Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 885: Thế giới nhỏ và thế giới lớn



Cuối cùng buổi yến tiệc cũng bắt đầu!!

Một trận tiếng trống chấn động truyền đến! !

“Đông đông đông đông đông đông! !” Năm mươi người đang mặc trang phục chiến sĩ cổ trang của dũng sĩ, cầm lấy trống mãnh mẽ dũng cảm mà chấn động gõ trống! !

Ngọn đèn xung quanh nhà hát chiếu ra bốn phía, ánh sáng mãnh liệt, vô số khách quý xôn xao vui sướng mà cầm lấy sách vào bàn, dưới sự dẫn dắt của các tiểu thư lễ nghi mặc đồng phục hoa lệ và đẹp đẽ, đi về phía chỗ ngồi của mình, rất nhiều bảo vệ cùng đặc công ở bên trong nhà hát nhanh chóng mà cảnh giác mà nhìn cảnh vật xung quanh, quan viên cùng chính khách cũng lần lượt đi vào, theo thứ tự ngồi ở lầu một, chỗ ngồi của khách quý, tầng hai giới kinh doanh, vị trí ở giữa là Thủ tướng, hai bên trái phải là Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ.

Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi chia nhau làm việc, anh bước nhanh lên lầu, hỏi Tiêu Đồng : “Chỗ ngồi của khách quý đã sắp xếp xong xuôi chưa?”

“Đã xong rồi!” Tiêu Đồng mỉm cười đi theo anh về phía cầu thang, nói : “Tôi cùng Đông Anh hợp tác rất tốt. Nhiều quan viên biết rõ Thủ tướng luôn luôn thanh liêm, không thích người phô trương lãng phí, vì vậy bọn họ toàn bộ đều cự tuyệt ngồi chỗ khách quý trong buổi tiệc, tôi với Đông Anh sớm có dự cảm, vì vậy cố ý an bài người đắc lực nhất trong lần quyên tặng này, quản lý Lưu, đám người quản lý Trường ngồi ở đại sảnh VIP tầng hai, mà quan viên và thị trưởng tất cả đều ngồi ở hàng phía trước lầu một!”

“Bên Mặc Hàn có tin tức gì không?” Trang Hạo Nhiên vốn là lại để cho đặc công một lần nữa kiểm tra người, nhìn một người nữ cảnh sát, cầm lấy máy quét ở trên người của mình quét tới quét lui, xong rồi, mới mời anh đi lên phía trước.

Tiêu Đồng cũng đã kiểm tra xong, mới nhanh chóng mà thấp giọng nói : “Không có tin tức! Nhưng mà sát thủ chính phủ cao ốc, toàn bộ xử lý sạch sẽ rồi, trước mắt Hi Văn tiểu thư cùng Tô thiếu gia tạm thời an toàn, tình huống diễn xuất, càng là kiểm tra kỹ bên cửa ra vào rồi, ngoại trừ trang sức đeo tay của tân khách, vòng đeo tay bên ngoài, kim loại, điện thoại các loại dụng cụ thông tin, toàn bộ tịch thu!”

Trang Hạo Nhiên nghe xong trầm mặc gật đầu, lập tức nỡ nụ cười đi vào ghế lô Vip của thủ tướng, rồi lại thấy Đường Khả Hinh tối nay cư nhiên đổi một bộ quàn áo màu đen, trên ngực thêu phượng màu, tóc dài đến eo, trên đầu ba bím tóc từ trán quấn ra sau, hồn nhiên buộc lại sau tóc dài, đeo bông tai đuôi phượng hoàng, theo chủ nhân cất bước nhẹ mà mập mờ lay động, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn màu đỏ chẳng qua là hơi đánh phấn trang điểm, đôi mắt to tròn ngập nước khẽ nháy, cánh môi hoa anh đào hé mở, vô cùng gợi cảm...

Ánh mắt anh dừng lại, nhìn về phía cô.

