*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão thái thái trên giường không phản ứng lại chút nào, tiếng ngáy vẫn đều đều như trước, Tiểu Ngư toát mồ hôi, cũng không xác định rõ liệu có phải bà lão thật sự không nghe thấy nàng nói không, liền gọi thêm vài tiếng nữa, thành khẩn nói: “Lão tiền bối, không phải vãn bối vô lễ muốn quấy rầy mộng đẹp của tiền bối, chỉ là lúc này tình hình khẩn cấp, vãn bối nhất định phải tìm được Bỉ lão tiền bối, xin lão tiền bối chỉ giúp Bỉ lão tiền bối đang ở đâu?”
Lão thái thái vẫn đáp lại bằng tiếng ngáy, mặt Tiểu Ngư không khỏi hơi nóng lên, nhưng vì Đinh Triệt, chỉ đành cố kiên trì tiếp tục gọi.
“A..a…a… Phiền muốn chết!” Sau ba bốn lần, lão thái thái rốt cuộc không chịu nổi nữa, rống to: “Đồ quỷ!! Lão còn không ra đuổi con nhóc chim sẻ này đi, sau này đừng hòng uống rượu cùng lão nương nữa!!!”
Bà lão bất thình lình hét lớn, Tiểu Ngư bị bất ngờ, nhất thời màng tai bị chấn động ù ù, không khỏi lùi lại một bước, đồng thời nhếch khóe miệng, lão thái thái này lúc tỉnh tính tình không được tốt, nhưng khi ngủ lại thật khác!
“Rồi rồi rồi!! Ta đưa tiểu nha đầu này đi!” Gót chân Tiểu Ngư lui về phía sau mới chạm đất, một thanh âm nịnh nọt bỗng vang lên bên tai nàng, đồng thời, cánh tay căng thẳng, thân thể đã bị kéo hướng ra ngoài.
“Tiểu nha đầu này, lá gan cũng lớn quá nhỉ? Ngay cả lão tiền bối ta đây cũng không dám phiền bà ấy khi ngủ, bà ấy không lập tức cho ngươi một cái tát đã là đủ khách khí, ngươi còn dám ở trước mặt mà hô to gọi nhỏ! Tiểu nha đầu ngươi không muốn sống nữa phải không?..” Kéo Tiểu Ngư đi đúng là lão già sư phụ kỳ quặc của Đinh Triệt, lão kéo Tiểu Ngư chạy một hơi thật xa mới thả nàng ra, cũng không chờ nàng mở miệng liền trút xuống một tràng mắng mỏ, sau đó lại hung dữ trừng mắt hỏi: “Nói, sao ngươi biết ta ở đây?”
Tiểu Ngư nhìn mái đầu bạc hiện rõ trong màn đêm của lão, mỉm cười: “Là một vị lão tiền bối khác dẫn ta đến.”
Nói xong, liền nói ngắn gọn chuyện lúc chạng vạng lại một lần.
“Nha đầu này, vận khí không tồi, đến tìm đúng lúc ta quay về kinh, lại có phúc sâu, vào được mắt lão bà nương kia.” Nghe nói lão thái thái tự mình mang nàng về nhà, thái độ lão già quái dị lập tức tốt hơn hẳn. “Nói đi, tìm ta có việc gì? Là chính ngươi muốn tìm ta, hay là đồ đệ ngu ngốc kia của ta phái ngươi tới?”
“Là ta tự mình muốn tìm lão tiền bối, muốn nhờ lão tiền bối giúp đỡ.” Tiểu Ngư cười cười.
“Muốn ta giúp cũng được, có điều…” Lão già quái dị chắp tay sau đít vòng quay Tiểu Ngư một vòng, trong mắt cười gian xảo: “Ngươi phải cho ta một lý do để giúp mới được.”
Tiểu Ngư nhất thời đỏ mặt. Nàng không phản đối để lão già biết được quan hệ giữa nàng và Đinh Triệt, nhưng loại chuyện này với nàng mà nói tựa hồ có chút…
“Ha ha ha.. được rồi được rồi. Nói cho ta biết đồ đệ ngốc kia của ta ở đâu rồi? Ta sẽ tự hỏi nó.”
Lão già mặc dù tính tình quái đản, nhưng cũng biết nữ tử trên đời nhắc tới loại chuyện này luôn có chút thẹn thùng, liền cười lớn buông tha nàng, đúng hợp ý của Tiểu Ngư, nàng mừng rỡ nói: “Hiện giờ hắn đang ở phủ đệ của Hạ Tủng chờ lão tiền bối, nguyên nhân cụ thể trên đường ta sẽ nói rõ với ngài.”
“Vậy sao…” Lão già quái dị quay đầu nhìn lại căn nhà, nhận định bà vợ lão dù sao nhất thời cũng chưa ngủ dậy, thuận miệng nói: “Được rồi, ngươi đi trước dẫn đường.”
Nói xong, trong lòng cười trộm, xem ra đồ đệ ngốc kia của lão cuối cùng thông suốt, làm theo lời chỉ thị của lão, thật sự dụ tiểu cô nương vào tay. Hắc hắc hắc, tiểu cô nương này vừa thông minh vừa giỏi, lần này lão có lẽ không bao giờ phải phát sầu vì tiền mua rượu nữa. Đến lúc đó, bà vợ lão muốn uống rượu gì lão sẽ mời rượu đó, dù sao thê tử tương lai của đồ đệ hiếu kính lão nhân gia đây cũng hẳn là. (lão này cơ hội ghê, bán đồ đệ lấy tiền mua rượu. )))
Hai người trong đêm như chim ưng hối hả phi hành, rất nhanh đã tới Hạ phủ.
