Sáng sớm hôm sau.
Sau vườn hoa truyền đến từng trận từng trận tiếng "Cạch cạch".
Một con chim nhỏ sợ hãi bay đi.
Đường Khả Hinh mặc đồ bộ thể thao ngắn màu trắng, tóc thắt hai bím, nóng đến mức đầu đầy mồ hôi ngồi xổm trên bãi cỏ xanh mềm mại, cầm cây kéo cắt cỏ lớn, hung ác "Cạch, cạch" cắt đi những ngọn cỏ nhỏ mới mọc ra sau trận gột rửa của cơm mưa đêm qua, phía sau còn để một đống những ống nước lớn, thầy đau lòng mất đi một chai Khang đế cuối cùng trong cuộc đời, thật sự không thể nhịn được nữa, phạt cô mỗi sáng đến chăm sóc sau vườn hoa.
Sau vườn hoa có biết bao nhiêu là thứ chứ?Hai bãi cỏ cả trăm mét vuông, ven đỉnh núicòn trồng cây táo, cây olive, thậm chí còn có những cây tùng xanh, bên phải còn có cả khoảnh vườn nhỏ, bên trong trồng những loại hoa nổi tiếng của Trung Quốc: Một gốc mai uốn cong, loại mọc ven núi, sau đó là hoa lan, hoa quýt, bên bờ hồ còn có hoa sen, hoa mẫu đơn và hoa thược dược... Lúc này thời kỳ nở hoa đã qua, chỉ có hoa lay ơn vẫn nở ra thơm nức, những nụ hoa quýt non nớt cũng chưa nở, từng nụ hoa được Vitas xem như ngọc quý, dù rằng loại hoa này, không thích hợp sinh trưởng với khí hậu vùng phía nam, nhưng nó lại không vì thế mà không có nụ! !
"Cạch cạch!"Miệng Đường Khả Hinh run lên, hai mắt run run bộc lộ ánh nhìn căm phẫn, bình thường vườn hoa phía sau này đều có người đích thân chăm sóc, đúng là một chuyện vô cùng xui xẻo! ! Vô cùng xui xẻo! !Cô lại vứt kéo nhoài người về phía trước, đỡ eo, tự mình chống chặt bên hông đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn về phía những tia nắng mai bên sườn núi mang theo hơi nóng chiếu xuống,cô nặng nề thở hổn hển một hơi, dùng cánh tay lau mồ hôi trên mặt, nghĩ chín giờ còn phải đi làm, hiện tại mới bảy giờ ba mươi phút!
"Kẹt! !"Cửa sổ sát đất trên lầu hai đột nhiên mở ra! !
Vitas vừa tập thể dục xong, vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu, nhìn bãi cỏ chỗ học trò!
Đường Khả Hinh lập tức cầm vòi phun nước lên, siêng năng xoay mở vòi nước, ngón tay cái ấn chặt miệng vòi, hướng về bụi hoa, bắt đầu tưới, ra vẻ khéo léo nghe lời.
Vitas vèo một tiếng buông rèm cửa sổ sát đất, không biết làm gì đành rời đi .
Đường Khả Hinh vừa tưới hoa, vừa ngẩng đầu, thấy thầy không giám sát mình, cô thở phào nhẹ nhõm, lại bất giác nhớ tới những chuyện xảy ra tối qua, Trang Hạo Nhiên còn ôm chặt mình hôn, cô lại nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận nói: "Thật là đáng đời! Lại còn vì cái tên Trang Hạo Nhiên kia, trộm rượu của thầy mua quà tặng !Rồi cuối cùng, lại còn bị người ta cưỡng hôn! !"
