Phòng bệnh VIP trong biệt thự.
Ánh mặt trời ban ngày chiếu xuống rực rỡ, rơi trên những chậu hoa, nào là hoa yên chi, hoa hồ điệp… tranh nhau nở rộ rực rỡ, thu hút bướm và ong bay xung quanh.
Những con rắn nhỏ như mũi tên, trong nháy mắt xông vào trong bụi cỏ.
Một nữ y tá bê khay thuốc, chậm rãi đi tới trước phòng bện của Đường Khả Hinh, chất lỏng của thuốc trên khay theo sự di chuyển của cô y tá mà chuyển động, thoảng ra mùi vị kích thích của cồn. Như Mạt đã nói, nếu như trong tay Đường Khả Hinh không giữ chai rượu đỏ kia, lúc này có thể tống cô lên thiên đường, đôi mắt nữ y tá nhẹ chớp, vươn tay gõ cửa.
Bên trong không một tiếng động.
Hai vệ sĩ đứng hai bên cửa quay mặt sang, xem xét cô kĩ càng từ trên xuống dưới, nếu đã là y tá được đi vào khu biệt, thì ban đầu đã phải kiểm tra đối chiếu thân phận, nhận diện khuôn mặt.
Nữ y tá bình tĩnh đứng đấy, xác định bệnh nhân bên trong đang ngủ mới nhẹ nhàng xoay nắm cửa, cất bước đi vào.
Vitas ngồi trên ghế, bên cạnh giường Đường Khả Hinh đang ngủ say, ông lạnh lung quay người nhìn về phía nữ y tá.
Tiểu Vi cùng Tiểu Hà cũng đứng bên trong phòng bệnh xa hoa, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía y tá.
Y tá mỉm cười nhìn tất cả mọi người trong phòng bệnh nói; “Trên cổ tay bệnh nhân bị thương, phải đổi thuốc.”
Tiểu Hà nhìn về phía y tá, vẫn có chút dằn vặt cùng đau lòng cho Đường Khả Hinh tối hôm qua, hạ thấp giọng nói: “Chờ một chút đi, tiểu thư của chúng tôi đang ngủ say.”
Vitas nghe đoạn đối thoại này, chậm rãi quay đầu, đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh mặc quần áo bện nhân màu xanh lam, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc hơi rối, nằm trên chiếc giường trắng toát, trông rất điềm đạm đáng yêu, nhất là đôi mắt nhắm chặt đã không còn vẻ linh hoạt cơ trí như bình thường, thêm mấy phần tiều tụy. Ông là một người lạnh lùng uy nghiêm trong giới rượu đỏ, nhìn thấy học trò của mình như vậy cũng không khỏi bộc lộ sự đau lòng....
“Được ...” Y tá bình tĩnh đem khay thuốc đặt lên bàn bên cạnh giường, cảm giác chất lỏng bên trong chiếc bình thủy tinh kia theo đó mà lắc lư, bên trong có nọc độc của rắn, chỉ cần dính lên làn da con người, có lẽ trong một thời gian dài, theo mùi của rượu thuốc bay ra, cơ thể con người sẽ hấp thu nó, điều này cũng tương tự như trúng độc nặng.
Tiểu Hà cất bước đi tới, vẻ mặt nhàn nhạt, lại cẩn thận kiểm tra khay thuốc trên bàn, chai thủy tinh, vải băng bó, thậm chí còn cầm lên bột thuốc và những đồ cần dung để thay cho Đường Khả Hinh, còn có chiếc bình trong suốt kia, cầm lên đưa đến gần mũi ngửi.
Nữ y tá chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh, mỉm cười.
Tiểu Hà nâng mí mắt, liếc mắt nhìn nữ y tá một cái, liền để bình thuốc kia xuống.
Ngoài cửa sổ một con chim xanh bỗng rơi xuống.
Tiểu Vi cùng Tiểu Hà trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn con chim nhỏ trông bình thường kia vừa rơi xuống, liền nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, liếc mắt nhìn về phía vườn hoa, toàn bộ ao sen, tất cả đều yên tĩnh mới xoay người, nhìn thấy nữ y tá nhân lúc Đường Khả Hinh ngủ, cô chuyên nghiệp mà thành thạo đem thuốc bột nhẹ nhàng đổ vào trong bình thuốc, nhẹ nhàng lắc đều.
