Xế chiều, năm giờ là giờ tan làm của tất cả nhân viên hành chính của khách sạn Á Châu.
Nhân viên làm việc ở các bộ phận vừa nói vừa cười đi ra ngoài, thậm chí thỉnh thoảng còn bàn luận về những vị khách đẹp trai trong khách sạn. Mới đi ra đến đại sảnh khách sạn, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe chở kem, kêu két một tiếng, mang theo những hạt mưa vừa rơi xuống từ bầu trời u ám, dừng sát trước thảm đỏ, vô cùng khí phách.
Vài nhân viên làm việc lập tức dừng lại, kỳ quái nhìn chiếc xe chở kem cũ kỹ này dừng trước cửa khách sạn. Từ trước đến nay khách sạn Á Châu luôn là khách sạn đẳng cấp thế giới, rất ít những chiếc xe dừng trước đại sảnh khách sạn mà giá trị nhỏ hơn một trăm vạn, càng không cần phải nói đến loại xe cũ như thế này, các cô dừng chân đứng tại chỗ nhìn chiếc xe kia.
Cửa xe chở kem, cạch một tiếng mở ra.
Từ trong xe bước ra là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi vô cùng quyến rũ, mặc một chiếc áo T-shirt cộc tay đậm màu, chiếc váy ngắn màu lam, vóc người vô cùng xinh đẹp. Chỉ thấy cô ấy đeo kính râm, tay đưa lên vuốt lại mái tóc xoăn dài của mình, kiêu ngạo xoay người, ngẩng đầu nhìn khách sạn Á Châu rực rỡ không như những khách sạn bình thường, cô loạng choạng mất một lúc, cảm thấy có chút chói mắt...
"Cô chủ quán, chính là đây phải không?" Một cô gái đáng yêu, mặc chiếc áo T-shirt trắng đồng phục của cửa hàng kem, quần đùi jean màu xanh, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai trắng của cửa hàng, ló đầu ra nhìn cô chủ quán của mình, có chút bị dọa sợ.
"Ừ, mau xuống đây.”
“Phỉ Phỉ cô cũng mau xuống đây." Cô gái kia xoay người hướng về chiếc cửa sổ khác trên xe gọi.
"A" Phỉ Phỉ nghe xong liền lập tức đội mũ lên, cùng Mộng Mộng, hai cô gái xinh đẹp đơn thuần cùng nhau xuống xe, bước đi trên thảm đỏ sang trọng. Nhìn đại sảnh rực rỡ của khách sạn Á Châu, trong lòng các cô đột nhiên có chút bị dọa sợ. Ngày hôm qua nhận được điện thoại, có người nói muốn đặt một xe kem cho khách sạn, trả giá gấp ba, cô chủ quán rất đắc ý, biết khách sạn kia có anh chàng đẹp trai hôm nọ liền muốn sửa sang quần áo, thiếu chút nữa còn quên để kem lên xe.
"Oa…khách sạn thật đẹp !!..." Mộng Mộng nhanh chóng đẩy chiếc mũ lưỡi trai lên cao, thán phục ngẩng đầu, nhìn những tòa nhà, khách sạn cao chọc trời, mênh mông vô hạn, có chút sợ hãi.
" Khách sạn không đẹp, làm sao có thể chueas kem của bà chị này chứ?”. Cô chủ quán hài lòng chỉnh lại chiếc kính râm, đắc ý nói.
Lúc này, có một vị khách nữ người Đài Loan, mặc chiếc váy ngắn màu trắng hiệu Chanel, cũng đeo kính râm, cầm chiếc túi xách màu đen trong tay, dường như đang tán gẫu qua di động, đầu cúi thấp xuống nói chuyện phiếm, không may đụng phải cô chủ quán.
“ Ôi trời”Hai người phụ nữ đụng vào nhau, kêu lên.
"Xin lỗi, tôi đang vội..." Vị khách nữ kia vô cùng khéo léo cúi người xin lỗi xong, lại lập tức cầm di động lên, nói câu tạm biệt rồi rời khỏi. .
Cô chủ quán quay đầu, nhìn cô ấy một cái, mới chậc một tiếng nói: "Nếu không phải là cô ta chịu xin lỗi, tôi nhất định phải cùng cô ta giao lưu một chút."
Trước sân khấu, quản lý Từ nghe thấy thông báo, lập tức kinh ngạc từ trên sân khấu đi ra, nhìn thấy đúng là ở trước đại sảnh khách sạn có một chiếc xe chở kem dừng lại. Gương mặt hắn lộ vẻ quái dị, bên phía quản lý an ninh làm sao có thể để một chiếc xe như vậy đi vào đây. Mặc dù hắn vẫn còn có chút sững sờ nhưng vẫn lịch sự dẫn hai nhân viên tiếp tân trước sân khấu, mỉm cười đi tới trước mặt ba người bọn họ, tôn kính nói: " Xin chào, các vị khách”
Ba người lập tức dừng lại nhìn hắn, cô chủ quán lại càng nheo mắt nhìn hắn.