Cô lại ngừng tay, mặc kệ vòi nước phun thẳng vào bụi hoa lay ơn, nheo mắt nhớ tới dáng vẻ Trang Hạo Nhiên tối hôm qua hôn mình, cô lại hừ một tiếng, tức giận cầm vòi nước phun khắp nơi, mới kêu gào lên: "Nhìn anh ta tối hôm qua còn nồng nhiệt nhảy múa với người phụ nữ khác! Liền biết anh ta không phải người tốt rồi! Lại còn trộm rượu của thầy đi mua quà sinh nhật! Thật buồn nôn! Vì phụ nữ, dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào! Thật buồn nôn! Hèn hạ, vô sỉ! !"
Đường Khả Hinh nghĩ tới đây, lại vì mình hôm qua nhất thời mềm lòng, mà oán hận bất bình, tưới hoa xong, ném ống dẫn nước, tháo bỏ bao tay, giữa ánh mặt trời chói chang rọi xuống, cô liền lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi ra, trên đó viết những việc thầy dặn mình làm, đôi mắt to của cô lưu chuyển, nhìn thấy mục cuối cùng, cắt tỉa cành trong chậu cây cảnh, cô nhíu mày, chăm chú nhìn 12 chậu cây cảnh dựa vào tảng đá trên bãi cỏ!
Nghe nói 12 chậu cây cảnh này, vô cùngđắt tiền, là của chủ tịch Trang tặng cho thầy, 12 chậu cây tùng ngụ ý cho 12 tháng, rất khó mà sưu tầm đủ 12chậu cây này, đây là chủ tịch Trang dùng để cảm tạ công ơn dạy dỗ của thầy đối với tổng giám đốc Trang.
"Sinh ra con trai như vậy, chẳng khác nào ăn cơm không phải trả tiền rồi !" Đường Khả Hinh vèo một tiếng, cầm kéo lên, đi đến trước mặt chậu cây nhỏ thứ nhất, nhìn cành lá xanh đậm xòe rộng ra, thật có thế thương ông đón khách, bình thường thỉnh thoảng thầy cũng dạy mình cắt tỉa cây cảnh, cho nên cô cũng biết một chút, liền tập trung toàn bộ tinh thần, dùng kéo nhỏ, cẩn thận cắt tỉa những nhánh cây dư thừa….
Từng đợt tiếng động cơ xe hơi mãnh liệt, từ con đường lớn quanh co dưới chân núi, xoay tròn đến.
Lamborghini, Ferrari, Bugatti Veyron, Porche, bốn siêu xe đi theo chiếc Audi Pikes Peak phía trước, đẹp trai phóng như tên bắn!
Trang Hạo Nhiên dẫn đầu, mặc âu phục phong cách Anh màu xám nhạt, áo sơ mi nhạt màu, vạt áo trước ngực cài một bông hoa màu xanh đậm, một dây xích bằng bạch kim móc trên hoa cài rũ xuống, khí phách, thời thượng... Chỉ thấy anh đeo kính mát, khẽ nhếch miệng tươi cười, một tay lái xe, tay kia, đặt trước cửa sổ xe, tiếng nhạc vang lên, di chuyển ngón tay thon dài, theo tiết tấu, nhẹ nhàng gõ... Mắt thấy biệt thự ở ngay phía trước, khuôn mặt đeo kính mát, mặc dù không thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt, nhưng từ nét mặt tươi cười, có thể thấy tâm trạng anh hôm nay vô cùng vui vẻ.
Mấy chiếc xe thể thao, két một tiếng, liền chuẩn bị dừng trước cửa nhà thầy, đúng lúc nhìn thấy cửa nhà trong sân đang mở, bên trong có bóng đen di chuyển.
Trang Hạo Nhiên đẹp trai tươi cười, tay khẽ bóp mở cửa xe, đưa đôi chân dài, bước ra khỏi xe thể thao, phịch một tiếng, tự nhiên đóng cửa xe, đi vào bên trong! !