Lúc này Đường Khả Hinh bởi vì được Trang Tĩnh Vũ mời, cùng Trang Ngải Lâm, còn có Bác Dịch, cùng thân sĩ nước Anh ngồi chung một chỗ ngồi ở ghế lô tầng cao nhất, nhìn diễn xuất(*diễn kịch, vũ đạo, khúc nghệ, tạp kỹ cho mọi người xem)), chỉ thấy dáng người hoàn mỹ duyên dáng của cô đi lên phía trước, rồi lại giống như cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía bản thân, cô hơi dừng lại, nhìn về sau...

Trang Hạo Nhiên đã dẫn Tiêu Đồng đi vào ghế lô của thủ tướng, nhìn tổng giám đốc dẫn nhân viên tạp vụ của khách sạn bưng lấy trà Thiết Quan Âm mà thủ tướng thích uống nhất, cẩn thận từng li từng tí mà đi tới, cư nhiên ở bên cạnh trăm năm rễ cây già điêu khắc mà thành thọ tinh công trà trước đài, lão sư trà mỉm cười mà cầm lấy cái kìm, nhẹ kẹp lên một khối than nhỏ, cẩn thận từng li từng tí mà bầy đặt ở bên trong lò than, chuẩn bị pha trà... Anh lập tức tươi cười mà đi tới, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cùng Tô Linh ở bên cạnh thủ tướng hơi gật gật đầu, mới tự nhiên cởi bỏ hai cúc áo trên âu phục, trầm mặc mà ngồi xuống bên cạnh thủ tướng, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, hơi cúi đầu cười nói; “Năm 2008 có đại hội Olympic, một tiếng trống vang dội thế giới! Nhưng tiếng trống vĩnh viễn chỉ ngắn ngủi vội vã, mới có thể vang lên mạnh mẽ! Tôi nghĩ tới công ty của nhà chúng tôi, nếu muốn lại để cho Thủ tướng không lo lắng, nhất định phải lấy con người ra làm vốn, kiên trì bền bỉ! giống như Thủ tướng thường nói hãy ngước nhìn về phí xa, không thể để cho tiếng sấm lớn, hạt mưa nho nhỏ sự, lại có chuyện xảy ra!”

Thủ tướng nghe xong lời này, nhìn về phía tay trống ngồi giữa vũ đài, đứng ở phía trước gõ trống, càng không ngừng giơ trống chùy, đang ra sức mà gõ trống, ông chậm chạp mỉm cười nói; “Đánh trống, quan trọng nhất là tiếng vọng, mặc kệ thanh âm đáp lại là dời núi lấp biển, hay là yếu ớt như không, chỉ cần trong lòng yên ổn, chân vững chắc trên, tay vung lên, nhất định có thể đánh gẩy núi sông. Nhưng qua “Chuyện đánh trống” Sở vương, đã nói lên, tín nhiệm là quý giá, không nên hi sinh tín nhiệm của người khác để đổi lấy một thời gian vui vẻ ngắn ngủi, đến lúc đó nhất định sẽ trả một cái giá thật đắt.”

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, chậm chạp quay đầu lại, nhìn về phía ông nội.

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một cái, chăm chú yên tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, mới mỉm cười gật đầu nói : “Tôi hiểu được.”

Thủ tướng chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại mỉm cười nói : “Nếu phải giấu bí mật mà còn sống, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt, điều này nói lên có một số việc, kiềm chế so với vạch trần quan trọng hơn.”

“... ...” Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.

Tiếng trống tiếp tục vang vọng, ngọn đèn bắt đầu nhanh chóng lập loè.

