Khách sạn Á Châu.
Thời tiết hôm nay thật sự nắng ráo, sóng biển mãnh liệt cuộn trào, sức gió thật lớn.
Một chiếc xe con, từ từ dừng trước đại sảnh khách sạn Á Châu, nhân viên lễ tân nhanh chóng đi tới, nở nụ cười mở cửa xe.
Đường Khả Hinh nhấc đuôi váy dài, ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp, cảm kích cười nói: "Cảm ơn cô, Lý Tử."
"Không cần khách khí..."Lý Tử mỉm cười đóng cửa xe lại.
Đường Khả Hinh nhẹ nâng váy đang tung bay, cầm túi xách, tiếp tục bước nhanh về phía trước, vừa rồi lấy thân phận thư ký Tổng giám đốc Trang gọi điện thoại đến bệnh viện, tìm hiểu tình hình mới nhất, thật không ngờ viện trưởng, cư nhiên vô cùng đáng kính trọng lại phân tích bệnh tình của Tình Tình cho mình, lòng cô bỗng nhiên ấm áp, nghĩ đến đảm nhận vị trí thư ký Tổng giám đốc Trang, vẫn có phần hữu ích... Trước đây Trần Mạn Hồng không chỉ một lần, ngưỡng mộ hai thân phận này của mình, dựa vào lông gà làm thẻ lệnh(*), cô bỗng nhiên nở nụ cười, bởi vì nghe qua tình hình của Tình Tình, trong lòng cô cũng dần bình tĩnh lại...
(*): Ý muốn nói Đường Khả Hinh nhờ vào thân phận thư ký Tổng giám đốc mà có thể biết thêm được nhiều tin tức hơn về Tình Tình mà một người bình thường chưa chắc đã biết được.
"Khả Hinh?"Tiêu Đồng vừa cùng An An cầm văn kiện, đi vào đại sảnh, nhìn thấy cô, lập tức chào hỏi.
"Chào!"Đường Khả Hinh tức khắc nhìn về phía bọn họ, có phần mệt mỏi cười nói: "Sao đến sớm như vậy?"
"Còn sớm sao?"Tiêu Đồng ôm văn kiện đi tới, nhìn cô nói: "Chúng tôi số khổ, gần đây cứ chín giờ đã phải đi làm, mà Hoàn Cầu lại là 9 giờ 30 phút. Cô được hời 30 phút ngủ nướng rồi."
Đường Khả Hinh đành phải bật cười, lại nhìn về phía Tiêu đồng cảm động nói: "Ngày hôm qua thật là cám ơn cô."
"Haizz! Lời này, tôi số khổ, đều đã bận rộn thành thói quen rồi. Nhưng mà, cả ngày hôm qua lão đại cũng cực kỳ vất vả, vì muốn nhanh chóng cử máy bay tư nhân đến, đã tự mình đi tới vài nơi... Nên đến cả bệnh viện cũng không kịp đi..."Tiêu Đồng nhìn cô, cười nói.
"À..."Đường Khả Hinh hai mắt lưu chuyển, nghe lời này, đành phải mỉm cười nói: "Một lát nữa tôi sẽ qua cảm ơn anh ấy, bởi vì tôi còn có phần tài liệu, muốn anh ấy tự mình ký. Anh ấy hiện tại đang ở đâu?"
"Trong phòng làm việc đấy! Sáng sớm trở về, liền ầm ĩ kêu đau đầu, vừa rồi uống thuốc nhức đầu rồi, đoán chừng đang nghỉ ngơi, còn chưa dùng bữa sáng nữa đấy..."Tiêu Đồng cười.
"A......"Đường Khả Hinh nghe xong, chỉ đành yếu ớt lên tiếng.
"Chúng tôi đi trước nhé! Đi ăn sáng thôi, đói quá rồi ! Một lát nữa họp, có lẽ sẽ bận rộn chết mất!"Tiêu Đồng nói xong liền mỉm cười, cùng An An xoay người đi về phía trước.
Đường Khả Hinh nhìn về phía bóng lưng các cô cười vui lúc xoay người rời khỏi, trong lòng cũng nặng trĩu, cũng có chút bị ảnh hưởng, lại cười rộ lên, tiếp tục tao nhã cất bước muốn đi về phía trước... Lại nhìn thấy Tiểu Nhu hôm nay mặc một chiếc váy xanh lá, khoác áo trắng bạc, lưng đeo ba lô, mang đôi giày da đế thấp trắng, ôm một hộp giữ nhiệt thật lớn trong lòng, đang tràn đầy sức sống hăng hái nhảy nhót đi vào đại sảnh, chuẩn bị đi làm...
