Một cây dù trong suốt, bung ra giữa ngã tư đường quanh co uốn lượn, hai người cứ như vậy, nhìn nhau, mỉm cười .
"Đi thôi..." Trang Hạo Nhiên nhẹ ôm Đường Khả Hinh vào lòng, sau đó đi về phía trước.
Đường Khả Hinh mỉm cười, im lặng không lên tiếng, tựa vào trong ngực anh, cũng nhẹ nhàng đi về phía trước.
Trong phòng ăn Bruce, Gordon, Sophie, JOEY, Allen tất cả mọi người đều tò mò đứng trước cửa phòng ăn, nhìn Đường Khả Hinh cùng một người đàn ông anh tuấn giống như một tác phẩm điêu khắc, hướng chiếc cầu nhỏ đi tới, bọn họ đều ngây người...
Allen càng im lặng nhìn Đường Khả Hinh cùng Trang Hạo Nhiên, hai người thân mật dựa vào nhau, bộc lộ một chút nghi ngờ.
Like fanpage cập nhật nhiều chương mới hơn nhé facebook.com/doctruyenfull
Đường Khả Hinh mỉm cười đi về phía đồng nghiệp, vui vẻ giới thiệu cùng với các đồng nghiệp, nói Trang Hạo Nhiên là bạn bè phương xa của mình, hôm nay tình cờ gặp mặt, muốn nghỉ ngơi ở phòng ăn hai ngày.
"Hi" Trang Hạo Nhiên đẹp trai nhiệt tình nở nụ cười, hướng mọi người chào hỏi.
"Hi..." Sophie và JOEY há hốc mồm nhìn Trang Hạo Nhiên, không nghĩ đến, trên thế giới lại có thể tồn tại một người đàn ông phương Đông đẹp trai đến như thế, các cô tất cả đều trợn tròn mắt, tim đập bịch bịch...
"Ầm ——————" Một loạt âm thanh chén đĩa rơi vỡ, khủng khiếp truyền đến!
Mọi người giật mình quay mặt sang, cư nhiên nhìn thấy NIKY a một tiếng, lại giơ năm ngón tay ra, khiếp sợ ôm mặt kêu to: "he-come-back! !"
Cô vừa nói hết lời, cả người hoảng hốt, lảo đảo xoay người, chạy vội vào bên trong! !
Trang Hạo Nhiên sửng sốt!
Phốc! ! Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Đường Khả Hinh càng nhịn không được vui vẻ cười to, lại đứng trong đám người, nhìn Allen luôn luôn ôn nhu trầm mặc, ánh mắt cô lập tức sáng ngời bước qua, nắm lấy tay Allen, kéo anh hướng phía Trang Hạo Nhiên đi qua...
Trang Hạo Nhiên đứng bên cạnh, im lặng không lên tiếng nhìn Đường Khả Hinh theo thói quen tự nhiên cầm lấy tay Allen như vậy, kéo về phía bên này, hai tròng mắt anh liền ngưng đọng.
"Tổng giám đốc! !" Đường Khả Hinh thoáng cái kéo Allen, đi về phía Trang Hạo Nhiên vui vẻ nói: "Giới thiệu với anh một người, anh ấy tên Allen, là đầu bếp của phòng ăn Bách Hợp chúng em, một đầu bếp mà giống như một bậc thầy ảo thuật, lúc em ở Anh quốc, anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều!"
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn người đàn ông ôn nhu trước mặt, hai tròng mắt thoáng qua một chút mất mát và lạnh nhạt, anh mỉm cười, vươn tay nói: "Hi! IVES!"
"Hi! ALLEN..." Allen cũng mỉm cười vươn tay, cùng anh bắt tay.
Hai người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, nỗi băn khoăn khác thường.
Đường Khả Hinh hoàn toàn không biết gì, chỉ thật vui vẻ đưa tay, nhẹ nắm cánh tay Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Chúng ta vào trong phòng ăn xem đi, anh không phải vừa mới nói mệt sao? Tham quan phòng ăn chúng em, em liền dẫn anh đi nghỉ ngơi?"
Trang Hạo Nhiên thản nhiên nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười gật đầu.
