Lăng Thiếu Dương chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh phải tới cục cảnh sát để đón bạn tốt. Lúc nhận được điện thoại anh cũng khá kinh ngạc. Anh đưa theo luật sư cùng đến cục cảnh sát.
Lại nhìn thấy vị đại gia như cậu ta gác chân trên đùi ngồi trong văn phòng cục cảnh sát uống trà.
Vậy vì sao anh lại phải vội vàng tới đây?
"Thoải mái nhỉ?" Ngồi xuống bên cạnh người bạn, Lăng Thiếu Dương nhướng mày cười nhạt, trong con ngươi thoáng vẻ lo lắng, "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn Lăng Thiếu Dương, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cũng không trả lời câu hỏi của bạn. Cho đến khi luật sư hoàn thành mọi thủ tục tới thông báo bọn họ có thể rời khỏi đây. Lúc này Vân Dật Bạch mới đứng dậy sắc mặt không đổi rời đi.
Gãi đầu vẻ khó hiểu, Lăng Thiếu Dương bước nhanh đuổi theo, nếu vừa rồi anh không nhầm, cái nhìn vừa rồi của Vân Dật Bạch. Tràn ngập hàn khí. Anh không khỏi sờ cằm, xem ra khi trở về sẽ có việc.
Sau khi lên xe, Vân Dật Bạch liền đưa ra hàng loạt chỉ thị.
"Thiếu Dương, đem những gì Thiếu Giác tìm được đến cho mình. Luật sư Lâm, đến phòng làm việc đợi tôi." Sau khi phân phó xong, anh không hề mở miệng nói chuyện, ánh mắt âm trầm nhìn ra cửa sổ không hề mở miệng nói một câu.
Lăng Thiếu Dương rất ít khi thấy Vân Dật Bạch như vậy, nhấn lên công tắc phía sau ghế ngồi của tài xế lập tức trong xe được phân tách thành hai không gian. Lúc này anh mới có cơ hội để mở lời.
"Dật Bạch, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không nghĩ là cậu nên giải thích một chút hay sao?"
Giải thích?! Vân Dật Bạch âm trầm nhìn lại bạn tốt. Hiện tại anh cũng rất cần một lời giải thích, nhưng cũng không có ai có thể giải thích cho anh.
"Sao lại nhìn mình như vậy?" Lăng Thiếu Dương khó hiểu, "Không phải cậu cùng Thiếu Giác đi tìm Thi Tĩnh sao? Cô ấy đâu? Không tìm được à? Vì sao cậu lại ở cục cảnh sát?"
Hàng loạt vấn đề khiến Vân Dật Bạch vốn không vui lại càng thêm băng lãnh. Bị cảnh sát mời về từ bệnh viện, cảnh sát báo cho anh biết từ giờ trở đi không thể gặp Thi Tĩnh, ít nhất là trước khi các văn kiện hồ sơ được điều tra rõ ràng, Thi Tĩnh cũng bị bọn họ giám sát.
Nói dễ nghe thì là giám sát, kỳ thực lại chính là giam giữ cô.
Nếu như Thi Tĩnh có thể mở miệng giải thích thì tốt, nhưng căn cứ theo những gì anh biết, sau khi anh rời đi Thi Tĩnh không hề nói một câu nào cả.
Đáng chết, hiện tại cái gì anh cũng không biết! Làm sao Thi Tĩnh có thể liên quan đến một vụ giết người phóng hỏa cơ chứ?
"Dật Bạch, mình muốn giúp cậu. Nếu như cậu không định nói cho mình biết, mình sẽ lập tức gọi cho luật sư Lâm." Thanh âm của Lăng Thiếu Dương không khỏi mang thêm mấy phần tức giận. Nếu như anh cố ý thăm dò, sợ gì không tra ra được?
"Mình còn chưa thể làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nên nói gì đây?" Vân Dật Bạch bực mình lạnh nhạt nói.
Lăng Thiếu Dương không khỏi sửng sốt, "Vậy ... Rốt cuộc là sao vậy?"
"Cậu có biết vụ hỏa hoạn ở nhà xưởng bỏ hoang tầm chiều muộn không?"
"Dĩ nhiên! Việc này đã gây náo loạn lớn, nghe nói còn có người chết cháy!" Anh khó hiểu với câu hỏi của bạn.
Tầm mắt Vân Dật Bạch chậm rãi hướng ra ngoài cửa xe, rất lâu sau mới lầm bầm mở miệng, "Tìm được giấy tờ tùy thân của Thi Tĩnh ở bên ngoài vụ hỏa hoạn." Càng khó giải thích hơn là anh lại tìm được Thi Tĩnh ở gần đấy. Nếu thật sự chỉ là cô vô tình gây họa, đấy là năm mạng người, cho dù là vô tình thì cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Chỉ một câu nói đơn giản, Lăng Thiếu Dương đã nắm được trọng tâm trong câu nói của anh. Trong nháy mắt, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Liên lụy đến mạng người, hơn nữa còn có chứng cứ rõ ràng trong tay, sợ rằng hiện tại Thi Tĩnh đã bị cảnh sát giam lại rồi.
Người bị giam do tình nghi là phạm tội. Hơn nữa lại không thể nộp tiền bảo lãnh, đây mới thật sự là lý do khiến bạn tốt tức giận?