Chợ bán thức ăn lớn nhất thành phố.
Hiện tại là buổi xế chiều, rất đông người đến dạo chợ mua thức ăn, rộn ràng nhốn nháo!
Trang Hạo Nhiên đang đứng trước một quầy hàng rau dưa nào đó, xắn ống tay áo, cầm một quả ớt cực lớn lên, đưa tới trước mũi ngửi ngửi.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh thực sự nghi ngờ đứng bên cạnh anh, không hiểu nghĩ người này thân phận hiển hách, anh không đi siêu thị, lại đến chợ bán thức ăn dơ bẩn hỗn loạn như vậy, thực sự không phù hợp với thân phận anh, liền khó hiểu hỏi: "Tại sao lại muốn đến chợ bán thức ăn? Anh muốn cái gì , siêu thị không có sao?"
Trang Hạo Nhiên chỉ cười cười, bỏ ớt xuống, nói: "Những thứ trong siêu thị, dù sao cũng không tươi mới như ở chợ, anh thấy em hôm nay chạy qua chạy lại ở bên ngoài, đoán chừng khẩu vị rất tốt, sẽ làm món ngon cho em ..."
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, im lặng không lên tiếng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng không để ý đến cô, hai tay đút túi quần, nhàn nhã đi về phía trước, thỉnh thoảng đi tới lá cẩu kỷ ở trước mặt, cầm lên, ngửi ngửi, anh có thể ngửi được trên bề mặt lá có thuốc trừ sâu hay không...
"Không có phun thuốc, không có phun thuốc đâu, đều là loại được trồng ở sân sau nhà bà đấy ..." Một bà cụ tuổi chừng 80 ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đầu tóc đã bạc, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dường như biết anh đang suy nghĩ gì, lập tức có chút kín đáo cười nói.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vẻ mặt tươi cười ngồi xổm xuống, nhìn cái sọt với những lá cẩu kỷ ở bên trong, hai mắt từ từ lưu chuyển, liền nói: "Bà ơi, lá cẩu kỷ này bao nhiêu tiền một kí vậy?"
"Ba đồng!" Bà cụ vội vã nói.
"Cháu mua hết..." Trang Hạo Nhiên lấy ví tiền ra, rút ra 100 đồng, đưa về phía bà cụ cười nói: "Không cần thối lại..."
"Không được, không được... Người trẻ tuổi, có tiền cũng không nên hao phí như vậy." Bà cụ nhận lấy 100 đồng, trước tiên đem tiền dư còn lại đưa cho anh, rồi mới đem lá cẩu kỷ bó lại, đưa cho Trang Hạo Nhiên.
"Cảm ơn..." Trang Hạo Nhiên cũng không miễn cưỡng, nhận lấy túi nhựa trong suốt, nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Khả Hinh không hiểu đứng bên cạnh, nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên xách rau, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.
Trang Hạo Nhiên đang muốn chuyển hướng đi về quầy hàng rau bên kia, lại nhìn thấy một người mẹ dắt tay một cậu bé khoảng 5 tuổi đẹp trai đi tới, đôi mắt cậu bé to tròn lấp lánh, má tròn phúng phính, làn da trắng sáng, anh nhịn không được lại cười, thừa dịp lúc người mẹ quay sang chọn hoa bách hợp, vươn tay nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu...
"Này!" Đường Khả Hinh thoáng cái chụp lấy tay anh, nhịn cười đẩy anh đi về phía trước, mới nói: "Đừng tùy tiện nhéo con nhà người ta, nếu thích, tự mình tìm một phụ nữ sinh cho một đứa..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Tìm phụ nữ sinh một đứa sao? Em thì sao?"
"Thôi đi! !" Đường Khả Hinh ra vẻ muốn đẩy anh ra!
"Thật đấy! Anh muốn con trai!" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, trong lòng khẽ động, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh lại cảm giác đầu óc thoáng qua một cái gì đó, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, có chút dịu dàng nói: "Con gái không tốt sao? Em thích con gái..."
"... ..." Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng cảm giác trong lòng cũng hiện ra một vài ký ức trước đây, thật sâu ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông này.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên không cảm xúc, nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới nói: "Vậy cũng được, con gái đi..."
Đường Khả Hinh ngẩn ra, nhìn người đàn ông đột nhiên muốn cười này, cô mới phát hiện mình lại bị anh ăn đậu hủ, cô lập tức đỏ mặt quát to một tiếng: "Này! ! ! Đi chết đi! Suốt ngày ăn đậu hủ người ta! Đáng ghét! !"