"Đi thôi!" Đường Khả Hinh vui vẻ dắt Trang Hạo Nhiên đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên vừa đi vào trong, vừa nghiêng mặt liếc mắt nhìn Allen một cái, hỏi: "Đầu bếp này là do chính em tuyển chọn ?"
"Đúng vậy!" Đường Khả Hinh kéo Trang Hạo Nhiên đi vào giữa phòng ăn, vui vẻ mỉm cười nhìn anh nói: "Anh hãy xem phòng ăn của chúng em! ?"
Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu, nhìn toàn bộ thiết kế phòng ăn, một phòng ăn ưu nhã, vô cùng trang trọng theo phong cách cổ xưa, không để cho chút thiết
kế hiện đại nào ảnh hưởng đến nó, nhất là ghế dựa màu tím bên cửa sổ, bài trí vài quyển sách, bên ngoài cửa sổ là những chiếc lá đỏ, chậm chầm bay trong mưa phùn, thiết kế thập phần độc đáo, từ tình cảm đến nguyện vọng, anh gật đầu tán thành cười nói: "Rất đẹp..."
"Thật vậy sao?" Đường Khả Hinh ánh mắt sáng ngời, vui vẻ hỏi.
Trang Hạo Nhiên nghe giọng nói đầy ngạc nhiên mà vui mừng này, liền có chút nghi ngờ nhìn cô, cười hỏi: "Chẳng lẽ phòng ăn này là do em thiết kế?"
"Đương nhiên! ! Tường còn là do em sơn , mấy tấm ván gỗ này còn là em đóng ! !" Đường Khả Hinh kích động cười nói! !
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của cô nhóc này, bật cười nói: "Thật vậy sao?"
"Ừ !" Đường Khả Hinh vội vã lên tiếng trả lời, mới vừa muốn nói, lại nghe bên ngoài phòng ăn có giọng nói của khách, liền lập tức hưng phấn nhìn anh cười nói: "Có khách vừa tới , có lẽ em sẽ bận một lát, em sẽ mang anh đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi trước..."
Cô nói xong, liền kéo Trang Hạo Nhiên muốn dẫn ra ngoài...
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đem cô nhẹ nhàng kéo trở lại..
"Sao vậy?" Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn anh.
"Không cần phiền phức như vậy! Anh sợ nhất chuyện phiền phức! Anh ngủ phòng của em là được rồi! Nếu như em không ngại..." Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên nói: "Đương nhiên không ngại! Vào đi!"
Cô nói hết lời, liền kéo Trang Hạo Nhiên đi ra cửa sau phòng ăn ,tới trước một khoảng đất trống, đi hướng về giữa căn phòng nhỏ, nói: "Gần đây em hơi bận, thường rất khuya mới ngủ, lại dậy từ rất sớm, cho nên không có thời gian dọn dẹp phòng, anh đừng để bụng..."
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, theo cô đi vào căn phòng nhỏ kia, nhìn căn phòng nhỏ 10 mét vuông, đặt một chiếc giường nhỏ đơn giản, bên cạnh là chiếc bàn học cũ, chiếc đèn bàn cổ xưa, kề bên là giá sách, và lò sưởi âm tường, gần bên cửa sổ có một ghế dựa, để một chiếc áo choàng màu xanh, cùng với một vài bức thư tiếng Anh... Anh vừa nhìn xung quanh, vừa cởi tây trang...
Đường Khả Hinh lập tức đi tới phía sau anh, cầm lấy tây trang cho anh...
Trang Hạo Nhiên cảm nhận được động tác nhẹ nhàng ấy, quay đầu lại nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười, có chút vui vẻ, cầm lấy tây trang, treo lên móc...
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô gái trước mặt, lúc đang treo tây trang của mình, vì giá áo hơi cao, liền kiễng chân, anh đột nhiên xúc động cười.
Đường Khả Hinh tựa như một chú kiến nhỏ siêng năng, mỉm cười đi về phía chiếc giường nhỏ của mình, vừa xốc chăn màu xanh lên, vừa nói: "Mùa xuân nước Anh, mặc dù ấm áp , thế nhưng so với thời tiết vùng phía Nam như nước ta, vẫn có chút lạnh hơn, thậm chí có lúc, nhiệt độ xuống thấp em không chịu nổi, bị bệnh vài lần, Allen rất sợ em bị cảm lạnh, liền cho em thêm một cái chăn nữa, lúc trời mưa xuống lạnh, sẽ đắp thêm ...