"Tiểu Nhu?"Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn cô, cười nói: "Sao bây giờ cô mới đến? Ca sáng không phải là bảy giờ sao?"
"Tôi làm ca giữa!"Tiểu Nhu nghiêng nghiêng đầu, nheo nheo mắt cười nói.
"A...?"Đường Khả Hinh nhịn không được cười rộ lên: "Cô làm ca giữa, sao lại đến sớm như vậy chứ?"
"Hiện tại đã gần 10 giờ rồi! Tắm rửa một cái, thay quần áo, ăn vài củ khoai tây, liền đến giờ ngay thôi! ! Loại khoai tây nhỏ này của mẹ tôi ăn thực sự rất ngon! Hương vị ngọt ngào, lại kết hợp với coca, wow, qua tuyệt!" Tiểu Nhu thật vui vẻ giở hộp giữ nhiệt lên, vô cùng đắc ý.
Đường Khả Hinh liếc nhìn tất cả củ khoai tây nhỏ trong hộp giữ nhiệt trong suốt kia, nhịn không được cười rộ lên nói: "Buổi sáng liền ăn khoai tây, có thể no được sao?"
"Tại sao không thể no? Buổi sáng ăn khoai tây chính là kéo dài sinh lực!” Tiểu Nhu nói xong, lại ôm hộp giữ nhiệt của mình, nhảy nhót chạy thẳng về phía trước...
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nở nụ cười nhìn theo bóng dáng hoạt bát kia của Tiểu Nhu, nhịn không được cười lên một tiếng, lại như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên thần tốc gọi Tiểu Nhu lại: " Tiểu Nhu! ! Chờ một chút!"
Tiểu Nhu ôm khoai tây đứng tại chỗ, quay đầu nhìn cô, sững sốt hỏi: "Sao vậy?"
Đường Khả Hinh hai mắt mãnh liệt lưu chuyển, do dự một hồi, mới mỉm cười đi lên phía trước, trong nháy mắt từ trong túi mình, rút ra một phiếu ăn tiệc buffet của phòng ăn Nhã Các thuộc khách sạn Á Châu, nói: "Hôm nay tôi đột nhiên có chút không khỏe, tôi có thể đổi lấy hộp khoai tây này của cô không? Cô đưa hộp khoai tây cho tôi, tôi đưa phiếu ăn tiệc buffet cho cô! Một phiếu ăn dành cho hai người...! !"
Đôi mắt to của Tiểu Nhu lập tức sáng lên, nhìn về phía cô có phần khiếp sợ nói: "Nhưng mà, như vậy cô sẽ thiệt thòi!"
"Không việc gì!”Đường Khả Hinh có phần ôn nhu tươi cười.
"Khả Hinh! !"Tiểu Nhu lập tức thật kích động nhìn về phía đường Khả Hinh, nói: "Cô thật là bạn bè tốt, suy nghĩ cho tôi như vậy!"
"Ha ha ha..."Đường Khả Hinh đành phải nhìn cô, có phần xấu hổ bật cười.
"Đây khoai tây này cô cầm đi! Tôi không cần phiếu ăn tiệc buffet đâu! Một phiếu này phải mấy ngàn a!" Tiểu Nhu lập tức đem hộp giữ nhiệt, đưa vào lòng Đường Khả Hinh.
"Ôi! Không cần như vậy! Tôi tặng cho cô thì chính là tặng cho cô! Ăn nhiều một chút nha!"Đường Khả Hinh đem phiếu ăn đưa cho Tiểu Nhu, rồi mới đưa tay ôm lấy hộp khoai tây rời đi.
"Ai, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Nếu không, ngày mai ngày mốt ngày kia, mỗi ngày tôi đều đem khoai tây đến cho cô có được hay không?" Tiểu Nhu cầm phiếu ăn cơm cuộn hai người này, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, kêu to.
"Không cần đâu!" Tiếng Đường Khả Hinh lanh lảnh truyền đến.
Tầng lầu tổng giám đốc Hoàn Á.
Đường Khả Hinh vừa ôm văn kiện trong tay, vừa cầm hộp khoai tây, đi ra khỏi thang máy, liền nhìn đến đồng nghiệp bộ phận hành chính, một vài người đang bận rộn, một vài người đang xì xầm to nhỏ gì đó, cô nhìn bọn họ mỉm cười, mới cất bước tiến lên, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, nhớ tới ngày hôm qua hai người cãi nhau ầm ĩ trước bãi cỏ, anh còn xé nát tờ vé sô ba trăm ngàn kia, cô liền cảm thấy tức giận, lập tức muốn xoay người, không đem khoai tây cho anh ăn! ! !