Mấy người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, cũng rối rít gỡ kính râm, cười bước xuống xe, lúc này, đúng lúc nữ chủ nhân của một căn biệt thự khác cách phía trước không xa, mặc váy ngắn bó sát người với hoa hình hoa sen, mái tóc xoăn dài đi ra, cho đến hôm nay hiếm khi được thấy có nhiều siêu xe và soái ca xuất hiện như vậy, khuôn mặt cô lập tức có chút mập mờ nhìn phía trước, không lâu sau, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên dẫn đầu, khuôn mặt con lai đẹp trai tôn quý thực sự khiến cho người ta hít thở không thông, cô nhanh chóng lấy mắt kính xuống, ánh mắt vẫn không hề dời đi!
Trong mắt Trang Hạo Nhiên không hề thấy cô, chỉ tháo kính râm xuống, lộ ra đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt, tay đẩy cổng hoa màu trắng ra, đi vào.
"Hi..." Mấy người Tô Lạc Hoànhtheo thói quen tán gái, đùa giỡn huýt gió với cô, đá lông nheo một cái, mới xấu xa cười châm biếm cùng nhau đi vào.
Mấy người vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, lập tức đứng bên cạnh nữ chủ nhân, muốn đi trừng phạt mấy tên đàn ông không chút lịch sự kia, thế nhưng nữ chủ nhân lại cầm kính mát trong tay, ngăn cản lại, cười đầy phong tình ẩn ý.
Trong nhà!
Vitas vừa thay xong âu phục màu đen, đi xuống lầu, chuẩn bị dùng điểm tâm mà người giúp việc đã chuẩn bị sẵn, lại nghe một trận tiếng cười vui vẻ nhiệt tình, ông sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã dẫn theo mấy "Con dơi" tươi cười bước đến, hai mắt ông lưu chuyển, mặt lạnh lùng khó hiểu nói: "Mới sáng sớm như vậy, qua đây làm gì?"
Trang Hạo Nhiên cũng không biết Vitas đau lòng vì mất chai rượu yêu quý, vẫn còn ngầm nuôi lửa giận, chỉ tươi cười cởi âu phục trên người, đưa cho người giúp việc hệt như đang ở nhà mình, mới xắn tay áo sơ mi xanh đậm lên, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay 120 vạn, mới nói: "Tối hôm qua sinh nhật của tôi, người lại không tới, nghĩ không biết thầy có chuyện gì không, liền tới đây thăm người?"
Vitas lạnh lùng ngồi tại chỗ, cũng liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay lấp lánh của anh, đúng lúc chủ tịch tập đoàn TOM là bạn tốt mình, cho nên đối với thương hiệu này, hết sức quen thuộc, nhưng vẫn không quá để ý mà nâng ly sữa lên, nhàn nhạt uống một ngụm, mới đặt xuống, nói: "Tôi không tham dự tiệc sinh nhật của cậu, là việc mới xảy ra sao? Muốn đi qua thăm tôi?"
"Ôi..." Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn thầy, có chút đáng yêu ngồi trước bàn ăn, cầm một miếng bánh mì lên, vừa cắn vừa nhìn về phía thầy, cười nói: "Thầy có thể đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, điều này thực sự là vinh dự của tôi, chúng ta ít có khi sum vầy, đương nhiên là mong người tới rồi."
"Thu hồi những lời nói buồn nôn kia của cậu đi."Tâm trạng Vitas không tốt, chỉ nhàn nhạt cầm sandwich lên, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay sao không trèo cửa sổ vào nữa?"
Bốn người Lâm Sở Nhai, đứng phía sau, nhớ tới vụ án lần trước, toàn bộ đều ho khan một tiếng, vô cùng xấu hổ.
Trang Hạo Nhiên đùa giỡn cười rộ lên nói: "Đây không phải là ban ngày sao? Đương nhiên muốn nghênh ngang tiến vào rồi."
Vitas tức giận liếc mắt nhìn học trò.
Trang Hạo Nhiên vẫn tự nhiên ngồi trên ghế dựa, khuỷu tay đặt trước bàn ăn, tay cầmbánh mì ăn, đồng hồ trên tay, thật sự là quá chói mắt .