Trang Hạo Nhiên lần thứ hai nghe Đường Khả Hinh nói về Allen, hai tròng mắt lại ngưng đọng, nhẹ tay đóng cửa phòng, khẽ bấm khóa.
"Trời lại mưa , phòng em ẩn ướt, cho nên gần đây Allen lấy cho em thêm rất nhiều củi gỗ có mùi hương, em muốn biết chúng tên là gì, anh ấy lại luôn đùa giỡn với em, không chịu nói cho em biết..." Đường Khả Hinh sửa sang lại chăn mền, lại nở nụ cười đi về phía lò sưởi, ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ giật chiếc cửa sắt nhỏ, bỏ vào bên trong thêm vài gốc củi, nhớ tới buổi tối ở London Trang Hạo Nhiên cũng cho thêm củi vào như vậy, hai mắt cô hơi ngưng tụ một lúc, mới nhẹ rót vào một chút chất đốt, quẹt cây diêm, bốc cháy, ném vào...
Ầm một tiếng, toàn bộ lò sưởi âm tường lập tức sáng lên, ánh lên khuôn mặt Đường Khả Hinh ửng hồng nhỏ nhắn ngọt ngào mà kích động, còn có một đôi mắt to sáng ngời, cô yếu ớt nói: "Đêm hôm đó, anh cũng như vậy, đốt cháy củi lửa cho em..."
Phía sau nhẹ ấm áp, cô sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên ngồi xổm phía sau, nhẹ ôm cô, ném một cây củi vào lò, mới yếu ớt nói: "Nếu như là đêm hôm đó, tổng cộng phải là bảy gốc củi... Em vừa ném vào ít hơn một gốc củi rồi..."
Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cũng lẳng lặng nhìn cô.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau , củi lửa phát ra tiếng xèo xèo, một trận khói mang theo hương thơm bay ra, lan tỏa toàn bộ không gian.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên!
Allen đứng cạnh cửa, mặc trang phục đầu bếp, tay cầm khăn lông trắng, hai tròng mắt bộc lộ vài phần mờ mịt, vùng vẫy đấu tranh, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gõ cửa, chậm chạp nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: "Em và cái tên Allen kia có quan hệ gì?"
Đường Khả Hinh kỳ quái nhìn anh hỏi: "Quan hệ cái gì? Em và anh ấy không có quan hệ gì!"
"Không có?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười rộ lên, hỏi.
"Đúng vậy" Đường Khả Hinh nhanh chóng nói với anh: "Thật không có quan hệ gì! Làm sao vậy?"
"Cậu ta thích em, đều viết ở trên trán !" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhắc nhở cô.
Đường Khả Hinh nghe lời này, im lặng cúi đầu cười cười.
Tiếng gõ cửa, tiếp tục vang lên.
Đường Khả Hinh vừa muốn đứng dậy...
Trang Hạo Nhiên lại nhẹ nắm bả vai cô, chậm rãi đứng lên, đi về phía cửa, tay cầm khóa tâm, lạnh mặt mở cửa, mở mắt ra, quả nhiên thấy là Allen...
Allen nhìn thấy anh, cũng nhỏ nhẹ cười, nói: "Hi!"
"Hi..." Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn anh, cũng không khách khí cười đáp lại.
"kexing-here?" Allen vẫn hết sức phong độ lịch sự cười hỏi.
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn anh một cái, vừa nhẹ cài cúc áo sơ mi trước ngực, chậm chạp mỉm cười tránh thân thể ra, nói: "yes..."
Đường Khả Hinh mỉm cười đi ra, đứng bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn anh hỏi: "Có chuyện gì?"
Allen nhìn hai người bọn họ, trầm ngâm một hồi, mới cười cười, lấy ra từ điển tiếng Anh Khả Hinh thường dùng, nói với cô: "Phòng thu mua đưa tới một số hương liệu mới, bởi vì phía trước kẹt xe, muốn cô ra kí tên, sau đó mới trực tiếp đem hương liệu tới."
Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn bên trong, liền lập tức cười nói: “Được! ! Chờ tôi thay đổi trang phục, sẽ lập tức đi ngay!"
