Edit: V-hy
Nguồn: bachngocsach
***
"Vậy thì cảm tạ cát ngôn của đạo hữu.”
Đồ Huyền Hưu chắp tay cảm tạ, dường như không muốn nhắc thêm về chuyện này, lập tức chuyển đề tài: “Đạo hữu lên lầu hai, chắc là muốn mua cực phẩm pháp khí nhỉ?”
Trần Bình gật đầu nói: “Không sai, lần này đến đây quả thực có ý định mua một thanh cực phẩm pháp khí, hơn nữa còn là loại linh kiếm.”
“Ồ?”
Đồ Huyền Hưu châm cho Trần Bình một chén linh trà, suy tư một chút, vung lên đạo bào, ba cái hộp gấm mang theo linh áp nồng đậm được đặt trên bàn sứ.
“Nói tới lại cảm thấy xấu hổ, gia tộc vì muốn mua thêm Trúc Cơ Đan cho tại hạ mà đã phải bán đi một lượng lớn pháp bảo, trước mắt bản các chỉ có ba kiện cực phẩm pháp khí này thôi, hơn nữa phù hợp với yêu cầu của đạo hữu thì chỉ có thanh Hàn Phong kiếm này.”
Đồ Huyền Hưu mở hộp gấm ra, chỉ vào hộp gấm đầu tiên nói.
Trần Bình nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong hộp gấm có một thanh linh kiếm toàn thân màu xanh nhạt, dài chừng ba thước, chuôi kiếm là linh kiếm hình đầu thú.
Thân kiếm phun ra nuốt nào một tia băng hàn khí, quấn quanh đan xen.
Cảm giác được thủy linh lực nồng đậm trên Hàn Phong kiếm, Trần Bình nhún nhún chóp mũi, nhanh chóng lắc đầu nói: “Kiếm này chủ thuộc tính thủy, nhưng tại hạ tu luyện lại là công pháp hỏa thuộc tính, thủy hỏa tương xung, nếu mạnh mẽ dùng sợ chỉ có thể phát huy tám thành uy năng của nó mà thôi.”
Loại pháp khí ẩn chứa ngũ hành lực này, nếu phối hợp với linh căn thuộc tính tương ứng sẽ có thể phát huy uy lực hơn bình thường.
Nhưng Trần Bình là linh căn tam hệ thổ hỏa mộc, chủ tu Cửu Biến Diễm Linh Quyết cũng là công pháp hỏa thuộc tính chính thống, thật không thích hợp lắm.
“Vậy thì thật không khéo.”
Đồ Huyền Hưu thấy Trần Bình biểu lộ lạnh nhạt, ngay cả ý thử kiếm cũng không có, vì thế dứt khoát lưu loát thu hồi Hàn Phong kiếm, chỉ vào hai hộp gấm khác, nói: “Ngươi xem thử hai loại bảo vật này.”
“Mặc dù không phải là pháp khí công phạt kiểu linh kiếm, nhưng đều có chút ít huyền diệu.”
Trần Bình không nói gì, trong đó có một kiện thiết thuẫn đen nhánh, vừa nhìn đã biết là pháp khí phòng ngự, đối với vật này hắn chả có mấy hứng thú.
Ngược lại món cuối cùng là một cái mặt nạ ngọc phấn mỏng như cánh ve vô cùng nhỏ gọn tinh xảo làm cho hắn cảm thấy hơi hứng thú.
Đồ Huyền Hưu nhìn mặt nói chuyện, cười giới thiệu: “Vật này gọi là mặt nạ chân huyễn do gia tổ tự mình chế tạo.”
“Dán lên trên mặt có thể trong nháy mắt chuyển hóa thành một bộ mặt khác, đồng thời còn có tác dụng che đậy thần thức dò xét, tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ tầm thường cũng không thể khám phá ra.”
Nghe vậy, Trần Bình cầm mặt nạ trong tay, nhất thời có một luồng khí ấm áp truyền đến lòng bàn tay.
Vuốt ve đường vân phía trên, hắn trầm ngâm một hồi, hỏi một câu: “Có thể thi pháp thử một chút được không??”
“Tất nhiên! Nhưng Trần đạo hữu chú ý, vật này chỉ có thể huyễn hóa ra một khuôn mặt nhân tộc vĩnh viễn và cố định, sau này không có cách nào thay đổi.”
“Cho nên đạo hữu ngàn vạn lần không nên dùng thần thức để tạo hình ngũ quan, nếu không chắc sẽ mua nó!”
Đồ Huyền Hưu có chút nghiêm túc nhắc nhở.
“Tại hạ đương nhiên sẽ tránh làm như vậy.”
Trần Bình nói xong, thần hồn theo đó chuyển động phát ra một luồng thần thức lực chọc vào mặt nạ.
Sau đó, mặt nạ bắt đầu phát ra một tia huỳnh quang gần như trong suốt.
