"Lộc cộc lộc cộc..."
Con ngựa thong thả từ trong rừng trái cây phi ra, thỉnh thoảng đầu ngựa nhẹ nhàng cúi xuống, cố hết sức dịu dàng đối với nữ chủ nhân...
Đường Khả Hinh ôm một đống long nhãn lớn, vừa lòng thỏa ý nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười.
Trang Hạo Nhiên cũng cúi đầu nhìn cô cười, tay kéo dây cương, để cho ngựa đi tới trước cửa biệt thự, nhìn thấy hồ sen phía bên phải cạnh phòng bếp trong suốt, đang sáng lên những dụng cụ nhà bếp tinh xảo, anh liền cúi xuống dưới, ôn nhu hỏi: "Đói bụng không?"
"Có!" Đường Khả Hinh vẫn vui vẻ nhìn đống nhãn trong lòng mình.
Trang Hạo Nhiên cũng ngửa mặt cười, cầm dây cương trong tay, để ngựa dừng trên bãi cỏ, trong nháy mắt mạnh mẽ bước xuống ngựa, lại ôm ngang Đường Khả Hinh, vừa ôm cô gái nhỏ trong lòng, vừa vươn tay vỗ nhẹ lên lưng ngựa, nói: "Đi."
Truy Phong nghe thấy mệnh lệnh này, liền ngửa đầu xoay người phi về phía bãi cỏ.
Đường Khả Hinh ôm đống long nhãn trong lòng, có chút cảm kích nhìn Truy Phong, mang đến cho mình một ngày vui vẻ như vậy.
"Đi thôi..." Trang Hạo Nhiên nhẹ kéo người cô, tươi cười đi về phía trước, biết người giúp việc đã đem những thứ mình mua về, đặt ở phòng bếp, cho nên anh đi vào phòng khách, trực tiếp xắn ống tay áo lên, nói: "Trước hết em nghỉ ngơi một chút đi, để anh làm cơm "
Đường Khả Hinh quay đầu, mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, vẫn có chút không tin tưởng nói: "Anh thực sự... Biết nấu ăn sao?"
Trang Hạo Nhiên dừng động tác, liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới mỉm cười cúi người xuống, vươn tay nhéo mạnh khuôn mặt trái xoan của cô, nói: "Lúc em đến Hoàn Á, anh còn nuôi em suốt một quãng thời gian, em thật là không có lương tâm đấy bảo bối!"
"Đau!" Đường Khả Hinh thoáng cái lấy tay che mặt, kêu lên: "Không phải chỉ nuôi mấy ngày thôi sao!"
"Đi tắm đi! Anh cho người giúp việc chuẩn bị quần áo cho em rồi, đặt trên giường ở phòng anh." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hơi mỉm cười, nhấc tay nhìn thời gian, mới nhanh chóng đi vào phòng bếp, nhìn quản gia đã đem toàn bộ những thứ của mình dọn xong, anh lập tức không nói hai lời, đầu tiên bước đến trước nóc lò cẩm thạch màu đen sáng bóng, nhấc một cái nồi lớn bằng thép dùng để chưng cách thủy, đổ vào hơn phân nửa nước, mới đặt vào giữa vỉ hấp...
Đường Khả Hinh cẩn thận đem long nhãn, đặt trên bàn trà to lớn giữa phòng khách, mới cất bước đi về phía bên này của phòng ăn theo phong cách hiện đại thời thượng, nhìn Trang Hạo Nhiên thủ pháp thuần thục đứng trong phòng bếp cạnh hồ sen lấp lánh, đem sò biển mua về, tất cả đều dùng dao nhỏ khéo léo tách vỏ ra, chỉ còn nửa sò và phần thịt giữ lại, dùng nước trong rửa sạch...
Hai tay cô nhẹ chống trên tường phòng ăn, nhìn bóng lưng người đàn ông này, thỉnh thoảng lúc cử động, đều mãnh liệt bộc lộ một cảm giác an toàn, dường như trong thế giới của anh, ta cái gì cũng không phải buồn phiền.