Vô số những con rắn nhỏ nhìn con rắn lớn màu đen hiên ra trên đường, há mồm cắn chết chú chim nhỏ, trong nháy mắt chúng nó đều ác độc trườn lên, vì con mồi bị ăn mất mà phẫn nộ lôi con rắn lớn này xuống nước, há mồm xâu xé.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lúc này Đường Khả Hinh bị tiếng gõ cửa ấy mà giật mình tỉnh giấc, nhíu chặt mi tâm, rốt cuộc nặng nề thở dài, thậm chí lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Tiểu Vi lập tức đi ra mở cửa.
Một nữ y tá trưởng đầu tiên là lễ phép gật đầu, liền nói nhỏ với nữ y tá bên trong: “Tiểu Trần, ra đây một chút, tôi có việc tìm cô.”
“A, vâng.” Nữ y tá mỉm cười đứng lên, bình tĩnh đi ra ngoài, cửa cũng không đóng lại, chỉ đứng một bên, im lặng nghe y tá trưởng nói, vừa nghe vừa gật đầu...
Lúc này Đường Khả Hinh hơi mở mắt ra, lập tức thấy sư phụ đang ngồi trước mặt mình, gương mặt lộ vẻ lo lắng, cô có chút hơi kinh ngạc, chống hai tay xuống giường định ngồi dậy, thiết tha nhìn sư phụ của mình kêu nhỏ : “Sư phụ...”
Tiểu Vi vội vã đi lên phía trước, đứng bên giường cẩn thận nâng cô ngồi dậy.
Vitas chỉ là lẳng lặng nhìn học trò.
Gương mặt Đường Khả Hinh tiều tụy, cảm thấy thời gian mơ hồ, nhìn thấy dáng vẻ sư phụ như vậy, biết ông có lời muốn nói, đáy lòng bỗng nhiên phát lạnh, vô ý thức cảm giác được mình đã làm rồi?
Hai tròng mắt Vitas lưu chuyển, nhìn cô nói: “Thế nào? Cảm thấy mình làm sai chuyện gì không?”
Đường Khả Hinh tựa vào gối, đôi mắt ngấn lệ, vào lúc chính mình muốn mở chai rượu kia ra uống, trong nháy mắt nhớ tới sự dạy dỗ lâu nay của sư phụ, lại cảm thấy hổ thẹn với chính mình và sư phụ. Cô nhất thời vô cùng áy náy, không dám nói lời nào.
Y tá nhìn thấy Đường Khả Hinh đã tỉnh, liền vội vã đi tới, đứng bên cạnh giường, cẩn thận từng li từng tí lấy miếng vải băng bó ra, từng lớp từng lớp gỡ ra hết, lại lấy một chiếc kéo nhỏ, cắt một mảnh băng dính.
Vitas bình tĩnh nhìn gương mặt lộ rõ vẻ áy náy cùng ủy khuất của học trò, cúi đầu xuống, hai hốc mắt liền đỏ lên, nhớ tới lời nói của Trang Hạo Nhiên, chuyện có liên quan tới chai rượu đỏ kia, ông yếu ớt nói: “Trong thế giới của con, rượu đỏ rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Vitas.
Vitas ngẩng đầu, nhìn về phía học trò, khó giấu đi vẻ thất vọng vươn tay, lúc cô tung người nhảy xuống biển, tay phải bị thương, nhìn một mảng băng trắng dày cộp lộ ra bên ngoài ống tay áo màu xanh lam, ông yếu ớt nói: “Chỉ còn có bốn ngày sẽ phải tiến hành thi đấu, bây giờ tay phải con bị thương thành như vậy, lại tính một lần nữa vứt bỏ giấc mơ của mình sao?”
Trong lòng Đường Khả Hinh truyền đến một trận tê tái, nước mắt liền chảy xuống, khẩn trương nhìn về phía sư phụ.
Vitas dời đi ánh mắt, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc thở dài, vẻ mặt đau lòng nói: “Ta rất quý trọng cuộc hành trình đến Trung Quốc lần này, bởi vì ở đây, ta nhận được học trò của mình ...”
Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, trong lòng ấm áp, cảm động nhìn về phía sư phụ.
Từ trước đến nay Vitas luôn là một người uy nghiêm. Hôm qua đang ngồi họp trong phòng hội nghị, nghe nói học trò vì gặp chuyện không may mà tự tung mình xuống biển, ông lập tức đứng lên, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng ngấn lệ, loại lo lắng đó không thể nói thành lời, khiến tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều xúc động. Khi ông nhanh chóng chạy tới bện viện, học trò đã vào phòng cấp cứu vì bị thương trong lúc chạy trốn, sau khi đưa vào phòng bện VIP, ông lập tức nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô không hề buông tay, mãi cho đến nửa đêm cô tỉnh lại ông mới rời đi.