Cô vừa mới ôm hộp giữ nhiệt xoay người, nhưng nhớ tới Tiêu Đồng nói, hai mắt liền chớp nháy, mới nói: "Mình còn phải ký văn kiện nữa! Giận dỗi, cũng không thể lấy chuyện công ra mà đùa giỡn!"
Nói xong, cô liên xoay người thở dài một cái, đứng trước cửa, nhẹ nhàng gõ gõ.
Bên trong không có âm thanh phản hồi.
Đường Khả Hinh đợi một lúc lâu, mới lại đưa tay, vươn ra trước cửa, nhẹ nhàng gõ gõ.
Qua một đoạn thời gian...
Cô đợi đã có chút không kiên nhẫn, nhấc cổ tay, nhìn thời gian đã gần đến giờ họp, lại muốn vươn tay...
"Vào đi..." Giọng nói đầy miễn cưỡng của người nào đó truyền đến.
Đường Khả Hinh ngẩn ra, lưu chuyển hai mắt do dự một lúc, cuối cùng mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc, cất bước đi vào, theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc bên kia, ghế da trống trơn không có ai... Cô sửng sốt một phen, quay đầu, nhìn thấy một bóng người, hai chân vắt lên nằm trên ghế sofa, đôi giày da đen, sáng bóng... Cô chớp mắt, biết là Trang Hạo Nhiên, liền đi qua...
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi đen được ủi thẳng, quần tây cùng màu, mở ra hai nút, để lộ những đường vân da gợi cảm, nằm trên ghế sofa, tay đang vắt ngang trán, hơi thở đều đều nằm ngủ...
Đường Khả Hinh đứng bên cạnh ghế sofa, liếc về phía anh.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục ngủ, không có chút bị ảnh hưởng bởi chuyện gì khác...
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ nhàn nhạt đứng bên cạnh, hơi chút di động ánh mắt, nhìn người này vẫn tiếp tục ngủ...
Một cơn gió nhẹ thổi tới.
Ánh mặt trời chiếu xuống, vừa vặn rơi vào gương mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên, anh nhăn mặt, cũng không nhích người, tiếp tục chống tay lên trán ngủ.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, tức giận thở dài một hơi, giống như không để ý nhẹ cất bước, di chuyển bóng dáng, vừa vặn ngăn cách ánh mặt trời kia, vẻ mặt bình thản nhìn người này, sau khi bóng râm trải dài, ấn đường hơi buông lỏng, tiếp tục ngủ... Cô bất giác cúi đầu cười.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Mặt trời hơi di chuyển, ánh nắng lại vượt qua Đường Khả Hinh, từ một hướng khác lọt vào chiếu lên mặt Trang Hạo Nhiên.
Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng cất bước, di chuyển phương hướng, đứng trước mặt người đàn ông này, chặn ánh nắng kia rọi xuống, ngước mắt, nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh kia của anh, nhịn không được lại cười.
Có lẽ chính là tiếng cười lúc ấy.
Trang Hạo Nhiên cau mày, cố hết sức chớp đôi mắt đang lim dim, trong lồng ngực phập phồng mãnh liệt, lúc này mới chính thức mở to mắt, nhìn về phía bóng dáng một người dịu dàng trước mặt, không nhìn rõ... Anh lại cau mày, hơi cử động cơ thể, nheo mắt nhìn về phía người trước mặt, bóng dáng mông lưng mờ ảo kia, từ từ hiện lên rõ ràng, cư nhiên là Đường Khả Hinh mặc váy dài xanh đậm, đang đứng trước mặt, tức giận nhìn mình...
Anh có chút tỉnh táo, nhàn nhạt nhìn cô một cái, mới thở dài, lại có chút dáng vẻ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhíu chặt mi tâm thu hai chân lại, ngồi hẳn trên ghế sofa, mệt mỏi hít hít cái mũi, mới đưa tay xoa xoa đôi mắt đua nhức, giọng nói khàn khàn trầm thấp hỏi: "Em không phải xin phép nghỉ sao?"
Đường Khả Hinh nghe lời này, nhìn anh một cái, mới nói: "Tôi không xin phép... Là Tổng giám đốc Tưởng giúp tôi xin phép rồi..."
Trang Hạo Nhiên ngước mắt, liếc nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng có chút không khách khí nhìn anh.
"Có người nhìn chủ của mình như vậy à?"Trang Hạo Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn cô, vẫn có phần mệt mỏi và không vui hỏi.
Đường Khả Hinh tức khắc cúi đầu, không dám lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên tâm tình có chút không vui, nhưng vẫn thở mạnh một cái, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, nghĩ nghĩ, liền trầm mặc ngồi bên cạnh sofa.
