Tuy rằng không rõ Đinh Triệt tại sao lại đột ngột muốn cùng mình quay lại xem kịch, lại còn ngồi rất nghiêm chỉnh, nhìn chăm chú không rời mắt khỏi sân khấu, yên lặng nghiêm túc giống như một khán giả đích thực. Có điều Tiểu Ngư cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, dù sao người tới đều là khách, xem một vở diễn nàng cũng không mất miếng thịt nào, huống chi chẳng phải là nàng tự mình biểu diễn.
Chỉ là, khi Tiểu Ngư đang xử lý vài công việc hằng ngày, theo thường lệ đi kiểm tra qua các phòng riêng cho khán giả thì, tầm mắt đột ngột dừng lại ở lầu hai.
Nhíu mày nhìn gương mặt giống mình đến bảy tám phần ở phía đối diện, Tiểu Ngư không kìm được mím môi. Mấy ngày nay nàng vẫn né tránh không để ý tới chuyện này, hơn nữa cho đến khi Phạm Đại đi rồi cũng không hỏi đến tình hình của bà ta, lại càng chưa từng thương lượng gì với Phạm Thông vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với bà ta, không ngờ hôm nay bà ta lại tới.
Nhìn gương mặt thư thái đang mỉm cười đầy vẻ vui thích kia, nhớ lại trước đây khi Đông Đông còn nhỏ, thường ngủ mơ nói mê sảng thành tiếng ước nguyện của nó, Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy vẻ tươi cười kia khó mà chịu nổi. Nàng đột ngột chuyển tầm mắt, liền thấy Đinh Triệt ở lầu một không biết đã ngẩng đầu lên từ bao giờ, đang nhìn theo hướng tầm mắt của mình về phía lầu hai.
Trong chớp mắt, Tiểu Ngư có cảm giác giận sôi lên vì riêng tư giấu kín của mình bị người khác nhìn thấy, lập tức quay đầu bước đi, về thẳng căn phòng làm việc nhỏ của mình.
Cốc cốc…
Từ phía cánh cửa nhanh chóng truyền tới tiếng gõ nhẹ, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Tiểu Ngư là nghĩ Đinh Triệt tới, đang định lạnh giọng hỏi, nhưng lại cảm thấy xem tính tình tên kia hẳn sẽ không gõ nhẹ nhàng như vậy, liền ôn hòa nói: “Mời vào.”
Người tới là La Đản.
Vì mẫu thân mang huyết thống dị vực, La Đản từ nhỏ đã có đường nét dáng dấp của người dân tộc, sau khi lớn lên gương mặt càng thêm sắc nét. Sau khi đeo mặt nạ chim ưng, đôi mắt che khuất sau lỗ nhỏ càng thêm vẻ trầm tĩnh sâu sắc, hơn nữa rất kiệm lời, thân thể cao to rắn chắc, mặc dù mới mười tám tuổi, cũng đã có một loại khí chất ổn trọng khác biệt.
“Có việc gì à?” Thấy là La Đản, Tiểu Ngư bất giác thở phào. Trong lúc này, nàng thực sự không muốn phải ứng phó với cái kiểu tính tình thất thường hay hiếu kỳ của Đinh Triệt, càng không hơi sức đâu mà đấu võ mồm với hắn.
Nhưng chuyện La Đản nói lại vừa vặn là việc mà nàng không muốn đối mặt.
“Mấy ngày nay, tâm tình sư phụ không được tốt.” La Đản như bức tượng đứng trước thư án, cúi đầu nói.
Tiểu Ngư mím mím môi, không trả lời.
La Đản ngập ngừng một chút, lại nói: “Ta cảm thấy… Tỷ không thể cho sư phụ một cơ hôi, nói chuyện với ông ấy? Dù sao…”
Tiểu Ngư nhíu mày: “Nhị thúc nói cho đệ?”
La Đản gật đầu: “Ta có thể ngồi xuống rồi nói không?”
“Đệ khách khí như vậy từ bao giờ thế?” Tiểu Ngư khó chịu sẵng giọng, bước ra từ sau án thư, đến ghế thái sư trước cửa sổ ngồi xuống, thuận tay rót cho hắn một chén trà.
