Vào buổi trưa, ánh nắng mặt trời rực rỡ, sóng biển cuộn trào, xô lên bờ.
Gió quét qua từng trận vù vù vù.
Cửa thang máy mở ra.
Trang Hạo Nhiên cùng Tiêu Hào Oánh đi ra thang máy, trò chuyện vui vẻ muốn chuyển qua một chiếc thang máy khác, đi tới phòng ăn ngự tôn, lại vừa vặn nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu đang mang một bó hoa hồng thật to, mệt mỏi thở hổn hển đi tới bên này. . . . . . Anh dừng bước, lạnh lùng nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng ôm bó hoa, dừng bước lại, nhìn Trang Hạo Nhiên, hai tròng mắt dịu dàng xoay tròn, lại chậm rãi nhìn Tiêu Hào Oánh.
Tiêu Hào Oánh cũng không buông tay, chỉ níu chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, gọi: “Đường tiểu thư?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh vẫn nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
“Đường tiểu thư?” Tiêu Hào Oánh lại nở nụ cười nhìn Đường Khả Hinh.
“À!” Lúc này Đường Khả Hinh mới quay đầu lại nhìn Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: “Tiêu tiểu thư, chào cô.”
“Cô nhớ tên của tôi?” Tiêu Hào Oánh vẫn có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh dịu dàng nở nụ cười nhìn cô, nói: “Dĩ nhiên nhớ, lần trước cô xuất hiện, để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc, lúc nói chuyện, thông minh trầm tĩnh, làm cho trong lòng người ta cảm thấy thật thoải mái.”
Tiêu Hào Oánh nghe mấy câu này rất kinh ngạc, cười nói: “Cô quả nhiên là bạn gái của Tổng Giám đốc Trang, nói chuyện cũng có chút tương tự.”
Trang Hạo Nhiên chỉ cười nhạt.
“Cô quá khen. Tôi chỉ là một người quản lý nho nhỏ của Bộ phận kinh doanh rượu, làm sao bì kịp với Tổng Giám đốc Trang quyết định sách lược, mọi chuyện đều đánh giá chính xác, ngôn ngữ không bao giờ sai. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ cười nhạt, lại phát hiện tay ôm hoa hồng, lại bị gai hoa hồng đâm, cô ah một tiếng, đôi tay không khỏi để xuống, lại giơ ngón trỏ của mình lên xem, lại chảy máu. . . . . .
“Khả Hinh! ! Cô không sao chứ?” Tiểu Nhu lập tức cầm bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, thật căng thẳng nhìn ngón tay của cô, lại chảy máu.
Tiêu Hào Oánh chậm rãi nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt nhìn cô nói: “Lấy băng keo cầm máu dán một chút đi.”
Anh nói xong, liền cùng với Tiêu Hào Oánh xoay người đi về phía thang máy. . . . . .
Đường Khả Hinh nắm ngón tay bị thương của mình, đứng tại chỗ, sắc mặt có chút tái nhợt . . . . .
“Này?” Tiêu Hào Oánh lập tức làm nũng kéo nhẹ Trang Hạo Nhiên, nhìn anh mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Trang? Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa, mọi người không còn quan hệ cấp trên và cấp dưới, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm trưa . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe cô nói vậy…, liền hơi xoay người, có chút mập mờ nhìn cô cười nói: “Nếu như ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa, bí mật giữa cô và tôi, không phải bị người ngoài biết sao ?”
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, im lặng không lên tiếng.
Tiểu Nhu lại nghe được lời này, cảm thấy Trang Hạo Nhiên giống như biến thành người khác, tại sao đối với Khả Hinh như vậy? Cô lập tức rất nghi ngờ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Tiêu Hào Oánh từ trong lời nói của Trang Hạo Nhiên, đánh giá một chút chuyện, cũng cười, tay cất vào khuỷu tay của anh nói: “Tốt. . . . . . . Hôm nay hai người chúng ta cùng ăn cơm trưa. Tôi nghe nói ngày mai Khách sạn Á Châu sẽ tổ chức tiệc thử rượu, chắc hẳn lúc này, nhất định đã nhập vào không ít rượu mới chứ?”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn cô nói: “Theo quy định, tiệc thử rượu chỉ có người trong danh sách mới có thể thưởng thức. . . . . .”
“Thật làm cho người ta thất vọng. . . . . .” Tiêu Hào Oánh đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Đường tiểu thư? Tôi nhớ, cô nói cô là chuyên gia hầu rượu? Có cơ hội nhìn thấy phong thái của cô hay không?”
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lập tức nhìn cô, nở nụ cười nói: “Tiêu tiểu thư, cám ơn cô muốn mời, nhưng hiện tại tôi. . . . . .”
“Cứ làm như thế đi, đến phòng ăn hầu rượu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay kéo nhẹ hông của Tiêu Hào Oánh, nhìn cô khẽ mỉm cười, nói: “Chúng ta đi trước. . . . . .”
Tiêu Hào Oánh cũng mỉm cười gật đầu.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, mặc cho ngón cái chảy máu tươi, lại nhìn Trang Hạo Nhiên đỡ hông của Tiêu Hào Oánh đi về phía trước, cô chợt cảm thấy cái ót tê dại, có chút chống đỡ không được muốn ngất xỉu. . . . . .
“Khả Hinh! ! Cô làm sao vậy?” Tiểu Nhu thật lo lắng lập tức đỡ cô.
Trang Hạo Nhiên chỉ cùng với người đẹp đi vào thang máy, lúc cửa đóng lại, mới chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh một cái, liền quay mặt đi. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn cánh cửa đóng lại, nước mắt của cô tràn ra hốc mắt, nhất thời cảm giác cái ót có chút đau đớn, cô đè chặt, có chút khó chịu nói: “Đau quá. . . . . .”
“Khả Hinh. . . . . . Cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ . . . . . . Muốn đi xem một chút hay không?” Tiểu Nhu có chút quan tâm đỡ cô nói: “Cô đừng đi hầu rượu nữa, rõ ràng cô không thoải mái mà. . . . . .”
“Không sao. . . . . . Không sao. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đè chặt cái ót, chợt cảm giác lỗ tai lại kêu ong ong, cô lắc mạnh đầu.
“Nhanh đi gặp bác sĩ đi! ! Không nên đi! !” Tiểu Nhu tức giận hiếm thấy, muốn đỡ Khả Hinh đi khỏi.
“Không có việc gì! ! Tổng Giám đốc gọi vào, tôi có thể không đi sao? Tôi mang hoa hồng đưa đến bộ phận cây cảnh trước, cô mau giúp tôi đến sảnh tiệc, thông báo Tiểu Thanh lập tức đến Phòng kinh doanh rượu, đưa một rượu đỏ mới tới đây!” Đường Khả Hinh thúc giục cô.
“Nhưng. . . . . .” Tiểu Nhu vẫn rất lo lắng cho cô.
“Đi nhanh, đi nhanh, không có việc gì!” Đường Khả Hinh vừa đẩy Tiểu Nhu đi về phía trước, mình khom xuống, thật cẩn thận ôm một bó hoa hồng sâm banh thật lớn, nhớ tới tất cả cử chỉ thân mật của Trang Hạo Nhiên dẫn Tiêu Hào Oánh, cô đè nén suy nghĩ dâng trào trong lòng, nhanh chóng thu dọn hoa hồng, cố hết sức ôm lên, bước nhanh đi về phía trước. . . . . . Lúc đi ra vườn hoa, cô nhất thời cảm giác mặt trời rất nóng, cô cố nuốt một ngụm nước bọt đi về phía trước. . . . .
Mùi hương hoa hồng dần dần lan ra khắp phía sau vườn hoa.
Một bóng dáng nhàn nhạt tựa vào một bụi rậm, cô khẽ chớp mắt đẹp mộng ảo, đón gió, mặc cho váy dài bồng bềnh, hơi lạnh lùng nhìn phương hướng Đường Khả Hinh đi tới, quan sát sắc mặt của cô, trong đầu nhớ lại một câu nói: chỉ cần trúng độc, tốn một lần rách ngón tay nữa, sẽ mất mạng. . . . . . Cô nhẹ nhàng vươn tay, vòng qua cây trâm cài đầu ở phía bên trái là vật bén nhọn. . . . . . Suy nghĩ một chút, cô liền mỉm cười từ trong bụi cây, đi ra, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh ôm bó hoa hồng, lập tức dừng bước lại, nhìn thấy Như Mạt mặc váy lụa dài, dắt cây trâm cài đầu xinh đẹp, tay cầm túi xách ngọc trai, từ trong bụi cây đi tới phía mình, cô có chút kinh ngạc nhìn Như Mạt cười gọi: “Như Mạt tiểu thư?”
Như Mạt mỉm cười nắm túi xách, ngón tay ngọc thon thon kéo nhẹ cần cổ, giữa ngón trỏ kẹp một cây châm, cười dịu dàng xinh đẹp, chậm rãi dời bước đi qua phía Đường Khả Hinh. . . . .
Đường Khả Hinh cũng dừng bước lại, mỉm cười nhìn cô.
Hai bóng đen xông tới! !
Tiểu Vi và Tiểu Hà lập tức giống như bóng ma xuất hiện tại sau lưng Đường Khả Hinh, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn Như Mạt, cậu chủ Tô đã căn dặn, phàm là người nằm trong danh sách anh đưa ra, hết thảy không cho phép đến gần Đường Khả Hinh!
Như Mạt khẽ lộ ra một chút nghi ngờ nhìn đôi song sinh kia. . . . . .
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh quay đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Vi và Tiểu Hà, lập tức bật cười nói: “Như Mạt tiểu thư, đừng sợ, các cô là vệ sĩ của cậu chủ Tô cho tôi. . . . . . Có thể do cảm thấy gần đây tôi gặp quá nhiều chuyện. . . . . .”
Như Mạt nghe vậy, liền hơi lộ ra nụ cười dịu dàng, nhìn bọn họ.
Tiểu Vi và Tiểu Hà cùng nhíu mày thật chặt, giống như đánh hơi được mùi kim loại mãnh liệt, thậm chí có thể cảm nhận được một chút sát khí, nhìn Như Mạt.
“Các người không nên như vậy, sẽ làm Như Mạt tiểu thư sợ. . . . . . Cô ấy là bạn của tôi, cũng là hồng nhan tri kỹ của Tổng Giám đốc Tưởng!” Đường Khả Hinh lập tức nhìn đôi song sinh, nói an ủi, bởi vì có một lần, người đàn ông kia không biết đến gần người, thiếu chút nữa bọn họ đánh người tàn phế!
Đôi song sinh vẫn không lên tiếng.
Như Mạt cũng khẽ mỉm cười, nắm nhẹ túi xách, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô đang bận?”
“Ừm! Đang định mang hoa đưa đến bộ phận cây cảnh” Đường Khả Hinh nhìn Như Mạt, cười nói.
“Được, nếu cô đang bận, vậy hôm nào chúng ta tán gẫu tiếp. . . . . .” Như Mạt mỉm cười gật đầu, sau đó uyển chuyển muốn xoay người đi khỏi. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng ôm hoa hồng bước đi.
Tiểu Vi và Tiểu Hà chậm rãi đi về phía trước, lúc đi qua bên cạnh Như Mạt thì em gái đột nhiên ngửi được một mùi kim loại nồng đậm có độc tính, cô lập tức quay đầu. . . . . .
Như Mạt mỉm cười cất bước đi khỏi.
“Các người làm sao vậy?” Đường Khả Hinh quay đầu nhìn đôi song sinh ngạc nhiên hỏi.
“Đường tiểu thư, sau này cô cách xa vị tiểu thư kia một chút.” Tiểu Vi nhắc nhở.
“Tại sao?” Đường Khả Hinh nhìn cô, ngạc nhiên hỏi.
“Cô không phải cảm thấy cô ấy rất quái lạ sao?” Tiểu Vi nhìn Đường Khả Hinh nói.
“Có sao?” Đường Khả Hinh nhìn bóng dáng Như Mạt xoay người vào khách sạn, bật cười nói: “Cô ấy có chút yếu ớt, lại là người rất hiền lành. . . . . .”
“Yếu ớt?” Cô vẫn nghi ngờ.
“Được rồi, đi thôi!” Đường Khả Hinh không nói gì thêm, nhanh chóng mang hoa đưa đến bộ phận cây cảnh.
Như Mạt nghiêng người đứng ở phía sau cửa, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn bóng dáng Đường Khả Hinh ôm hoa hồng đi về phía trước, cắn chặt răng, níu chặt túi xách, một nổi tức giận trào lên, cuối cùng chậm rãi đè nén, đột nhiên cười cười nói: “Cô cho rằng có bọn họ, tôi sẽ không đối phó được cô sao?”
Nhẹ nhàng mở túi xách ra.
Từ trong túi ngọc trai, cô chậm rãi cầm điện thoại lên, nhấn số điện thoại, mỉm cười nói: “Giúp tôi sửa sang lại 90 đóa hoa hồng sâm banh, nói sảnh tiệc đặt trước, để đến trước phòng VIP. . . . . Ừ. . . . . .”
Nói xong. . . . . .
Ở dưới ánh mặt trời gay gắt, Như Mạt nhàn nhạt từ trong túi xách ngọc trai của mình, cứng rắn vặn viên ngọc trai, lập tức kéo ra, nhìn chất bột màu trắng bên trong, nở nụ cười. . . . . .