Vitas lại nhịn không được nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ kia một cái, vừa mới muốn nói...
Trang Hạo Nhiên lại đưa mắt nhìn quanh, liếc mắt thấy người giúp việc đều đang bận rộn, có chút không để ý hỏi: "Khả Hinh đâu? Cô ấy vẫn chưa dậy sao?"
Vitas nghe lời này, mắt nheo lại, nhìn học trò nói: "Muốn tìm Khả Hinh, có thể trèo cây đi lên, gõ cửa sổ."
Bốn tên cầm thú đứng đó, mặt lại đỏ.
"Ôi, đừng như vậy chứ!" Trang Hạo Nhiên lại thất thanh cười to, nhìn thầy bất đắc dĩ nói: "Chuyện kia đã bao nhiêu năm về trước rồi? Nếu như thầy đau lòng vì cây táo kia, tôi lập tức cử người tìm cho người một cây giống như thế đem về! Thậm chí còn to cao hơn trước!"
Vitas nghe lời này, lạnh lùng nói: "Nếu như linh hồn mất đi, lại có thể trở về, thật là tốt biết bao nhỉ?"
"... ..." Trang Hạo Nhiên tạm dừng động tác liếc mắt nhìn thầy một cái, phát hiện ông đang thực sự tức giận, liền lập tức xoay người, nhìn mấy người Lâm Sở Nhai nói: "Mấy tên súc sinh các cậu, lần trước làm ra chuyện trèo cây buồn nôn như vậy, làm cho thầy tôi mất hứng, tất cả đều quỳ xuống cho tôi! !"
Giống như lần trước anh không hề tham gia trèo vậy!
Mấy người Lâm Sở Nhai cùng nhau vả vào miệng, hung hăng nhìn anh! !
Sau vườn hoa!
Lúc này Đường Khả Hinh nghe thấy từng trận tiếng cười đó, đang cầm kéo lại khó hiểu nghiêng tai lắng nghe, hình như nghe thấy giọng nói Trang Hạo Nhiên, ánh mắt cô sáng ngời, nghĩ không thể nào?
"Mấy tên súc sinh các cậu, lần trước làm ra chuyện trèo cây buồn nôn như vậy, làm cho thầy mất hứng, toàn bộ đều quỳ xuống cho tôi! !"
Bên trong nhà lại truyền đến giọng nói này! !
Đường Khả Hinh mở to mắt, quả nhiên là giọng nói của Trang Hạo Nhiên, lập tức cắn môi, cầm kéo trong tay, hung hăng cắt một cái, mới tức giận nói: "Cái thứ người không biết xấu hổ ! ! Cư nhiên lúc này còn có mặt mũi qua đây? Làm hại em một tháng dọn dẹp sau vườn hoa! ! Tiễn người! !"
Cô nóng mắt, lại két một tiếng, vung kéo lên, cắt xuống, "Cạch" một tiếng, trong nháy mắt cây tùng “Ông lão” nghênh khách nổi tiếng kia bị cắt sạchcái “Tay nghênh khách” chĩa ra ngoài, cái cành “Tay nghênh khách” còn lại bên kia cũng từ từ rơi xuống đất như hoa rụng...
"Tên khốn chết tiệt!"
Đường Khả Hinh cầm kéo vẫn như đang lọt vào giữa sương mù, đang muốn tiếp tục cắt xuống, trong nháy mắt nhìn gốc cây trước mặt bình thường không khác gì một gốc cây tùng nhỏ, cô chớp mắt một cái, cho là mình xuất hiện ảo giác, lại không hiểu cúi đầu nhìn, lại thấy trên bãi cỏ rơi xuống một nhánh “Tay nghênh khách”, cả người cô rét lạnh, tròng mắt muốn rơi ra ngoài, khuôn mặt giống hệt quả khổ qua, sợ đến muốn oa lên một tiếng, khóc lên: "Mẹ ơi —————— cứu mạng —————