Nếu người đến làm thuyết khách là Phạm Đại, nàng nhất định sẽ quăng cho hắn một cái nhìn coi thường, không chút khách khí cảnh cáo trừ khi chính nàng muốn nói đến, nếu không thì đừng có mở miệng với nàng. Nhưng La Đản không giống thế. Mấy năm qua, dù trên dưới nhà họ Phạm không ai coi hắn là người ngoài, nhưng chính hắn lại nhớ mãi thân phận ăn nhờ ở đậu của mình, bình thường không chỉ im lặng cắm đầu làm việc, ngay cả khi được hỏi cũng không nói nhiều, càng đừng nói đến chủ động tham gia việc nhà của nàng như vậy.
Cho nên, về tình về lý, hôm nay nàng không thể từ chối sự chủ động hiếm có của hắn, chí ít hẳn là nghe xem hắn nói gì đã.
“Sư tỷ cũng biết, mẹ ta qua đời năm ta mười một tuổi.” La Đản ngồi xuống đầu kia bàn trà, tay trái đặt lên mép bàn, ngón tay giữ chén trà, ánh mắt lại cụp xuống, chăm chú nhìn ánh nắng xuyên vào từ cửa sổ, chậm rãi nói.
Tiểu Ngư biết dù hắn cụp mắt, nhưng khóe mắt vẫn có thể thấy được hành động của mình, liền nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Khi mẹ ta còn sống, vẫn rất khổ sở, vì cha ta hằng năm đều vắng nhà, hơn nữa bề ngoài của ta phần nhiều giống mẹ. Trẻ con xung quanh làng xóm thường mắng ta là đồ tạp chủng không cha… Ta biết ta có cha, nhưng tỷ cũng biết, nhà ta xác thực không giống nhà người khác. Nhớ khi đó, láng giềng bên cạnh có một đôi vợ chồng, cứ hai ba ngày lại cãi nhau một trận, khiến hàng xóm đều không được yên, mọi người đều sau lưng mắng bọn họ, thế nhưng mẹ ta lại thường nhìn sang mỗi khi bọn họ cãi nhau. Ta biết, mẹ ta kỳ thật mơ ước được như bọn họ, mơ ước được như người đàn bà kia có chồng ở bên cạnh để cãi nhau, mà bà thì chỉ có thể hằng năm lại hằng năm chờ đợi người cha không biết khi nào quay về của ta.”
La Đản rõ ràng là có chút không quen dốc bầu tâm sự như vậy, nhưng trong dòng hồi ức đưa hắn trở về thời gian quá khứ, ngữ khí dần trở nên trôi chảy hơn.
“Kỳ thực ta vẫn rất hận ta cha, hận ông ấy nếu không thể cho mẹ hạnh phúc, tại sao còn muốn lấy bà? Hận ông nếu không thể nuôi nấng ta, tại sao còn sinh ra ta? Thế nhưng, người ta hận lại cứ mãi không chịu xuất hiện, dần dần, ta đem tất cả giận cá chém thớt trút lên đầu mẹ. Hận bà sao lại quyết tâm chờ ông ấy trở về như thế, tại sao không quay trở về trong tộc của mình, chí ít ở đó, người ta sẽ không coi ta là đứa tạp chủng, bề ngoài ta và bọn họ giống nhau. Ta cứ nghĩ cho mình như vậy, chỉ muốn phát tiết khuất nhục của mình, lại không nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến mẹ đau lòng đến thế nào…” Nói đến đây, La Đản đột ngột dừng lại, bàn tay giữ chén trà bất giác nắm chặt .
“Ta nghĩ, mẹ đệ chắc chắn chưa bao giờ trách đệ, nếu đệ cứ nghĩ như vậy, bà ấy ở trên trời, nhất định sẽ không vui.” Tiểu Ngư tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay hắn, dùng sự ấm áp của mình an ủi run rẩy rất nhẹ của hắn, dịu dàng nói.
Năm đó khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy La Đản, liền cảm thấy tính tình đứa trẻ này quá mức lạnh nhạt kiên cường, trong lòng ẩn giấu nhiều tâm sự, không hỏi cũng biết tuổi thơ của hắn nhất định không được hạnh phúc. Kỳ thực, đổi lại bất luận kẻ nào lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, không thể nào không buông một câu oán hận, huống chi mỗi người đều có một thời kỳ phản nghịch của tuổi đang lớn, ai có thể khống chế được chính mình khi còn nhỏ như vậy chứ?