Cô nói xong, người đã tức giận đi xa dần.
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười ha ha, xách theo lá cẩu kỷ đi về phía trước, vừa đi vừa dỗ nói: "Được rồi, không nên tức giận... Anh xin lỗi..."
Đường Khả Hinh bực tức không nhịn được xấu hổ đỏ mặt, bước thật nhanh trên mặt đường ẩm ướt, cũng không nhìn phía trước mà cứ thế bước đi, suýt chút nữa đã đi đến khu hải sản, lại không hiểu sao ngửi được hương vị đậu hủ rất ngon, cô sửng sốt xoay người, đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên treo lá cẩu kỷ trên cánh tay, tay bưng một cái chén, bên trong là đậu hủ trơn mềm ngon, anh vừa cầm thìa múc ăn, vừa nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi: "Có muốn ăn không?"
"Không muốn!" Đường Khả Hinh tức giận xoay người, lại nuốt xuống cổ họng một cái !
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn bóng lưng cô một cái, mới nhịn cười, tiếp tục ăn đậu hủ, nói: "Không muốn thì thôi, cái này có hương vị đường đỏ thực sự rất tuyệt vời..."
Đường Khả Hinh lại quay mặt đi, không để ý đến anh.
"Anh không phải mới vừa ăn đậu hủ của người nào đó sao? Bây giờ anh để cho cô ấy ăn lại thôi..." Trang Hạo Nhiên thoáng cái đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, giơ chén tàu hủ trong tay lên, nhìn về phía cô cười nói: "Có muốn ăn không? Thật sự rất ngon nha... Vừa mát lạnh, vừa giải khát, lại còn trơn mềm nữa..."
Đường Khả Hinh nhếch miệng nhìn anh, mắt hơi híp lại.
"Hả?" Trang Hạo Nhiên lại giơ cái thìa, chuẩn bị đùa giỡn cô cười nói: "Đến đây..."
Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, dường như biết quỷ kế của anh, trong nháy mắt kiễng đầu ngón chân, vươn tay vây quanh cổ anh, liền muốn anh đón nhận đôi môi ngọt ngào của mình...
Phịch! Đậu hủ rơi trên mặt đất, một màu trắng.
Trang Hạo Nhiên ngây ngốc đứng tại chỗ, tay trống trơn , không nhúc nhích...
Đường Khả Hinh lại vây quanh cổ anh, đôi môi đỏ mọng của mình và đôi môi mỏng gợi cảm của anh, cách nhau rất gần, lại ngửa mặt vô cùng mập mờ cười nói: "Đậu hủ trong chén của anh chỉ có một đồng tiền, còn đậu hủ của em vô cùng quý giá... Muốn ăn, cũng phải ăn anh..."
Trang Hạo Nhiên ngước mắt xuống, bộc lộ ánh nhìn mờ ám, xúc động nhìn cô.
"Có còn muốn trả lại cho em không?" Đường Khả Hinh lại ngửa mặt, đang lúc nói chuyện, đôi mắt mờ màng ảo mộng khẽ chớp lóe đầy mê hoặc, đôi môi cơ hồ muốn dán sát vào môi anh.
"Ừ..." Trang Hạo Nhiên ôn nhu nhìn khuôn mặt hòa nhã của côt, kìm lòng không được vươn hai tay, nhẹ kéo hông cô, vuốt ve ...
"Nghĩ đẹp lắm sao!" Đường Khả Hinh thoáng cái đẩy anh ra, cười ha ha nói: "Cái thứ không thể dùng được! Còn to gan cùng cô gái khác cuồng nhiệt kề sát người mà nhảy múa!"
Cô nói xong, liền ha ha cười rồi bỏ đi.
Trang Hạo Nhiên sững sờ tại chỗ, có chút mất thể diện chuyển động ánh mắt, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn người đi đường qua lại, bọn họ dường như đều dùng ánh mắt vô dụng để nhìn mình, anh nặng nề thở hổn hển một hơi, mới vừa rồi bị cái cô nhóc chết tiệt kia giày vò đến mức cơ thể lại có phản ứng, anh đột nhiên bật cười, tay xoa xoa môi, coi như người ta hôn mình rồi... Bước nhanh theo sát cô đi về phía trước...
Hai người tiếp tục giữa phố xá vô cùng náo nhiệt, chọn hai mươi con sò biển, một miếng cá hồi từ biển sâu, còn có tôm tươi, một con gà rừng, lưng cừu, sau đó là bốn cây nấm to, và một ít rau dưa hoa quả...