Từ Trạch Minh mỉm cười tôn kính nói: " Rất cảm ơn các cô đã tới khách sạn của chúng tôi, xin hỏi các cô đến dùng cơm hay ở lại?"
"Dùng cơm thì thế nào? Ở thì thế nào?" Cô chủ quán ôm vai nhìn Từ Trạch Minh, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.
"Khách sạn của chúng tôi có quy định, chỉ cần là khach ra vào khách sạn này, đều xin mời sửa sang lại quần áo, đồng thời ngồi tại chỗ trong xe, sẽ có người có chức trách giúp mọi người trông coi chiếc xe." Từ Trạch Minh cực kỳ tôn kính cười nói.
Mộng mộng và Phỉ Phỉnghe nói như thế, gương mặt các cô lập tức đỏ hồng nhìn lại quần áo của mình, có nơi nào không chỉnh tề sao?
"Cái cô này..." Cô chủ quán lập tức nóng giận muốn phát hỏa, nhưng đã lâu không được nhìn thấy trai đẹp, liền nhịn xuống quay mặt đi, sửa sang lại mái tóc dài của mình, mới tỏ thái độ ngạo mạn nói: "Tôi... Là do Đường tiểu thư mời qua đây ... Bởi vì cô ấy rất thích ăn kem của chúng tôi. Cửa hàng kem của tôi mở ra, chính là thiên hạ vô địch! Toàn bộ kem trong xe đều là loại thơm ngon và mới nhất vừa từ tủ lạnh lấy ra!"
"A?" Từ Trạch Minh nghe xong lời này có chút ngây người.
Lúc này, Đường Khả Hinh mới từ tiệc rượu đi ra, từ trên tầng hai liền nhìn thấy cô chủ cửa hàng kem đã tới, cô vui vẻ lập tức đi xuống cầu thang, hết sức khách khí cười nói: "Chủ quán. Cô tới rồi sao? Đã lâu không gặp."
Từ Trạch Minh có chút sửng sốt nhìn về phía Đường Khả Hinh, dùng ánh mắt hỏi cô: "Không thể nào?"
"À! Tôi đã đặt kem này từ hai ngày trước cho buổi tiệc nếm thử rượu , kem của cửa hàng cô ấy ăn rất ngon." Đường Khả Hinh mỉm cười nói với Từ Trạch Minh.
"À..." Từ Trạch Minh chỉ đành phải ứng biến cười theo.
"Nhìn đi? Mắt chó nhìn người thấp kém! Nhìn xem quần áo tôi có chỗ nào không chỉnh tề chứ….Chỗ nào ?" Đột nhiên cô chủ quán nhìn về phía trước, trong nháy mắt gương mặt trở nên vô cảm. Mộng Mộng cùng Phỉ Phỉ nhìn thấy cô ấy như vậy, cũng hiếu kỳ một trái một phải nhìn sang, cả người lập tức hóa đá! !
Trang Hạo Nhiên đã về nhà tắm rửa thay quần áo, mặc bộ vest màu trắng, bên trong mặc chiếc áo sơ mi xanh, trên túi áo vest có cài một bông hoa xanh nhạt, cả người toát ra vẻ phong độ nhẹ nhàng, tao nhã mà nghiêm nghị, một tay anh bỏ trong túi quần, vô cùng hấp dẫn và cao quý đi tới, phía sau anh có ba thư kí đi theo.
Trong nháy mắt, cô chủ quán cảm thấy hoa cả mắt, thiếu chút nữa cả người ngã về phía sau.
"A!" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc đỡ thân thể của cô ấy, lại tò mò quay đầu lại, nhìn thấy là Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt cô cũng hơi thu lại, hai mắt lóe lên, nghĩ anh ấy chuẩn bị tươm tất, đẹp trai như vậy là muốn đi đâu.
Lúc Trang Hạo Nhiên đi đến đại sảnh, nhìn thấy Đường Khả Hinh cũng hơi dừng bước lại, mới tò mò tại sao lúc này cô lại đứng ở đây, lại nhìn thấy phía sau cô là ba cô gái ăn mặc đơn giản, lập tức cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, cười nói: "Cửa hàng kem"
Cô chủ quán nồng nhiệt vươn hai tay về phía Trang Hạo Nhiên, bên trong lồng ngực phập phồng, trái tim liền muốn nổ tung.
"Cô chủ quán kem?" Trang Hạo Nhiên có chút buồn cười nhìn cô chủ quán, vui vẻ chào hỏi.
