“Làm càn, giữa ban ngày ban mặt, ngươilại dám dưới chân thiên tử đùa giỡn con gái nhà lành, người lớn nhàngươi dạy dỗ kiểu gì vậy?”
Như Tiểu Ngư đoán, công tử trẻ tuổi quaylại, trong giọng nói rành mạch hàm chứa giận dữ, mặc dù không lớn tiếngquát tháo tỏ vẻ chính nghĩa đứng đắn, nhưng vẻ mặt ôn hòa đã có vài phần khí chất không giận mà uy.
“Con gái nhà lành? Ha ha ha ha, buồn cười chết người mất, tên nhãi ranh thích xen vào chuyện người khác này, conmắt nào của ngươi nhìn thấy nơi này có con gái nhà lành? Là đây? Hay làđây?” Gã vô lại xoạch một cái khép cây quạt lại, cười ngật ngưỡng.
“Ta nói chính là hai vị cô nương bị ngươi đùa giỡn!” Công tử trẻ tuổi tránh khỏi tay Lí Đức, nghiêm mặt nói.
“Hai ả đào kép cũng coi như con gái nhàlành? Úi dà, đúng là chuyện buồn cười nhất là bản công tử từng nghe được đó!” Gã vô lại càng cười to, trong phút chốc đã biến đổi sắc mặt: “Bảncông tử để mắt đến họ, là phúc khí của họ, tên nhãi ranh thối nhà ngươiđừng có xen vào chuyện của người khác, nếu không thì không có kết cụctốt đâu!”
“Phi Yến Hợp Đức cô nương đều là ngườibăng thanh ngọc khiết, đừng có nói xấu các nàng!” Trong đám đông cóngười lớn gan hô một câu, nhưng bị ánh mắt hung ác của gã vô lại đảoqua, lập tức liền im bặt.
“Đào kép cũng là người, cũng là con dâncủa thiên tử, trừ phi có lệnh quan gọi, nếu không các nàng đều có quyềncự tuyệt, bất luận kẻ nào cũng không thể ép buộc.” Công tử trẻ tuổi vẫnbình tĩnh nói, không nổi giận cũng không thoái nhượng, nói chuyện có lýcó chứng.
“Công tử…”
Nghe công tử trẻ tuổi vì hai tỷ muội mình mà tranh cãi, Hợp Đức đang bị đám tay chân vây quanh xúc động kêu lênmột tiếng, gương mặt lạnh lùng cũng hơi rung động.
Lúc này mới không hổ là phong phạm đạigia, Tiểu Ngư âm thầm tán thưởng. Thời đại này mọi người đều coi đào kép thấp kém như nô tỳ kỹ nữ, những lời này cho dù người bình thường cũngkhó nói ra, huống chi là người tôn quý như vậy.
Tình huống như hôm nay, nếu đổi lại làlão cha nhà mình, nhất định tận tình khuyên bảo để thuyết phục gã vôlại, cho dù người ta có động thủ thì cũng không dễ dàng đánh trả, chođến lúc bất đắc dĩ mới đành mang theo người đi dùng khinh công đào tẩu.Còn nếu là Phạm Đại, chỉ sợ đã sớm bịt mặt tiến lên, bốp bốp vài cú dạydỗ một trận, uýnh cho gã vô lại cùng đám chó săn phải kêu cha gọi mẹ màchạy trối chết.
Mà nếu là bản thân mình, Tiểu Ngư sờ sờđồng xu trong tay, khóe miệng hơi cong lên cười lạnh, đối với loại súcvật, nàng thích giáo huấn ngầm hơn.
Bất quá, lúc này nàng muốn xem quý nhân này giải quyết sự việc thế nào.
“Lão tử cứ ép buộc đấy, ngươi định thếnào?” Gã vô lại nghẹn lời, thẹn quá thành giận trở nên ngang ngược, rốtcuộc không kiên nhẫn vờ phong độ nữa, hung hăng phất tay: “Đem người đicho ta!”