Đường Khả Hinh vẫn hệt như một cô bé, đi vào chợ bán thức ăn, vô cùng hưng phấn, hồi bé cha thường mang mình đi dạo chợ, tiến vào mất vài tiếng đồng hồ... Cô vội vã đi ra mặt sau chợ đến khu đồ ăn vặt, quả nhiên tìm được nơi trước đây cha thường mua bánh tráng cho mình ăn, cô lập tức mua một phần lớn, xách theo túi trong suốt, bẻ từng miếng từng miếng ra ăn... Lúc xoay người, đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ngồi xổm trước một sạp bán đầy ắp quả đào của một ông cụ, mặt anh bộc lộ vẻ nghiêm túc lấy từ trong túi ra một con dao găm nhỏ đã chuẩn bị sẵn, cầm lên một trái trong sọt, gọt vỏ, cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng nếm thử ...
Trong đầu bỗng lóe lên một hình ảnh rất rõ ràng, đó là một buổi chiều mưa, một đôi nam nữ rúc vào nhau, bật cây dù, nhìn nhau ngọt ngào cười đi về phía trước, ven đường xe cộ lướt nhanh qua, văng lên một chút bọt nước, nhưng vẫn vui vẻ như vậy...
Đường Khả Hinh mở to mắt, tay cầm bánh tráng, thân thể không tự chủ theo đôi nam nữ dưới mưa trong quá khứ đi về phía trước, tựa hồ như muốn đi theo sau bọn họ...
Trong mưa hai người nhìn nhau cười, dọc theo con đường thật dài đi về phía trước, đi tới trước một tòa cao ốc nào đó, có một ông cụ ngồi xổm bên góc tường, trông coi một sạp đào đầy ắp, đôi mắt buồn bã chăm chú nhìn phía trước, một người đàn ông anh tuấn, vẻ mặt dịu dàng tươi cười ngồi xổm trước sạp đào, lấy ra một con dao nhỏ, đôi mắt chăm chú gọt bỏ vỏ đào, sau đó cắt ruột thành từng miếng, bỏ vào miệng nhai...
Bánh tráng rơi trên mặt đất.
Sắc mặt Đường Khả Hinh kích động, ngồi xổm trước mặt Trang Hạo Nhiên, vào thời khắc này dường như cảm nhận được một chút nhu hòa và dựa dẫm, đã quay trở lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, nhẹ nhàng kêu lên:"Tổng giám đốc..."
Tiếng gọi này nghe không giống tiếng người thường kêu gọi.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt cầm quả đào, quay đầu, nhìn cô.
Đôi mắt Đường Khả Hinh kịch liệt đỏ bừng, trong đầu lại lóe lên một giọng nói: "Em muốn con gái..." Cô lại kích động nhìn về phía anh, cảm xúc dâng trào gấp gáp gọi: "Trang Hạo Nhiên..."
"... ..." Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng nhìn cô, hai mắt cũng run run bộc lộ vài phần kích động.
Đường Khả Hinh nhanh chóng chấn động, nước mắt lăn xuống, lại muốn nhanh chóng nắm bắt ký ức trong quá khứ, sau gáy bỗng cảm thấy đau đớn, cô lại không quan tâm đến đau đớn này, mãnh liệt nhìn anh, nghẹn ngào hỏi: "Quá khứ chúng ta là quan hệ gì? Nói cho em biết! Vì sao trong ký ức, hai chúng ta cùng nhau đi mua đào, thân mật như vậy?"
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe lên nhìn cô thật lâu, ẩn nhẫn vài phần, mới mỉm cười bỏ quả đào xuống, xách đồ ăn đi về phía trước.
"Trang Hạo Nhiên! !" Đường Khả Hinh nhanh chóng đuổi theo.
Trang Hạo Nhiên xách những thứ này, ra khỏi chợ, đi tới bãi đỗ xe, đem đặt vào chỗ ngồi sau xe mình, mới quay người đi về phía ghế lái của mình, ngồi vào...
Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng ngồi vào trong xe, đôi mắt nóng cháy nhìn anh, cơ thể lại không hiểu sao bi thương, rơi lệ...
"Anh không muốn em nhớ lại quá khứ..." Trang Hạo Nhiên ngồi trên ghế lái, chăm chú nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, thở hổn hển một hơi, nói: "Không đủ mạnh mẽ và cứng rắn để nhớ lại tất cả mọi chuyện, anh đã từng mất trí nhớ, anh biết... Nếu như chỉ nhớ lại một đoạn ngắn, trong lòng sẽ rất hoảng sợ... Cuối cùng vẫn cảm thấy bị vây quanh bởi những tư tưởng ma quỷ, sẽ ăn mòn chính mình..."
