anh lại là cô ta? Rõ ràng em yêu anh trước, cô ta chỉ là người đến sau, tại sao cô ta lại có được trái tim anh? Em yêu anh nhiều như vậy, anh chưa từng nhìn đến em, bây giờ anh lại đi kết hôn với cô ta. Đều tại ả hồ ly tinh đó dám ngang nhiên quyến rũ anh. Trần Nhược Hàm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Cuộc chơi giữa chúng ta bây giờ mới bắt đầu. Cô cứ chờ xem đến cuối cùng ai mới là người thắng cuộc.”
Trên khóe miệng Liễu Tư Nguyệt đọng lại một nụ cười nham hiểm, sự hận thù trong đôi mắt càng rõ rệt hơn.