Mà thần thức của hắn phảng phất gặp phải một mảnh bông mềm mại, vô luận xuyên thấu thế nào cũng khó tiến một bước.
Tất nhiên, vì có người ngoài bên cạnh cho nên Trần Bình không thi triển toàn lực.
Nhưng như thế đã đủ để chứng minh vật này quả thật có tác dụng ngăn cách thần thức.
“Pháp bảo này sử dụng toàn bộ da mặt của yêu thú nhị giai Thanh Đồng Hồ..”
“Kim Ngọc Các ta có thể dùng danh dự bảo đảm, tu sĩ không phải tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên, tuyệt khó dùng thần thức nhìn thấu được ngụy trang của mặt nạ này.”
Đồ Huyền Hưu dường như đoán được băn khoăn của Trần Bình, nói rõ ràng.
“Đồ gia nổi tiếng tinh thông luyện khí, lại nhiều thế hệ giao hảo cùng bản tộc, tại hạ tất nhiên tin tưởng không nghi ngờ.”
Dừng một chút, Trần Bình thản nhiên hỏi: “Chỉ là không biết cái mặt nạ chân huyễn này có giá trị như thế nào?”
“Vật này có công hiệu độc đáo, giá cả dĩ nhiên cao hơn cực phẩm pháp khí thông thường.”
Đồ Huyền Hưu xoay chén trà, suy nghĩ một chút, liền dùng giọng điệu rất thành khẩn nói: “Đạo hữu ngươi thật có ý muốn mua thì tại hạ có thể cho chút ưu đãi, cái này giá hai ngàn tám trăm hạ phẩm linh thạch, như thế nào?”
“Ân, giá cả cũng hợp lý.”
Trần Bình đánh giá một phen, mặt nạ chân huyễn có thể che giấu diện mạo chân thật, đối với hành động sau này của hắn rất trọng yếu.
Đáng tiếc trước mắt trong túi rỗng tuếch, cho dù đổi hết điểm cống hiến của gia tộc thành linh thạch thì cũng mới gom góp khoảng hai ngàn năm trăm, vẫn còn khoảng trống không nhỏ.
Trần Bình suy nghĩ một lát, chỉ vào mặt nạ chân huyễn thương lượng nói: “Hai ngàn bốn trăm linh thạch, nếu được, ba ngày sau Trần mỗ lại đến lấy bảo vật.”
Đồ Huyền Hưu nghe xong chợt sắc mặt trì trệ, tiểu tử này trả giá cũng quá tàn nhẫn đi, một hô liền chém mất bốn trăm linh thạch?
Ý cười dần dần thu lại, vừa muốn mở miệng từ chối, lỗ tai lại khẽ động, tiếp theo hắn rất nhanh khôi phục nụ cười, vỗ tay nói: “Không nghĩ tới đạo hữu còn có bản lĩnh trả giá thật là hảo! Thôi thôi, Đồ mỗ coi như là kết giao một bằng hữu đi.”
“Vậy thì cảm tạ Đồ đạo hữu đây rồi! Giờ tại hạ liền trở về gom đủ linh thạch!”
Trần Bình mạnh mẽ nặn ra một tia kích động, hướng về Đồ Huyền Hưu ôm quyền một lễ, nhanh chóng xuống lầu rời đi.
“Đồ gia này rốt cuộc đang cất giấu cái bí mật gì đây?”
Sau khi rời khỏi Kim Ngọc Các, dọc theo đường đi, Trần Bình cân nhắc một ít chuyện kỳ lạ mới phát hiện.
Lúc trước hắn ép giá đến hai ngàn bốn trăm linh thạch, chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Chỉ chờ Đồ Huyền Hưu cự tuyệt, sau đó lại chậm rãi tăng giá lên mức mà hai người đều có thể chấp nhận được.
Mà khúc dạo đầu rõ ràng Đồ Huyền Hưu theo bản năng phản ứng biến sắc lộ vẻ không vui, nhưng một cách vi diệu nào đó, sau một nháy mắt lại đột nhiên vui vẻ đồng ý.
Thái độ trước sau này chuyển biến rất nhanh, hẳn là có liên quan đến thần thức truyền âm vừa rồi phát ra từ biệt thất trên lầu hai.
“Ít nhất là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.”
Trần Bình co rụt đồng tử lại, suy đoán nói.
Nếu không phải là thần thức của hắn vượt xa cực hạn của Luyện Khí cảnh, chỉ sợ căn bản không phát hiện ra được.
Có thể làm cho người thừa kế gia tộc Đồ Huyền Hưu trong nháy mắt thay đổi lời nói, lại bế quan ở trong mật thất của Kim Ngọc Các, người phù hợp với thân phận chỉ có một người.
Lão tổ Đồ gia Đồ Chấn Tỷ, đại cao thủ Trúc Cơ trung kỳ.
“Đồ gia có ý định giao hảo với ta?”
Khóe miệng Trần Bình giật giật, biểu tình trên mặt trở nên cổ quái.