Trang Hạo Nhiên tay chống trán, hơi cúi đầu, dường như đnag ngủ bù, qua một lúc lâu, mới hỏi: "Vào đây bao lâu?"
"45 phút rồi!"Đường Khả Hinh thần tốc trả lời.
Trang Hạo Nhiên nghe ra giọng nói cô có chút không thiện ý, liền hơi ngẩng đầu, nhìn cô một cái, vẫn là dáng vẻ có phần mệt mỏi rã rời, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Có phần văn kiện muốn anh ký... Sau khi ký xong, đoán chừng cũng sắp đến giờ họp rồi..."Đường Khả Hinh giải quyết việc chung đem văn kiện, đưa đến trước mặt anh, mới đặt hộp giữ nhiệt để bên cạnh mình.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc mệt mỏi cầm văn kiện, mở ra, lại là hóa đơn nhập khẩu rượu từ châu Âu, hai mắt anh chăm chú mà bình tĩnh nhìn lướt qua văn kiện một lần, mới chậm rãi nói: "Sau này... Loại văn kiện như thế này, không cần phải tìm anh ký nữa, chính em cũng có thể ra quyết định."
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía anh, hỏi: "Tôi... Bản thân tôi có thể ra quyết định? Thật... Thật vậy sao?"
"Uh`m..."Trang Hạo Nhiên lên tiếng, liền không tập trung mệt mỏi đứng lên, đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy một cây bút máy, quay lại ngồi trên sofa, khuôn mặt khôi phục lại thái độ nghiêm túc và chăm chú, lại xem qua một lần nữa, xác định nội dung không có vấn đề, trực tiếp giật nắp bút ra, tại phần ký tên tiêu sái đặt lên chữ ký tiếng tăm của mình lên, mới nói: "Một lát nữa anh nói Tiêu Đồng, giao cho cô ấy đem lời của anh truyền đến bộ phận hành chính, những văn kiện tương tự thế này, em không cần phải vất vả qua đây nữa. Còn nữa, chờ một lát nữa cùng với bộ phận hành chính đi chọn hoa văn con dấu mà em thích, chuẩn bị làm con dấu."
Đường Khả Hinh khiếp sợ hít một ngụm khí lạnh, có phần ngạc nhiên xen lẫn vui mừung nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: "Ý của anh là... Tôi... Tôi... Tôi có thể có con dấu của mình sao?"
Trong một tập đoàn, chỉ có những người có năng lực và địa vị cao, mới có thể sở hữu con dấu, đây là tượng trưng cho thân phận.
"Uh`m..."Trang Hạo Nhiên lại có chút mệt mỏi đáp lại.
Cô có chút ngạc nhiên và hưng phấn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười rộ lên, lại phấn khởi muốn nói...
"Ra ngoài đi, anh mệt quá! Muốn một mình yên tĩnh một lát..."Trang Hạo Nhiên nói xong, người đã dựa vào ghế sofa, nhàn nhạt nhắm mắt dưỡng thần.
"... ..."Đường Khả Hinh ngẩn ra một lúc, dường như có phân fkhoong biết nói gì nhìn người này.
"Ra ngoài..."Trang Hạo Nhiên lại nhàn nhạt nói với cô, tiếp tục ngủ.
Đường Khả Hinh nghe lời này, không có cách nào, đành yên lặng ôm văn kiện, đứng lên, chuẩn bị muốn đi ra ngoài...
Trang Hạo nhiên tiếp tục che mặt ngủ.
Đường Khả Hinh đột nhiên ôm văn kiện, đứng bên cạnh người này, liếc nhìn bộ dáng và thái độ này của anh, trong lòng không khỏi có chút bực tức, liền cố ý ho khan một tiếng, hơi lưu chuyển ánh mắt, mới hơi cúi người xuống, ngay bên tai Trang Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc... Còn một việc nữa với anh, anh không kéo khóa quần."
Ầm! !
Trang Hạo Nhiên lập tức tỉnh ngủ, cả người giống như một con châu chấu nhảy dựng lên, khẩn trương cúi đầu, nhìn nhìn giữa hai chân, rõ ràng khóa quần tây đen đã kéo rồi, ánh mắt anh nóng lên, quay sang trợn mắ lườm người này, xấu hổ kêu: "Em! ! !"
Đường Khả Hinh phì một tiếng, nở nụ cười, tức khắc chạy ra khỏi phòng làm việc, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
"Nha đầu chết tiệt kia..."Trang Hạo Nhiên bị người này làm cho tức giận đến không thốt nên lời! !