“Ai dám lộn xộn?!” Công tử trẻ tuổi nổi giận, tiến lên một bước.
“Úi dà, thế nào? Ngươi thật sự muốn pháhoại chuyện tốt của lão tử?” Gã vô lại cũng nổi giận, nhìn từ trên xuống dưới y bào màu xanh nhạt của công tử trẻ tuổi, khinh miệt: “Xem bộ dạng nghèo kiết của ngươi, nhiều lắm cũng chỉ là một tên cửu phẩm tép riu,lão tử khuyên ngươi vẫn nên thức thời một chút thì hơn, không thì, cótin lão tử sẽ tiễn ngươi cút về với ông bà ông vải?”
Quan viên Đại Tống, từ tam phẩm trở lêncó thể dùng màu tím, từ ngũ phẩm trở lên có thể dùng màu đỏ, từ thấtphẩm trở lên có thể dùng màu xanh lục, mà cửu phẩm thì chỉ có thể dùngmàu xanh nhạt. Công tử trẻ tuổi này thoạt nhìn khí độ bất phàm, lại áomàu xanh nhạt, có lẽ cũng làm quan, nhưng mà dù có là quan thì cũng bấtquá là một quan nhỏ cửu phẩm, thật sự khiến hắn mất hứng, chỉ bằng quanhệ của hắn, loại quan nhỏ này hắn còn dám bắt nạt. (ghê chưa dám bắt nạt cả vua, chán sống roài!! =))
Kinh thành Đại Tống này cho dù thiếu cáigì, thì không thiếu nhất chính là loại quan nhỏ chỉ có chức suông màkhông có thực quyền.
Gã vô lại này nhìn có vẻ thô lỗ khônghiểu biết, trong lòng đã sớm cân nhắc lợi hại, bởi vậy nói ra câu cuốicùng, ánh mắt cũng đột ngột trở nên độc ác, phối hợp với gương mặt dữtơn thật là có mấy phần khí thế đại ca xã hội đen kiếp trước trên TV vẫn hay chiếu.
“Nếu ngươi biết ta ít nhất là quan cửuphẩm, còn dám vô lễ như thế?” Công tử trẻ tuổi ánh mắt long lên, giốngnhư tức giận không ít.
“Ha ha ha, vô lễ? Lão tử còn chưa có thật sự vô lễ đâu! Tên nhãi thối này, nếu không phải ngươi có bộ da coi nhưtrông vừa mắt, lão tử đã sớm không thèm nhiều lời, giờ lão tử cảnh cáongươi một câu cuối cùng, nếu ngươi còn dám lề mề lắm điều cản trở lãotử, lão tử sẽ bảo cậu phế bỏ mũ ô sa của ngươi!” Gã vô lại như là khôngcòn kiên nhẫn nữa, lại hạ lệnh: “Mang đi cho ta!”
Đám tay sai cùng nhất tề đáp dạ, sau đó giơ móng vuốt chộp vào tỷ muội Hợp Đức đang muốn thoát ra mà không nổi.
Lông mày của Tiểu Ngư khẽ nhíu lại một chút, định ra tay lại nhịn xuống.
Hai tỷ muội thân đơn lực bạc, tuy rằng la lên giãy giụa cầu cứu, nhưng vẫn nhanh chóng bị bốn người túm lấy cánhtay, mọi người xung quanh dù đều tỏ vẻ bất bình, nhưng không ai dám thật sự dũng cảm đứng ra. Biết người ta là quan mà vẫn dám ra tay, lai lịchgã vô lại này lớn đến thế nào? Bọn họ là dân chúng nhỏ bé, làm sao đắctội nổi với người như thế?
“Dừng tay!” Công tử trẻ tuổi lúc này thật sự nổi giận, gương mặt tuấn tú không còn nửa phần ôn hòa lúc trước, hai mắt như kiếm chiếu thẳng gã vô lại: “Cậu ngươi là ai? Mà dám dung túngngoại thích cướp người hành hung giữa đường như thế?”