“Lão tiền bối, chính là viện kia, gian phòng thứ nhất bên dãy nhà phía Tây. Ta sẽ không qua đó, ở ngoài này chờ ngài.” Nhớ tới dọc đường lão già thỉnh thoảng lại nhìn nàng bằng ánh mắt vừa trêu tức vừa hài lòng đắc ý, Tiểu Ngư không khỏi có chút đỏ mặt, kiên quyết đứng ngoài chờ.
Lão già quái dị cũng không miễn cưỡng nàng, cười hắc hắc, không chút tiếng động lẻn vào trong phủ.
Nhìn thân thủ lão so với quỷ mị còn quỷ mị hơn, Tiểu Ngư mỉm cười thở ra nhẹ chút, có lão già quái dị này ở đây, cho dù Hạ phủ thật sự là đầm rồng hang hổ, nàng cũng có thể yên tâm.
Có điều, không biết phía Nhị thúc sao rồi? Nếu hắn đuổi theo thuận lợi, có thể một lần nữa phát hiện hang ổ của Nghĩa bang, như vậy có thể đem thư nặc danh và tranh chân dung giao cho quan phủ, rồi thừa dịp loạn bắt đám Cao Chí Đạt. Tả hữu hộ pháp kia lợi hại, cũng tuyệt đối đánh không lại lão già quái dị và lão thái thái, còn lại một Cao Chí Đạt, ngay cả có thêm cao thủ bảo vệ, hai thúc cháu nàng thêm Đinh Triệt cũng nhất định có thể bắt giữ. Chỉ cần ba trùm thổ phỉ này sa lưới, đám còn lại của Nghĩa bang không đủ tạo thành uy hiếp.
Nghĩ đến nhanh chóng có thể giải trừ mối nguy từ Nghĩa Bang, nụ cười của Tiểu Ngư không khỏi càng sâu, nhưng nàng không đợi được bao lâu, liền thấy bên trong đột ngột vọt ra một đạo thân ảnh, thẳng đến chỗ nàng ẩn thân.
“Lão tiền bối, sao ngài…” Tiểu Ngư đang muốn hỏi lão sao nhanh ra ngoài như vậy, không ngờ lão già đã túm lấy nàng, sắc mặt nghiêm trọng ngắt lời: “Đinh Trệt có thể đã xảy ra chuyện, ngươi mau nói cho ta biết ba tên kia đang ở nơi nào?!!”
Tiểu Ngư chỉ cảm thấy mắt hoa lên, nàng cắn mạnh môi dưới, lập tức chấn chỉnh tinh thần, vội nói: “Đi theo ta.”
“Ngươi nói phương hướng, ta mang ngươi đi.” Vừa nói, lão già đã nâng thân thể nàng lướt qua tường cao.
“Bên kia.” Trái tim như nổi trống, Tiểu Ngư bất chấp nghĩ nhiều, nhanh chóng xét lại trí nhớ trong đầu, dựa theo bản đồ Đinh Triệt cho nàng xem nhanh chóng chỉ dẫn về phía viện Cao Chí Đạt đang ở.
“Bắt thích khách, bắt thích khách…” Không ngoài dự đoán, bọn họ vừa vào viện đã bị vây kín, chớp mắt xung quanh đã xuất hiện vô số cây đuốc, từng mũi tên dài ào ào vụt bắn tới.
Lão già quái dị hú lên một tiếng, hai tay vung lên bắt lấy mũi tên, thuận tay ném ngược lại, xung quanh liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Tiểu Ngư đi theo bên cạnh lão chỉ phải đỡ mấy mũi loạn tên mà thôi, hai người như vào chỗ không người nhảy vào trong phòng, quả nhiên căn phòng trống rỗng, nghênh đón hai người chính là hơn mười thanh phi đao bén nhọn. Tiểu Ngư quơ áo choàng, lập tức đánh rơi ba thanh, đã thấy lão già không biết từ khi nào rút đai lung, tay vung lên, đã cuốn hết những mũi đao còn lại vào trong đó.
“Bổ sung cung thủ, hỏa công.” Không chút ngưng nghỉ, bên ngoài lại có người hạ mệnh lệnh mới, những mũi tên đầu gắn mồi lửa dày đặc lập tức phá không mà đến.
“Lão tiền bối, người kia chính là Cao Chí Đạt.” Vừa nghe thanh âm này, tâm trí Tiểu Ngư bị biến cố bất ngờ kia làm choáng váng đột ngột thanh tỉnh lại.
“Được, bắt hắn trước.”
Lão già quái dị thân thể xoay tròn, quơ một chiếc ghế trong phòng chắn mấy mũi tên lửa, đồng thời một tay bắt lấy cánh cửa sổ giật mạnh, khiến cánh cửa rời ra, thân hình không chút dừng lại bật ra ngoài, ném lại ván cánh cửa cho Tiểu Ngư phía sau, đồng thời vung đai lưng lên, những mũi phi đao bị cuốn lấy ban nãy đã biến thành vũ khí, ném mạnh ra.
Tên lửa từ bốn phía bắn tới, Tiểu Ngư vốn dĩ không rảnh mà kinh ngạc vì sự dũng mãnh của lão già, lập tức bắt lấy cánh cửa sổ che chở bản thân, theo sát sau lão già chỉ dùng cái thắt lung vải thô làm phòng ngự.
“Đao thủ!” Trong khoảnh khắc, hai người đã chạy tới vài chục bước, nhưng đối phương không ngừng hô to ra lệnh, trong mưa phùn và lửa cháy, những ánh hàn quang đã chắn ở phía trước.