La Đản nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt hơi hiện chút lo lắng, chậm rãi nhắm mắt lại, tham lam lưu luyến cảm thụ cảm giác dịu dàng truyền đến nơi tiếp xúc kia, cho đến khi nghe thấy tiếng nàng dịu dàng hỏi khẽ mới kéo mình quay trở về hiện thực.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mẹ ta bị bệnh, dường như là do vất vả buồn khổ nhiều năm chồng chất lại. Cho đến một khắc khi bà đột ngột té xỉu, ta mới phát hiện mình quan tâm đến bà biết bao, mong bà có thể mở mắt hung dữ mắng ta một trận, đánh ta một trận, giống như bà đã từng ước ao được giống như người phụ nữ nhà bên, cho dù có tỏ vẻ hung dữ nhất với ta, ta cũng cảm thấy hạnh phúc.”
“Sau khi bà tỉnh lại, nhất định không chịu gặp đại phu, ta khóc dọa bà, nếu như bà không chịu đối xử tốt với mình, ta sẽ bỏ nhà trốn đi, dù sao cha đã không cần ta, nếu như mẹ lại muốn bỏ lại ta, không bằng biến thành cô hồn dã quỷ ngay bây giờ. Mẹ ta lúc đó sợ hãi, không còn cách nào khác đành luôn miệng đáp ứng để ta đi mời đại phu.” La Đản bỗng nhiên cười khẽ một chút, trong mắt đã hơi ẩm ướt, “Sau đó, ta rốt cuộc mời được đại phu về, đại phu lại nói, dù làm cách nào bà cũng không sống nổi qua mùa đông. Mà lúc đó, đã là cuối thu.”
Tiểu Ngư mím chặt môi, đột nhiên cảm thấy chóp mũi cay cay, không khỏi cắn môi.
“Ta nghĩ hết mọi cách để chữa bệnh cho mẹ, nghĩ hết mọi cách làm bà hài lòng, làm bà vui vẻ, nghĩ mọi cách để bù lại bất hiếu trước đây, đoạn thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với hai mẹ con. Kết quả, bà vì ta mà kiên trì được tới mùa xuân năm sau, kiên trì tới mùa hoa đỗ quyên nở, mới nắm trong tay một bó hoa đỗ quyên ta hái cho bà, mỉm cười ra đi.”
Giọng hắn càng nói càng bình tĩnh, ngón tay cũng không run rẩy, Tiểu Ngư lại phải quay đầu đi, nhìn về phía ngược lại, mới có thể hơi kìm được xúc cảm yếu đuối mà La Đản đã khơi dậy, trong đầu vừa chua xót vừa yên lòng.
La Đản cúi đầu nhìn bàn tay của mình vẫn bị nàng khẽ nắm lại dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên một chút thỏa mãn, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nhìn đôi mắt sáng long lanh phiếm hơi nước của nàng, gằn từng tiếng nói: “Trước khi đi, điều duy nhất bà không yên lòng chính là sự thù hận của ta đối với cha. Bà dặn đi dặn lại ta, ngàn vạn lần đừng hận cha. Bà nói, trên đời này không có cha mẹ nào không yêu con, nếu bọn họ không thể ở bên chăm sóc con cái của mình, thì nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ, chúng ta phải thử đặt mình tìm hiểu nỗi khổ đó, mới có thể hiểu rõ tất cả. Ta nghe lời bà, sau đó, ta rốt cuộc tìm được cha.. Tỷ cũng biết.. Ông ấy.. quả thực đúng là có nỗi khổ..”
Chẳng biết tự khi nào, ánh nắng vẫn hắt qua song cửa đã dần sầm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, không trung giăng đầy mây mờ xám xịt, âm u, dày đặc, che khuất mặt trời mùa thu vẫn còn trên cao.
Trời quang đãng bấy lâu nay như vậy, phải chăng rốt cuộc đến ngày mưa?
Tiểu Ngư thu tay về, nhìn chăm chú ra tầng mây càng ngày càng dày đặc, cảm thấy hơi lo sợ.
Nàng tin rằng trên đời, đa số tình yêu của người mẹ đối với con cái đều là vĩ đại, nhưng nàng cũng tin rằng, trên đời có rất nhiều người căn bản không đủ tư cách làm cha mẹ.
La Đản không phải một người thuyết phục ưu tú, câu chuyện cũ của hắn đả động nàng, nhưng không có nghĩa là thuyết phục được nàng.
Chuyện cũ của mỗi người không giống nhau, nàng không biết nếu như tình cảnh hiện giờ xảy ra đối với Phạm Tiểu Ngư thực sự, sẽ đối mặt với chuyện này thế nào, nhưng linh hồn của nàng không phải con ruột thực sự của người đàn bà kia, cái loại gọi là tình thân này không đả động được nàng. Có điều, nàng chấp nhận vì Đông Đông mà cho bà ta một cơ hội giải thích.