Trang Hạo Nhiên nhanh nhẹn rửa sạch mười hai con sò biển, hình dạnh như những bông hoa, bàyr a giữa đĩa màu trắng, lại nhanh chóng đập tỏi tím, băm nhỏ, bỏ thêm một chút dầu vừng trộn đều lên, mới dùng thìa bạc, múc từng chút tỏi băm, đặt trên miếng thịt con sò biển, lại đem bánh phở trắng đã được ngâm mềm, dùng thủ pháp đặc biệt, quấn thành hình hoa, đặt trên mặt sò biển...
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn hình hoa này, đây là thủ pháp bí truyền của cha mình, anh làm sao biết được?
Trang Hạo Nhiên nhìn nồi nước nóng đã nhanh chóng sôi lên, liền đem hai quả dứa lớn (hay còn gọi quả thơm), dùng một cái thìa nhỏ nhanh nhẹn móc thịt quả bên trong ra, đem thịt quả đặt bên trong khay thủy tinh, lại nhanh chóng đem chân giò hun khói Kim Hoa ngon nhất, ớt cắt nhỏ, còn có hạt điều giòn thơm đã được sấy khô, và gạo loại ngon nhất đã bảo người giúp việc nấu thành cơm từ trước, chiên xào lên...
Ninh hầm cùng với mùi cơm trộn lẫn các nguyên liệu khác, tràn ngập toàn bộ phòng ăn.
Trang Hạo Nhiên lại đem một con tôm hùm đặc sản, trực tiếp bằng thủ pháp bí truyền, dùng dao xẻ dọc thân tôm, nhanh chóng cắt miếng, hương vị cơm chiên thơm ngon, lúc đổ dứa vào, mới đưa thịt tôm hùm để lên trên cơm nắm, đắp dứa lên trên cùng, cho thêm vào những lá hành xanh xanh, liền bỏ chung vào nồi hấp...
Đường Khả Hinh không kìm được đi đến cạnh phòng bếp, mắt to sáng lên, ngửi được mùi thơm cơm nắm nhẹ nhàng lan tỏa, lập tức muốn ăn thật nhiều!
Trang Hạo Nhiên cầm lát cá hồi lên, để trong nước rửa sạch, sau khi xử lý đặc biệt, quay mặt sang dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười hỏi: "Đói bụng sao?"
Đường Khả Hinh có chút khác thường nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng không hiểu sao bỗng xúc động, gật gật đầu.
Trang Hạo Nhiên liền cười, tiện tay cầm một tấm thớt trắng chuyên cắt đồ biển, đặt trên mặt bàn, cầm một lát cá hồi đặt phía trên, đổi một con dao nhỏ khác, thuận lợi cắt lát cá trơn mềm màu hồng phấn kia, chấm một chút nước tương Nhật Bản và mù tạc, mới đưa đến bên miệng Đường Khả Hinh, nói: "Nếm thử đi?"
Ánh mắt Đường Khả Hinh đầy thỏa mãn nồng nhiệt nhìn anh một cái, lập tức vui vẻ há miệng ra, ăn hết khối cá kia...
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bỏ vào trong miệng mình, Đường Khả Hinh lập tức sốt ruột kiễng chân, vây quanh cổ anh, muốn ăn lại khối cá kia, ai ngờ anh đã bỏ vào miệng, cô chỉ cắn được một phần bên này! !
Hai người anh trợn mắt nhìn tôi, tôi trợn mắt nhìn anh, ai cũng không chịu thỏa hiệp!
Trang Hạo Nhiên lập tức cười muốn ăn xuống khối cá kia, Đường Khả Hinh cũng cười cắn bên kia, hai người cứ như vậy gián tiếp hôn nhau, đem miếng cá kia cùng nhau ăn, anh còn bá đạo ôm chặt hông cô, lợi dụng lúc cô ăn khối cá kia, mút đầu lưỡi của cô, nhu hòa mà ngậm lấy, ra vẻ muốn giải quyết cô ngay tại phòng bếp…
"Ưm! !" Khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ lên, trong lòng run rẩy đẩy anh ra.