“Cậu ta là ai? Ha ha, nói ra hù chết ngươi!” Gã vô lại cười gằn đáp lại.
“Ta thật sự muốn xem hù chết thế nào!”Công tử trẻ tuổi giọng lạnh lùng, Lí Đức bên cạnh muốn kéo hắn rời khỏimấy lần cũng không thành, sớm đã gấp đến quay cuồng.
“Đương kim phó Khu mật sứ, Tri sự Thamchính Hạ Tủng Hạ đại nhân, chính là cậu của ta!” Gã vô lại giơ ngón taycái chỉ vào mình nói.
“Lí Đức, lấy ấn tín của ta mời Hạ đại nhân lại đây!” Khi nói đến từ “mời”, công tử trẻ tuổi gằn giọng xuống.
“Công tử, không được đâu…” Lí Đức kéo tay áo hắn, kề sát tai thấp giọng thì thầm.
Tiểu Ngư tai thính, tinh tường nghe đượclời hắn nói: Hôm nay là tiết Trùng Cửu, chỉ sợ Hạ đại nhân không cótrong phủ, hơn nữa hôm nay Quan gia vụng trộm chuồn ra ngoài, nếu chuyện này kinh động Thái hậu, sợ rằng lần sau Quan gia muốn đi nữa sẽ khôngdễ dàng. (Quan gia: từ gọi vua ngày xưa)
Quan gia! Công tử trẻ tuổi này quả nhiên chính là Tống Nhân Tông Triệu Trinh!
“Cho dù lần sau không dễ dàng ra ngoài,hôm nay trẫm cũng không thể ngồi yên mặc kệ, nếu Hạ Tủng không thể gặpđược, ngươi không cần đi tìm ông ta nữa, trực tiếp tìm Khai Phong phủđi!” Triệu Trinh thấp giọng nói. (tìm Khai Phong phủ: chắc ý bạn Triệu Trinh là muốn đi gọi quan sai của nha môn chăng?)
“Vẫn không được đâu, Quan gia, hôm naychúng ta đi một mình, ngay cả một thị vệ cũng không mang theo, nếu tiểunhân đi rồi, còn ai bảo vệ ngài nữa, vạn nhất…”
Lí Đức vẻ mặt cầu xin tiếp tục khuyên,bên kia gã vô lại cũng bị một câu đi mời “Hạ đại nhân” kích cho nhảydựng, lại thấy chủ tớ hai người thì thầm, như là không thèm để hắn vàomắt, càng giận đến kêu to: “Được lắm, tên nhãi thối tha, đừng tưởng rằng ta cho ngươi vài phần mặt mũi là có thể nghênh ngang, còn dám mời cậuta đến nơi này, phi!! Ngươi cho cậu của ta là người ngươi có thể mời đến là đến sao? Lên, bọn bay, đánh, đánh cho ta, dạy dỗ một chút cho hắnbiết quy củ quan trường!”
Đám chân chó thích nhất chó cậy gần nhàgà cậy gần chuồng đã sớm xắn tay áo lên chuẩn bị đánh người, gã vô lạivừa ra lệnh, lập tức đều như sói như hổ xông lên, Lí Đức sợ tới mức vộivã đứng chắn trước Triệu Trinh, dang hai tay liều mạng che chở chủ tử,đồng thời giọng the thé kêu lên: “Ai dám đụng đến công tử nhà ta một sợi tóc? Các ngươi có biết…”
“Đánh!” Gã vô lại chẳng chút sợ hãi, rất có khí thế tiểu bá vương trời sập cũng có người đỡ giúp hắn.
Ánh mắt hung ác đã trừng lên.
Tám cái nắm tay đã vung lên.
Những cái chân thô chắc đã giơ lên trongthành Khai Phong, đường cái phồn hoa, dưới vô số ánh mắt của quần chúngvây xem, một hồi bi kịch vây đánh hoàng đế một nước cực kỳ bi thảm trước nay chưa từng có sắp diễn ra trước mặt mọi người.