Mang tâm trạng buồn chán đến chốn đông người, vốn nên trở về Vân gia nhưng Thi Tĩnh lại ngồi trên ghế đá dành cho mọi người nghỉ ngơi ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập.
Dường như ai cũng đều có bạn, ai cũng có người bên cạnh để nói chuyện cùng, mà cô chỉ có thể lẳng lặng ngắm nhìn thế giới này, thành phố này, những con người này. Mà cô, giống như đặt mình vào một thế giới nhỏ bé ngắm nhìn họ, lẳng lặng không lên tiếng.
Khẽ giật giật khóe miệng, cô cảm thấy buồn cười vì chính sự đa sầu đa cảm của mình. Nhớ tới Dật Thanh, nhớ tới mẹ Vân, nhớ tới Vân Dật Bạch, tất cả đều không cho cô biết nên làm thế nào cho phải.
Mẹ Vân đổ bệnh thì chung sống rất tốt, nhưng cô không thể chỉ vì sống chung tốt mà mong bệnh của mẹ Vân nặng lên.
Mặc kệ mẹ Vân phản đối cô thế nào, giống như Vân Dật Bạch đã từng nói, chăm sóc mẹ Vân chính là công việc duy nhất trong nửa đời còn lại của cô.
Hạ mi nhìn xuống mui giày, cô yên lặng thở dài. Chuộc tội, nó đã trở thành việc duy nhất cô có thể làm.
Vừa muốn đứng dậy, đầu vai liền bị một lực đè xuống.
Hoang mang ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt đẹp rất quen thuộc đang cố nén giận.
Tại sao lại là cô ta?!
Thi Tĩnh mệt mỏi ngồi yên tại chỗ, bình tĩnh mở miệng hỏi thăm, “Lam tiểu thư, thật khéo trùng hợp!”
Sau khi Lam Đình rời khỏi Vân gia vẫn muốn tìm một cơ hội gặp lại Vân Dật Bạch. Tuy nhiên, cô vẫn chưa gặp được. Thật vất vả mới nhờ được bố đưa mình vào Vân thị, cô những tưởng có thể tiếp cận khiến Vân Dật Bạch rời xa Thi Tĩnh.
Vậy làm sao cô có thể không bực?!
“Không khéo, là tôi theo cô tới đây!” Lam Đình hừ lạnh một tiếng, bàn tay đặt trên người cô càng thêm dùng sức.
Đau nhức trên bả vai khiến Thi Tĩnh cau mày, mặt không đổi hỏi, “Ồ? Tìm tôi có việc gì sao?” Cô không hiểu giữa bọn họ thì có chuyện gì đáng để nói.
“Rốt cuộc cô và Vân Dật Bạch có quan hệ gì?” Lam Đình trầm mặt hỏi. Nếu như cô ta có thể cho cô một lời giải thích, hôm nay cô sẽ tạm bỏ qua cho cô ta.
“Lam tiểu thư đang dùng thân phận gì để hỏi tôi vậy?” Vốn dĩ cô ta tự xưng là hôn thê của Vân Dật Bạch, giờ đã biết là giả, Thi Tĩnh bất giác cảm thấy nực cười. Vân Dật Bạch là kẻ âm lãnh tàn khốc như vậy lại có thể khiến cho phụ nữ người trước vừa ngã xuống, người sau lại có thể tiến lên.
Kể ra cũng lạ, nếu không kể tới giá trị nhân cách của Vân Dật Bạch, chỉ với khuôn mặt tinh tế luôn bày ra vẻ thản nhiên cùng khí chất lãnh khốc quanh người cũng đủ để cho phụ nữ thích. Cộng thêm anh ta là tổng giám đốc của Vân thị, bản thân cũng đáng giá vạn tỷ. Mặc kệ là anh dựa vào vẻ bề ngoài hay là tiền bạc, cũng không thiếu phụ nữ cho anh lựa chọn.
Bỗng khi đó, Thi Tĩnh cảm thấy, nếu làm phụ nữ của Vân Dật Bạch, vậy sẽ khổ biết nhường nào!
Cô thương xót nhìn Lam Đình, cô ta cũng có thể được coi là một kẻ bất hạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lam Đình nhìn cô căm tức, “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì, rốt cuộc là Lam tiểu thư có chuyện gì? Tôi muốn về!”
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”
Vẫn chưa hết hy vọng à!
Thi Tĩnh nói, “Tôi và Vân Dật Bạch chỉ có quan hệ chủ tớ mà thôi!”
“Anh ta đến phòng cô!” Lam Đình chỉ ra.
“Đó là nhà của anh ta, anh ta thích nơi nào thì đến đó!” Thi Tĩnh học theo giọng điệu nói chuyện của Vân Dật Bạch.
“Tôi thấy các người hôn môi!” Lam Đình cắn răng nói.
Sắc mặt Thi Tĩnh trầm xuống, khuôn mặt bình tĩnh càng lộ vẻ lo lắng, cô hơi mím môi, “Lam tiểu thư, tôi không biết cô lại có nhiều hứng thú với tôi như vậy, nếu cô là đàn ông thì tốt quá!”
Ẩn ý trong câu nói của cô khiến Lam Đình trợn mắt tức giận mắng, “Ai thèm thích cô!”
“Ha ha, thì ra là không phải!” Thi Tĩnh giả bộ cười.
“Đủ rồi! Thi Tĩnh, đều là do cô không biết suy xét!”
Ánh mắt Lam Đình trầm xuống, tiếp tục cùng cô ta nói chuyện vô nghĩa, cô đã quên mất mục đích đến đây lần này.
Khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ dữ tợn, cô âm trầm nở nụ cười.