"A ..." Cô chủ quán nhìn Trang Hạo Nhiên, cả người thiếu chút nữa trở nên mềm nhũn.
"Mộng Mộng?" Trí nhớ của Trang Hạo Nhiên vô cùng tốt, nhìn thấy một cô gái đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa đứng phía bên trái, vô cùng giản dị, gần gũi, cười gọi.
Mộng Mộng lập tức đỏ mặt cúi đầu, tay ôm lấy khuôn mặt đỏ hồng vì xấu hổ!
"Tôi tên là Phỉ Phỉ." Phỉ Phỉ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, tự giới thiệu.
Cô chủ quán lập tức va vào Phỉ Phỉ, dáng vẻ quyến rũ nhìn Trang Hạo Nhiên, giới thiệu: "Mọi người đều thích gọi tôi Lục tỷ... Anh có thể gọi tôi là Tâm."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cười phá lên nói: "Được ! Tâm, tại sao mọi người lại đến đây ?"
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lập tức bộc lộ vẻ nghiêm túc, kính trọng nói: "Em mời các cô ấy qua đây ... Bởi vì lần trước ăn kem, cảm giác rất ngon , có một hương vị rất đặc biệt..."
Trang Hạo Nhiên lặng lẽ nhìn cô một cái, nụ cười có chút hờ hững, dường như sự việc kia không liên quan đến mình, hỏi: "Em vẫn còn nhớ hương vị kia?"
"... ... . . ." Đường Khả Hinh nhớ tới lúc đó hai người cùng ăn một ly kem, còn có nụ hôn nồng nhiệt mà ngọt ngào của anh, yếu ớt nói: "Nhớ..."
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, chỉ cười nói: "Khó có dịp em còn nhớ rõ, nhưng anh đã quên mất rồi."
"Anh đã quên sao?" Cô chủ quán lập tức tiến lên, nồng nhiệt cười nói: "Tối nay tôi sẽ đưa qua cho anh một ly kem ngon nhất."
"... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn cô chủ quán nhiệt tình như vậy, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
"Kem của Lục tỷ chúng tôi làm là ăn ngon nhất !" Phỉ Phỉ nhiệt tình nói.
Đường Khả Hinh lặng lẽ đứng bên cạnh, sắc mặt hơi tái nhợt.
Trang Hạo Nhiên nghĩ một chút, liền cười nói: "Được, cám ơn các cô. Lúc nào làm xong, có thể thông báo cho nhân viên làm việc tại khách sạn, để bọn họ đưa tới. Hôm nay hãy ở lại khách sạn ăn cơm tối đi, tôi mời, cứ thoải mái ăn."
Trang Hạo Nhiên cười nói xong, liền vươn tay vỗ nhẹ vai Lục tỷ, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời khỏi.
"Soái ca! !" Lục tỷ đột nhiên có chút quyến rũ nhìn anh, cười nói: "Anh thật sự sẽ ăn kem của tôi sao, tôi nhất định sẽ làm cho anh một ly thật lớn!"
Trang Hạo Nhiên dường như có chút vội vã, xoay người nhìn về phía cô cười nói: "Được! Tôi nhất định sẽ ăn! !"
Cả người cô chủ quán như muốn mềm nhũn, ngã vào trong lòng Phỉ Phỉ và Mộng Mộng, ngửa mặt cười nói: "Quá đẹp trai ! Được ngủ cùng anh ấy một buổi tối, tôi nguyện ý ba năm không ăn kem."
Phỉ Phỉ và Mộng Mộng chậc chậc một tiếng nhìn cô.
Đường Khả Hinh lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên đã đi xa theo hướng " Biệt thự Trúc Xanh". Vừa rồi nghe Lục tỷ nói câu ngủ cùng một buổi tối, các dây thần kinh của cô dường như bị bới móc ra, từng đợt hơi thở cuồn cuộn như những quả cầu muốn vỡ tung, đột nhiên cô thở ra một hơi, có chút tỉnh táo lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của Tiểu Nhu...
"Ừ? Khả Hinh?" Tiếng nói của Tiểu Nhu ngọt ngào trong vắt vang lên.
"Tiểu Nhu! !" Đường Khả Hinh cầm di động, cắn chặt môi dưới, suy nghĩ một hồi, có chút biểu cảm, nói: "Cô có thời gian không, nhanh qua đây đi, tôi có chuyện muốn tìm cô giúp đỡ! ! Cô lập tức tới đây ngay nhé. Mau lên, chuyện này mà thành công, tôi mời cô ăn kem ba năm."
Ba cô gái xinh đẹp của cửa hàng kem, trong nháy mắt nhìn Đường Khả Hinh, mắt mở to, trong lòng vô cùng vui vẻ!