Trang Hạo Nhiên mới sâu kín nói; “Thủ tướng quản lý là một thế giới lớn! Trang Hạo Nhiên tôi quản lý là thế giới nho nhỏ! Chỉ là một món ăn ngon, một yến hội nho nhỏ, có thể kết hợp lại trí tuệ cùng mồ hôi của nhân viên khách sạn Á Châu của tôi. Tục ngữ thường nói, đừng lấy sự lương thiện mà lại không làm việc. Thế gian là bất cứ chuyện gì, đều là lấy từ nhỏ đến lớn, tích cát thành tháp, làm người, cũng nhất định phải từ thành tựu việc thiện nhỏ đến thành tựu việc thiện lớn! Dù sao cũng không được : Tôi nghèo, liền có ý nghĩ cổ hủ không thể cứu giúp người khác. Tôi không biết năng lực của tôi, nhưng để cho một số người một việc đi làm có xa lắm không, nhưng sau tối nay, con đường này tôi nhất định phải đi! Nếu như Trang Hạo Nhiên tôi ở trong quá trình này, xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn, xin thủ tướng nhìn tới mồ hôi vất vả cần cù của hơn ba trăm vạn công nhân, xin tha thứ nhiều cho người thừa kế tương lai!”

Thủ tướng chậm rãi quay đầu, xuyên qua ngọn đèn lập lòe, nhìn về phía người trẻ tuổi này.

Đôi mắt của Trang Hạo Nhiên lóe lên ánh sáng nóng bỏng, hơi cúi đầu giữ im lặng.

“... ... ...” Thủ tướng lại chăm chú nhìn về phía hắn rất lâu rất lâu, rốt cuộc chậm chạp mỉm cười nói; “Đi đi.”

Trang Hạo Nhiên nhất thời mỉm cười ngẩng đầu, kinh hỉ mà nhìn về phía Thủ tướng.

Thủ tướng chậm chạp quay đầu, nhìn về phía tay trống, trong nháy mắt phanh phanh phanh phanh phanh phanh tiếng trống lung tung, tức khắc dừng lại, đôi mắt ông lóe ra ánh sáng lợi hại!

Đường Khả Hinh vẫn như cũ đứng nguyên chỗ, có chút nghi ngờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi mà đứng ở trước mặt thủ tướng, hơi tôn kính lễ phép mà khẽ gật đầu, lập tức quay người muốn đi ra đại sảnh, rồi lại thấy Đường Khả Hinh vẫn xinh đẹp mà đứng ở đó quay sang nhìn về phía bản thân, đôi mắt anh lóe lên đầy quyến rũ, khuôn mặt tươi cười, mới cất bước đi qua, lại thấy Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới nói chuyện, anh vừa nghe xong, lập tức cảm giác được có chuyện khẩn cấp, nhanh chóng đi xuống cầu thang! !

Đường Khả Hinh không khỏi mà nghĩ muốn nhấc váy dài lên, theo cước bộ của anh đi lên phía trước...

“Cô đi đâu vậy?” Trang Ngải Lâm đột nhiên thay đổi một bộ quần áo bó sát ngực váy dài, búi tóc lên cao, bên trái cắm một đóa hoa hồng trắng xinh đẹp, xuất hiện ở trước mặt Đường Khả Hinh, nghi ngờ hỏi.

“Tôi...” Khuôn mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, tay ấn nhẹ lên trên ngực, bật cười nói; “Không biết sao tôi cảm thấy có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút...”

“Vậy đi vào nghỉ ngơi !” Trang Ngải Lâm, A một tiếng cừoi cười, lôi kéo cô đi vào trong.

Đường Khả Hinh đành phải chậm chạp xoay người, theo Trang Ngải Lâm đi vào đại sảnh phòng Vip.

***

Gió thổi càng lúc càng lớn! Mưa xối xả mù mịt! !

Trang Hạo Nhiên dẫn Tiêu Đồng bước nhanh đi ra nhà hát, nhìn Tiêu Đồng bung dù ra chuẩn bị che bản thân đi lên phía trước, nhưng trong nháy mắt anh cầm lấy dù che mưa, lạnh nhạt nói : “Cô trở về! Chú ý bên trong đi! !”

Tiêu Đồng lập tức gật đầu, nói : “Vâng! !”

Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, bước nhanh mà đi ra nhà hát, sau dó mới hứng lấy gió to mưa lớn, đi qua đường nhỏ gần yến hội vẫn vô cùng náo nhiệt, đi qua phụ lâu, rốt cuộc đi tới căn phòng nho nhỏ kia, anh chậm chạp đẩy cửa đi vào, liền thấy mấy người áo đen lăn lộn đau khổ mà rủ xuống nằm trên mặt đất, khuôn mặt điên cuồng mà lõm xuống, chính là sợ run rẩy mà cuộn tròn,anh hơi nhíu mày, thấy mấy người Lãnh Mặc Hàn đã trở về, tất cả ướt đẩm róc rách mà đứng tại chỗ, anh trực tiếp trầm mặc mà đi tới, đóng cửa lại mới nói : “Cũng không biết đổi bộ y phục!”

Uyển Thanh cùng đám người Thanh Bình, im lặng không lên tiếng, Bác Dịch đang đỡ Mỹ Linh lên vừa băng bó miệng vết thương, nhìn thấy bên ngoài tím bên trong màu đỏ, vị trí bên hông kia vô cùng sưng nóng, anh nhíu mày mà nghĩ, đây là độc trùng ngủ đông ở đâu đó tới đây hạ độc!

“Những thứ này đều chết tiệt khốn kiếp! !” Mỹ Linh vừa nằm ở trên sofa nhỏ, vừa nghiêng khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trượt xuống mà nhìn về phía một người áo đen đã hạ độc mình, nghiến răng nghiến lợi nói : “Lại dám ám toán tôi! Nếu như không phải là lão đại nói muốn lưu lại một con đường sống cho ngươi, tôi không hành hạ chết ngươi mới lạ đó! !”'

Bác Dịch giữ im lặng, chẳng qua là nhíu mày mở hòm thuốc ra, cầm lấy dụng cụ, chuẩn bị vạch miệng vết thương của cô ra một chút muốn lấy hàng mẫu.

“Ai ai ai! ! Đau quá!” Mỹ Linh nằm trên ghế sa lon, ai ai nha nha kêu la.

Cây dao của Bác Dịch vẫn ngừng trên không trung, liền bất đắc dĩ nhìn về phía Mỹ Linh nói; “Tôi vẫn không có động thủ đâu!”

“... ...” Mỹ Linh nhất thời sợ tới mức lăn lộn thân đổ mồ hôi mà nhìn về phía người đàn ông lạnh như băng này, thở hổn hển nói : “Anh không biết đến cùng đau như thế nào đâu! ! Nhất định là hàm răng của xà độc! ! Nóng đau đến cháy, tôi muốn chết rồi!”

Vẻ mặt của Uyển Thanh bất đắc dĩ ôm vai, đi tới trước mặt mấy người áo đen đang vùng vãy, nhíu mày nói; “Lúc tôi đi đến hiện trường, vốn một lòng muốn bắt được quản lý cùng bộ trưởng nhà hàng kia, tra ra tung tích của cô gái lấy đi chai rượu! ! Nhưng mà ai biết lúc tôi đi tới đó, đã phát hiện hai người bọn họ đã sớm chết trong quá trình bị tra xét rồi, tôi nhìn thi thể của hai người, thật là vô cùng thê thảm! Nổi lơ lửng ở bên trong bình điện bị bỏ, chúng tôi lại trễ một bước!”

Giỏi về dùng trống. Lãnh Mặc Hàn cũng trong nháy mắt đi tới trước mặt người áo đen, nhìn bọn họ thống khổ, cũng ngưng mặt nhíu mày nói : “Chúng ta dùng đủ loại phương pháp xử lý khác nhau, cũng không thể cạy bọn họ mở miệng được!”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhíu mày mà nhìn qua, những người áo đen kia mỗi người có sắc mặt dữ tợn nằm trên mặt đất, hai tay nặng nề nắm chặt quần áo bản thân, đau khổ cùng run rẩy như vậy, anh cũng nặng nề thở, hai mắt chậm chạp đảo vòng một cái, mới âm u nói : “Nói cách khác... Hiện tại người áo đen rất có thể đã biết rõ cô bé kia tung tích?”

“Ừm!” Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv