Một con cua hoàng đế cực lớn, đón ánh mặt trời chiều, vọt vào trong sóng biển.
Ông lão đứng ở rào chắn bên bến tàu, mang theo vài phần đau thương và an ủi nhìn đôi thanh niên bên bờ biển nơi xa.
Đường Khả Hinh đón gió biển mãnh liệt, vén nhẹ tóc bồng bềnh trên trán, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Tại sao anh biết ông lão kia à không nở bán con cua hoàng đế?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn con cua hoàng đế, dọc theo sóng biển vừa xô bờ tuôn lên phía trước, hai mắt anh lộ ra ánh sáng thông minh, nói: “Lúc nảy anh hỏi ông ấy, ở đây có bán cua hoàng đế không, ông ấy cũng không nhúc nhích, cố ý giả vờ không nghe thấy.”
“Làm sao anh biết ông ấy không nghe thấy?” Đường Khả Hinh nhìn anh, nghi ngờ hỏi.
“Tay chân nhanh nhẹn như vậy, lúc buộc dây cua, phương pháp vừa mau vừa chuẩn, người già như vậy, lỗ tai không dùng được rất ít.” Trang Hạo Nhiên đón gió, nhìn trời chiều sắp chìm xuống mặt biển mênh mông, mỉm cười nói: “Người già lớn tuổi có thể lưu được gì đó, ngoại trừ một chút kí ức,. . . . . . Ví dụ như một kiện vật phẩm, một người thân, một người bạn. . . . . . Hay một thứ gì đó cùng mình trải qua một ít thời gian . . . . . . Con cua hoàng đế này nhất định là ở bên ông lão một thời gian không ngắn, nhưng vì áp lực cuộc sống phải bắt đi bán. . . . . . Hoặc là được phép. . . . . . mua cặp sách cho cháu trai, nộp học phí, con trai cô dâu không đồng ý cho ông ấy nuôi, muốn bắt đi bán. . . . . .”
“Cho nên anh mới vừa. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe tiếng sóng biển cuộn trào, lại nhìn Trang Hạo Nhiên vô cùng xúc động nói: “Tốn ba ngàn đồng, mua con cua hoàng đế này, thậm chí sau này, căn dặn bộ phận mua hàng của khách sạn, mỗi tháng tới nơi này mua một lần?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Cuộc sống luôn có rất nhiều cuộc tao ngộ, có lẽ anh không phải một người tốt, nhưng anh nghĩ, trong thời gian giới hạn của anh, có thể gặp được một số người cần giúp đỡ, tận lực giúp một tay. Chỉ là, rất giới hạn . . . . . . Ví dụ như, con cua hoàng đế này thả vào trong biển, có lẽ ngày mai sẽ bị bắt lại, nhưng vào lúc này, ít ra có một ông lão an tâm, thật là tốt biết bao? Phải quý trọng cuộc sống có giới hạn, phải quý trọng vui vẻ và hạnh phúc của bọn họ.”
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt không nhịn được đỏ lên.
Một loạt tiếng bước chân giống như đạp cát mềm mại đi đến.
Hai người cùng nhau xoay người. . . . . .
Một ông lão mặc quần áo đánh cá màu xanh đen, trên mặt, trên cánh tay cũng bị phơi đen, mang giày ống, đạp cát, tay đầy kén tằm, dùng dây đen treo ngược mấy con cua to lớn, đón gió đi tới trước mặt của Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, cũng không có nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cua ở trên bờ cát ướt đẫm, liền xoay người đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đứng chung một chỗ, có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng ông lão, hơi còng xuống, lại rất kiên cường.
Đường Khả Hinh nhìn ông lão này gần tám mươi tuổi, đối mặt với cuộc sống, vẫn lộ ra khí thế kiên cường và mạnh mẽ, cô không nhịn được nhớ tới cha của mình, bất quá là đàn ông trung niên mới gần 60 tuổi, nhưng cuộc sống lại rơi vào tình trạng như vậy, trong lòng của cô khẽ đau xót, dịu dàng gọi: “Trang Hạo Nhiên. . . . . .”
“Hả?” Trang Hạo Nhiên vẫn kích động nhìn ông lão kia.
Đường Khả Hinh vẫn nhìn theo ông lão dần dần biến mất trong sóng biển tuôn trào, trong lòng của cô sôi trào khó hiểu, nói: “Nếu như có một ngày, người mà anh yêu nhất, cha mẹ già của cô ấy phản đối các người ở chung một chỗ, thì anh làm thế nào?”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Vậy cũng không nên ở chung một chỗ.”
Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra một chút nghiêm nghị, cười nói: “Chúng ta không nên ở chung một chỗ, bởi vì bọn họ phản đối nhất định có lý do của bọn họ, cha mẹ nuôi dưỡng chúng ta thành người, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng nhất định phải mang lòng biết ơn đối mặt bọn họ. . . . . . Sau đó. . . . . .”
Đường Khả Hinh dừng lại nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Sau đó chúng ta quyết định cố gắng, cố gắng hết mình, bỏ ra tất cả, cho đến khi bọn họ đồng ý mới thôi. Ở trong thế giới của anh . . . . . Hai người hạnh phúc không phải hạnh phúc chân chính, mọi người xung quanh chúng ta đều hạnh phúc, chúng ta mới có thể hạnh phúc. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh, hai mắt kịch liệt đỏ bừng.
“Anh tin đá có thể thành vàng! Chỉ cần em đủ thành ý! ! Nếu như có một ngày, anh muốn cưới người đó, anh nhất định sẽ phải nghĩ hết biện pháp, để cho người cô ấy yêu nhất dắt tay của cô ấy, đi tới trước mặt của anh, anh muốn cho ông ấy biết, anh kính trọng và biết ơn ông ấy! Cám ơn ông ấy đã nuôi dạy đứa con gái ưu tú, đi tới trong thế giới của anh, để cho anh nếm được tình yêu ngọt ngào, nắm tay nhau đi đến hạnh phúc! Cám ơn sự vĩ đại của ông ấy, cám ơn ông ấy bỏ ra, cám ơn ông ấy tác thành! Anh sẽ nói với ông ấy, xin hãy tin tưởng anh… anh sẽ để cho con gái của ông hạnh phúc, nhất định như vậy! !” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh, vô cùng xúc động nói.
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, trong lòng chợt dân lên một chút chua xót, lại rất kích động và ngọt ngào, nhìn người đàn ông trước mặt.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Anh nhất định sẽ vì chuyện này mà làm mọi cố gắng! ! Mặc kệ cô ấy gặp phải bất cứ chuyện gì, anh chấp nhận vì cô ấy mà gánh vác, đảm đương tất cả khó khăn trong cuộc đời, để cho cô ấy được hạnh phúc.”
Đường Khả Hinh chợt cúi đầu, lau đi nước mắt trên mặt, nghẹn ngào, hút lỗ mũi đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đến gần Đường Khả Hinh, nâng nhẹ mặt của cô, hai mắt xoay tròn, nhìn đôi mắt cô mơ mộng dịu dàng, tràn đầy nước mắt, anh sững sờ nói: “Khả Hinh. . . . . . Cha của em. . . . . . Phản đối chúng ta sao?”
Đường Khả Hinh ngẩn ra, trong lòng xúc động mênh mông lập tức bình phục, vội vàng nghẹn ngào nói: “Không có . . . . . .”
“Không có?” Trang Hạo Nhiên vẫn rất căng thẳng nói.
“Không có! !” Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn anh chằm chằm nói: “Anh cho rằng anh là ai? Em làm sao có thể tán gẫu với cha về anh? Anh là ai hả?”
Trên mặt Trang Hạo Nhiên không nhịn được hiện lên nụ cười, tay vuốt nhẹ mặt của cô, nói: “Đúng vậy! Ông ấy làm sao có thể phản đối chúng ta? Anh đây đẹp trai, rất có tiền, rất chung thủy, rất hiếu thuận, rất. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, thật sự không nhịn được bật cười nói: “Này! ! Anh có quá không biết xấu hổ hay không? Nào có ai khen mình mình tốt như vậy? Còn đẹp trai? Còn có tiền? Còn chung thủy? Chậc! ! Nếu cha của em biết anh ở nước Anh trái ôm một cô, phải ôm một cô, chắc chắn ông ấy sẽ không để cho em ở bên anh! Đừng buồn nôn!”
Cô nói xong, lại lau đi nước mắt trên mặt, bước nhanh đi về phía trước.
“Này! !” Trang Hạo Nhiên thật sự có chút không chịu nổi nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, kêu lên: “Chẳng lẽ anh nói sai sao? Anh không đẹp trai sao? Anh không có tiền sao? Anh không chung thủy sao? Cái gì anh cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng anh không thể tha thứ anh không chung thủy, anh không đẹp trai, anh không có tiền!”
Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, lập tức quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: “Tổng Giám đốc Trang! ! Về nhanh, em thật sự đói bụng rồi! ! Xách cua theo!”
Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn bước đi theo, chân vô tình đạp lên con cua mập, thật may không có đạp mạnh, anh vội vã khom người xuống, nhặt cua lên tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Hay là chúng ta . . . . . Cùng nhau lên du thuyền riêng của anh, sau đó ở trên thuyền lãng mạn dạ chơi làm món cua cho em hả? Như vậy em có thể quên người kia, chỉ nhớ anh thôi.”
Đường Khả Hinh bước nhanh tới phía trước, nghe lời này, nước mắt không nhịn được chảy xuống, trong lòng nghẹn ngào lòng chua xót, nói nhỏ: cha, tại sao cha muốn phản đối Trang Hạo Nhiên vậy? Cha không biết, anh ấy có thể là người con rể ưu tú nhất trên thế giới. . . . . . Tại sao cha muốn phản đối chúng con?
“Có được hay không vậy? Chúng ta cùng nhau ăn ở trên thuyền!” Trang Hạo Nhiên xách theo mấy con cua lớn, gọi đuổi theo Đường Khả Hinh.
“Không muốn! Em bị say sóng! Về nhà nhanh đi!” Tiếng của Đường Khả Hinh từ bên kia truyền đến.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ chỉ đành phải đi theo, lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh đi về phía bờ biển đầu kia, mềm mại và động lòng người, tim của anh không khỏi căng thẳng, có một loại kích động và dẫn dắt khó hiểu, để cho anh nói: Đường Khả Hinh, anh không thể thả em đi. . . . . . Anh nói xong, hai mắt nóng bỏng thò tay vào trong túi áo, lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, bấm điện thoại Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
“Ừm!” Tưởng Thiên Lỗi đã trở về nhà họ Tưởng nghỉ ngơi.
“Thân ái. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, đón gió khổng lồ, nhẹ nhàng cười nói với anh: “Hay là, chúng ta cạnh tranh công bình đi?”
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, hỏi: “Có ý gì?”
“Là. . . . . . Tất cả mọi thứ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, sâu kín nói.
“Cậu làm sao cạnh tranh công bằng với tôi? Cậu đã thua!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Hai mắt sắc bén của Trang Hạo Nhiên chợt lóe lên, mỉm cười nói: “Nói cách khác, anh không muốn?”
“Cậu không có tư cách!” Tưởng Thiên Lỗi cúp điện thoại! !
Trang Hạo Nhiên nắm điện thoại màu đen, trên mặt trầm ngâm, lại lộ ra ánh sáng trí tuệ và mạnh mẽ, hai mắt thoáng qua nụ cười, sâu kín nói: “Tưởng Thiên Lỗi, là anh nói không muốn cạnh tranh công bằng. . . . . . Vậy tôi cũng không cần tuân thủ quy tắc trò chơi nữa rồi !”
Anh nói xong, liền cất điện thoại di động, tiếp tục bước trên mặt cát mềm mại đi về phía trước, để lại dấu chân mạnh mẽ trầm ổn!
Bảy giờ rưỡi tối.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, hai người vừa nói vừa cười xách theo hải sản tươi sống mua về từ chợ hải sản, còn treo ngược mấy con cua ông lão đưa cho, đi tới cửa nhà. . . . . .
“Anh cho em biết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên có chút thần bí cúi xuống, phần môi đụng nhẹ vành tai của Khả Hinh, ngửi mùi thơm tỏa ra từ cổ cô, sâu kín nói: “Mấy con cua này là cua đực . . . . . .”
Đường Khả Hinh quay mặt sang nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Thì thế sao?”
“Một chút nữa, không cần ăn nó, ăn anh . . . . . anh cho em ăn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.
“Đi!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, muốn một mình cất bước đi về phía cửa nhà, mới vừa muốn gõ cửa.
“Gõ cửa gì?” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới phía sau lưng của cô, dán nhẹ vào thân thể mềm mại của cô, mặt khẽ cúi xuống, rơi vào cổ của cô, dùng cằm trêu nhột cô, mới nói: “Chủ nhân ở chỗ này đâu?”
“Trang Hạo Nhiên!” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, mới đẩy anh ra. . . . . .
Hai người đang đưa đẩy ở cạnh cửa, phía trước cửa, ầm ầm mở ra, Trang Ngải Lâm cắn kẹo que, mặc áo yếm màu trắng, váy ngắn màu trắng, xõa mái tóc xoăn quyến rũ, đứng ở cửa, nhìn hai người bọn họ, cũng hơi sửng sốt, nói: “Đã về rồi?”
“. . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh xách theo đồ, thân thể nhanh chóng cứng đờ nhìn cô.
Trang Ngải Lâm sửng sốt nhìn bọn họ, cầm kẹo que nhẹ nhàng lắc lắc mới nói: “Làm sao vậy?”
Hai người vẫn không nói lời nào, chỉ trợn to mắt, miệng há hốc nhìn tới trước.
“Mẹ! ! ! Em trai và Khả Hinh đã về rồi! !” Trang Ngải Lâm nói xong, cửa chính ầm ầm mở ra, ba Trang lại đang ở trong bếp nấu ăn, mẹ Trang lại đang chọn váy dài cho Đường Khả Hinh thử, Tô Lạc Hoành ngồi ở trước mấy người Lâm Sở Nhai, vừa ném bài xì phé xuống, ngẩng đầu cười ha ha ha đến run người: “Tôi thắng rồi! !”
Tiêu Đồng cầm nho, đi qua phòng khách. . . . . .
“Mẹ nó. . . . . . . . . . . .”
Tất cả hải sản và cua lớn toàn bộ rơi xuống đất! !