Trang Hạo Nhiên lại cười rộ lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh xấu hổ như vậy, anh thu lại sắc mặt, ôn nhu nhìn cô, nói: "Nghe nói trong khoảng thời gian này, vì nhiệm vụ thầy giao cho em càng lúc càng nặng nề hơn, mà em bận đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đúng không?"
Đường Khả Hinh nhai khối cá kia, im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn cô một cái, mới bỏ dao xuống, tay hơi chống một bên, mới mỉm cười nhìn cô, dạy bảo nói: "Chúng ta nỗ lực làm việc, thực hiện ước mơ, là vì muốn cuộc sống tốt hơn. Thượng đế khen tặng cho chúng ta, tâm ý lớn nhất, chính là mang đến cuộc sống ổn định, nếu như cuộc sống của em mỗi ngày đều vì quá bận rộn, mà xem nhẹ những phong cảnh ven đường, như vậy có chút không đáng... Xuân hạ thu đông, nhật thăng nguyệt dị(*), mỗi ngày đều sẽ có những trải nghiệm mới mẻ khác nhau, muốn hưởng thụ cuộc sống, mới có thể chân chính hiểu rõ bản chất của ước mơ... Hiểu chứ?"
(*): mặt trời lên cao mặt trăng biến đổi, ý nói mỗi ngày qua đi lại có những thay đổi khác nhau.
"... ..." Đường Khả Hinh trầm mặc mà ôn nhu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đau lòng mà cưng chiều nhìn bảo bối này, nặng nề thở một cái, mới cười nói: "Em còn trẻ, cảm thấy cuộc sống không dễ dàng, nắm chắc phần đuôi của ước mơ, nỗ lực phấn đấu là đúng, thế nhưng anh hi vọng em có thể mở lòng mà hưởng thụ cuộc sống từng chút một, mặc kệ đã từng bi thương, hay mất mát, hay lúc đối mặt với tất cả những khó khăn, đều phải điều chỉnh bản thân cho thích hợp... Đừng bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm, cũng không có... Hả?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, vẫn trầm mặc nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng thật sâu nhìn cô một cái, mới cười nói: "Nhưng mà em bây giờ so với trước kia tốt hơn rồi, còn biết cười! Trước đây em không thích cười!"
"Có sao?" Đường Khả Hinh không chịu thừa nhận.
“Có!" Trang Hạo Nhiên không chú ý đến cô, nhanh nhẹn cầm dao nhỏ, cắt mỏng miếng cá sống...
Đường Khả Hinh đứng một bên, đột nhiên đôi mắt lưu chuyển liếc mắt nhìn nghiêng khuôn mặt anh một cái, lặng lẽ rời đi.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cầm dao bén, cắt cá hồi thành từng miếng, xếp thánh hình tròn giữa chiếc đĩa Nhật, lấy thêm một con cá hồi biển sâu, đổi một con dao khác, nhanh nhẹn bắt đầu từ đuôi cá, thuận lợi cắt miếng thịt cá, lại theo đường vân, dùng dao nhanh nhẹn cắt cá thành những lát mỏng như giấy, nhanh chóng cuốn lại, từng lát từng lát đặt trên một cái đĩa dài khác, trên mặt từng phần cá cuốn lại, rưới lên mù tạc, đột nhiên cảm nhận được cửa sổ trong suốt phía trước, có bóng người lắc lư, anh không hiểu sao bỗng ngẩng đầu...
Đường Khả Hinh không biết gì lúc đứng bên cạnh hồ sen phía sau phòng bếp trong suốt, xung quanh tất cả đều là những lá sen lớn xanh mượt, còn có rất nhiều những đóa hoa sen màu hồng phấn đang nhẹ nhàng tỏa hương, cô xinh đẹp đáng yêu đứng bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn về phía anh ngọt ngào tươi cười...
Trang Hạo Nhiên ôn nhu nhìn Khả Hinh ngoài cửa sổ, hướng về phía mình dáng vẻ chơi đùa thật vui vẻ, nhớ lại sau khi cô mất trí nhớ, dù rằng trong lòng mình có tuyệt vọng và mất mát, nhưng cũng hiểu được, đây có lẽ là một món quà mà thượng đế đã ban tặng cho cô, để cho cô quay trở lại ngày không có phản bội, không có bi thương, không có mất mát, cho dù cha mẹ bỏ rơi, nhưng cô vẫn tràn đầy mạnh mẽ đi về phía trước...
"Khả Hinh, anh vẫn luôn muốn biết, trước khi em bị hủy dung, là một cô gái như thế nào? Có đáng giá để anh chịu giày vò đau khổ chờ đợi suốt ba tháng này hay không..."
Anh lẳng lặng nhìn cô gái ngoài cửa sổ, hoàn toàn quên mất chính mình, bộc lộ nụ cười ngọt ngào, nhất là đôi mắt nước to tròn long lanh, hoàn toàn không có chút tạp chất, trong veo linh hoạt nhìn về phía mình, hiện lên nụ cười còn thoát tục hơn cả hoa sen, anh không hiểu cười nói: "Có đôi khi thật hy vọng em chưa từng có quá khứ, chỉ có hiện tại... Anh có thể chịu đựng mấy ngàn mấy vạn năm luân hồi, để nghênh đón nụ cười vui vẻ và đơn thuần như vậy của em... Em yên tâm, anh sẽ vì nụ cười của em, mà đón gió lướt sóng..."
Đường Khả Hinh đột nhiên đứng giữa hồ sen, nhìn Trang Hạo Nhiên tươi cười có chút cô quạnh, trong lòng cô khẽ động, không hiểu sao bỗng thu lại nét mặt...
Hai mắt Trang Hạo Nhiên vẫn nóng cháy nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đột nhiên có chút bi thương đứng ngoài cửa sổ, ở khoảng cách thật gần nhìn người đàn ông bên trong, đôi mắt cô chợt lóe, đột nhiên ngửa mặt cười, vươn bàn tay nhỏ bé, vỗ tay làm động tác con cá nhỏ trong hồ, không ngừng bơi qua bơi lại...
Trang Hạo Nhiên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới một đoạn ký ức thời thơ ấu, có một cô bé, mặc váy trắng, đứng bên cạnh hồ sen, thật vui vẻ tươi cười ngọt ngào, vỗ tay làm động tác cá nhỏ bơi lội, đột nhiên lại khéo léo giơ hai tay lên cao, vươn lên đỉnh đầu, làm thành hình trái tim, mặt hướng về phía mình... Hai mắt anh chợt lóe, lại đi đến phía trước nhìn lại...
Đường Khả Hinh đã tươi cười ngọt ngào, vươn hai tay chậm rãi đưa lên đỉnh đầu, làm thành hình trái tim, hơi nghiêng người, bộc lộ một vẻ yêu thương...
"... ..." Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn một màn này.
Đường Khả Hinh lại xinh đẹp tươi cười, thấy Trang Hạo Nhiên đột nhiên sửng sốt, cô đột nhiên không biết từ đâu, nhấc một cái thùng màu đỏ thẫm đến, hướng về phía phòng bếp bên này hắt qua! !
Trang Hạo Nhiên giật mình, lui về phía sau một bước, kinh ngạc quay đầu, cho rằng nước sẽ dính vào mình...
Bất đắc dĩ, nước kia chỉ rơi trên tường thủy tinh thôi.
"Ha ha ha ha ha..." Đường Khả Hinh cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trang Hạo Nhiên, cô nhìn anh, cười to lên...
"... ..." Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cái cô nhóc ngoài cửa sổ này, dáng vẻ cười đến mức vui vẻ phấn chấn như vậy, anh cũng dựa vào cạnh tủ bếp, cười rộ lên.
Di động đúng lúc này, không hiểu sao vang lên.