“Sư phụ...” Đường Khả Hinh nghẹn ngào mà đau lòng kêu sư phụ.
Vitas chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, yếu ớt nói: “Con nói cho sư phụ biết, tay con phải làm thế nào ? Con lại muốn một lần từ bỏ giấc mơ của mình?”
Đường Khả Hinh ngồi một bên, sắc mặt tái nhợt ủy khuất không nói được câu nào, chỉ có những giọt nước mắt tùy ý rơi xuống.
Đáy mắt Vitas lộ ra sự đau lòng nhìn về phía học trò, nói: “Bảy nghìn năm lịch sử của rượu đỏ, con luôn phải liều mạng chạy theo nó qua những năm tháng dài đằng đẵng, thật vất vả mới đi tới ngày hôm nay... Nếu như con là một trong những đứa nhỏ được tám mươi điểm thì ta không cần phải lo lắng nhiều, thế nhưng đối mặt với trận thi đấu lớn này, đến sáu mươi điểm con cũng không có... Cả ngày lẫn đêm ta dành hết thời gian cùng rất nhiều rượu vang, cùng con thắp đèn học, uống rượu, tỉnh rượu, lo lắng con có gặp chuyện gì phiền toái không, thế nhưng ta không có lường trước được, con lại vì một chai rượu đỏ mà tung mình nhảy xuống biển, tay phải bị thương, bây giờ đến cả một phần tư cách cũng không có”
Đường Khả Hinh nhất thời khẩn trương cùng đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía sư phụ.
Hai tròng mắt Vitas lại lộ ra mấy phần đau đớn, yếu ớt nói; “ Con biết để dạy dỗ một đứa nhỏ, có bao nhiêu mệt mỏi?”
“Sư phụ! !” Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía sư phụ, khóc nói; “Con sai rồi! Thế nhưng con có chuyện khó nói, thầy tin con, con không phải không coi trọng cuộc thi đấu rượu đỏ lần này, càng không phải không quý trọng tình thầy trò chúng ta.”
“Quý trọng thì có ích lợi gì...” Vitas nhàn nhạt nói; “Quý trọng cũng không đổi được bàn tay phải của con lành lại, bốn ngày nữa con làm sao tham gia thi đấu?”
Đường Khả Hinh vội vã nâng chăn lên, vừa khóc vừa bước xuống sàn nhà, quỳ gối trước mặt sư phụ, nắm lấy hai tay của ông, rơi lệ vùi đầu vào giữa lòng bàn tay ông, nghẹn ngào nức nở nói: “Con sai rồi! ! Con thực sự sai rồi! Xin lỗi, sư phụ... Xin lỗi... Thế nhưng con không muốn để lỡ lần thi đấu này, nơi đó có người đồng hành giúp đỡ con, còn có tâm huyết của cả con và thầy, con sai rồi! Thầy yên tâm, con nhất định sẽ mau chóng khôi phục, nhất định sẽ tập trung thi đấu! !”
Hai tròng mắt Vitas lại lóe lên tia đau đớn, do dự một hồi, trong lòng suy nghĩ chính là có cái gì quan trọng bằng sức khỏe và an toàn của học trò lúc này? Cuối cùng ông chậm rãi vươn tay khẽ vuốt đầu cô, nặng nề thở dài một hơi.
“Đường tiểu thư, đến lúc phải bôi thuốc rồi...” Nữ y tá biết lúc này mà bị quấy rầy thì rất bất tiện nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí nâng tay cô, sau đó dìu cô đang khóc trở lại giường bệnh, lặng lẽ khom người tháo miếng vải băng bó cũ ra, nhìn bàn tay phải sưng đỏ, còn có mấy vết trầy, cô im lặng gắp miếng bông đã được khử trùng lên nhẹ nhàng thấm lên vết thương của Đường Khả Hinh, trước hết là khử trùng, sau đó lại mở bình nước thuốc, thấm một ít chấm lên vết thương.
Tiểu Vi cùng Tiểu Hà cẩn thận nhìn kĩ càng.
Vitas nhìn tay phải của cô được thây thuốc lần nữa, được y tá băng bó kĩ càng, ông mới chậm rãi nói; “Lần này thi đấu rượu đỏ này, ta đã giúp con xin rút lui khỏi cuộc thi , buổi chiều sẽ có thông báo chính thức, công bố con thật sự rút lui khỏi cuộc đấu.”
Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn về phía sư phụ! ! !