Đường Khả Hinh lại rơi lệ, nhìn về phía anh, nghẹn ngào nói: "Thế nhưng vì sao em lại bi thương như vậy! ? Em nghĩ em thiếu anh một thứ gì đó... Phải không?"
Trang Hạo Nhiên cố nén xúc động trong lòng, chậm rãi quay đầu, nhìn cô như không có việc gì, cười nói: "Em là thiếu anh ..."
"Cái gì..." Cô cấp thiết hỏi.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng lưu chuyển, nhìn cơn mưa này có chút lớn, mịt mù hình ảnh toàn bộ bãi đỗ xe, trong nháy mắt anh xoay người lao tới trước mặt cô gái này, áp sát cơ thể cô, ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang rơi lệ của cô, nói: "Em nợ anh một ít đậu hủ! Trả lại cho anh!"
"Đừng nói đùa..." Đường Khả Hinh lấy lại tinh thần, đánh vào vai anh, kêu to.
"Không có nói đùa! ! Em vừa rồi cư nhiên dám trêu chọc anh! Làm hại anh chưa ăn được đậu hũ! Bây giờ anh muốn ăn lại!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười, lập tức bá đạo hôn lên môi cô, cơ thể thuận thế ép sát vào giữa hai chân cô, dường như muốn tiến vào, từng trận từng trận có tiết tấu ép sát đến, lập tức giải phóng kích tình vừa rồi bị khơi dậy ở chợ bán thức ăn!
"Ưm ——————" Thân thể Đường Khả Hinh nhanh chóng bị thiêu đốt, lại vì tiếp xúc quá thân mật, mà mặt đỏ tới mang tai, muốn chống cự, bất đắc dĩ Trang Hạo Nhiên vừa hôn, lại vừa dùng thân thể đè mạnh xuống, thậm chí tay bá đạo nhấc một chân dài khêu gợi của cô lên, thừa dịp lúc thân thể và ý thức của cô lơ là, mạnh tay vân vê giữa hai chân cô, để ý thấy lộ ra quần lót màu đỏ thẫm, ở giữa đã ươn ướt, anh đắc ý cười, biết cô gái này hoàn toàn không biết gì cả, lại nóng bỏng mút đầu lưỡi của cô...
Thùng xe trong cơn mưa, lắc lư một cách nhịp nhàng.
"Ưm..." Âm thanh hờn dỗi lại bất đắc dĩ từ trong xe vang lên, ý muốn tránh thoát nụ hôn của người nào đó.
"Đừng như vậy, em sắp hít thở không thông rồi..." Đường Khả Hinh mạnh mẽ lôi kéo ống tay áo của Trang Hạo Nhiên, ai ngờ dùng lực quá mạnh, đem nút áo sơ mi trước ngực anh bứt ra! !
Cô nhìn mấy cái nút áo kia rơi xuống, đột nhiên sửng sốt.
"Này! Em sao lại như vậy? Đừng quá sốt ruột! Lập tức về nhà ngay!" Trang Hạo Nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn hai nút áo trước lồng ngực rắn chắc của mình bị rơi xuống, cũng có chút kích động nói: "Thật... Thật có thể khát vọng đến vậy sao?"
"... ..." Đường Khả Hinh lập tức há hốc mồm giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, cũng kích động nói:"Em... Em không có! !"
"Em không có sao?" Trang Hạo Nhiên thoáng cái nắm chặt tay nhỏ bé của cô, thò vào trong lồng ngực nóng cháy của mình, thậm chí cho cô vuốt ve cơ ngực rắn chắc của mình nói: "Vừa rồi em chính là sờ như vậy!"
"... ..." Đường Khả Hinh bỗng khó chịu trong lòng, mở to mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên khiếp sợ kêu to: "Em... Em sao? Cái tay này sao?"
Cô lại giơ tay phải của mình lên, hung ác nói: "Là cái tay này sao?"
"Đúng!" Trang Hạo Nhiên rất nghiêm túc nói!
"Anh chờ em! Em lập tức xuống xe, tìm con dao, chém nó ngay!" Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay người, muốn mở cửa xe, chạy trốn! !
Trang Hạo Nhiên lại thoáng cái, kéo mạnh cả người cô trở lại, trong nháy mắt khởi động xe, trong mưa, lao thẳng về phía trước! !