"Anh đưa em đi" Trang Hạo Nhiên trực tiếp xăn ống tay áo, mỉm cười nói.
"Anh?" Đường Khả Hinh nhìn anh, cười nói: "Xe thể thao của anh không có ở đây?"
"Đến Cambridge, chỉ có một phương tiện giao thông như nhau đó là đẹp trai !" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đi ra ngoài, lức bước qua Allen, hai mắt sâu xa chăm chú nhìn anh ta.
Allen đứng kế bên, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh mỉm cười đóng cửa lại, rất nhanh đã đổi lại chiếc áo lông màu đen cổ chữ V, quần đùi màu xanh cao bồi, chân mang ủng ngắn màu trắng, bên ngoài khoác áo cách dơi xanh đậm đang thịnh hành ở Anh, tóc buộc cao lên, vừa chạy ra phòng ăn, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên trong mưa bụi nho nhỏ, phía trước bụi cỏ, đẩy một chiếc xe đạp màu bạc, hướng mình đi tới, đẹp trai phóng khoáng nói: "Lên xe!"
Allen đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, cô chưa bao giờ đồng ý ngồi lên xe đạp của bất cứ người đàn ông nào trước đó, bao gồm cả mình.
Đường Khả Hinh đứng trước khoảng không rộng lớn, nhìn Trang Hạo Nhiên đã đẹp trai ngồi trên xe đạp, chân nhẹ đạp trên mặt đất, nhìn phong cảnh xinh đẹp trước mắt, nói: "Đến đây!"
Cô mỉm cười, cuối cùng từ cạnh cửa phòng ăn, cầm lên một chiếc ô nhỏ trong suốt, bật ra, nhanh nhẹn như một chú chuồn chuồn, đi về ghế ngồi phía sau xe, vừa muốn ngồi lên...
Trang Hạo Nhiên lại ôn nhu cười, nhẹ ôm lấy Đường Khả Hinh đặt cô ngồi lên trên thanh sắt trước mặt mình, mới nói: "Đến Cambridge phải ngồi xe như vậy, ngắm phong cảnh mới vui vẻ."
Đường Khả Hinh che dù, ngồi ở phía trước anh, ngẩng đầu, dịu dàng mà mỉm cười nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh...
"Đi thôi... Dựa sát vào anh..." Trang Hạo Nhiên nói xong, liền vươn hai tay nắm chặt đầu xe đạp, chân đạp một đạp, để xe từ trong bụi cỏ, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn chạy như bay về phía trước.
Đường Khả Hinh kinh ngạc la lên một tiếng, dựa sát vào lòng Trang Hạo Nhiên, nhìn anh đạp xe đạp, nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng lướt qua cầu nhỏ, dễ dàng chạy xuống, quẹo trái hướng về con đường hoa quế chạy tới, những cây xanh xa xa phía trước, mưa bụi cùng sương mù, người đi đường hai bên, cùng xe cộ lui tới, mình lại vững vàng ngồi trên xe đạp, cảm giác thật vui vẻ với tốc độ này, cô không nhịn được lại kinh ngạc
vui vẻ cười to lên, nói: "Thật vui vẻ a! Em không biết, xe đạp còn có thể ngồi như vậy! Anh có thể bị ngã hay không? Có thể nào đem cả em ngã sấp xuống đất không ?"
Trang Hạo Nhiên nhanh nhẹn đạp xe, lúc chạy về phía trước, mới bất đắc dĩ cười nói: "Sẽ không! Có anh ở đây, em không có việc gì, yên tâm đi... Anh sẽ chính thức mang em tham quan Cambridge một chuyến..."
Tim Đường Khả Hinh ấm áp, che dù, cứ việc đón nhận cơn mưa nhỏ, đều thật vui vẻ, tựa trong lòng Trang Hạo Nhiên, chậm rãi vươn tay, nhẹ lướt qua một chút ẩm ướt của cơn gió, cảm giác được ngón tay mình mát lạnh, cô không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, thực sự hưng phấn cười nói: "Thật vui vẻ a! Thực sự thực sự rất vui vẻ a! Em đã rất lâu không được thả lỏng bản thân mình như vậy ."
Trang Hạo Nhiên cười, đạp xe hướng về con đường lớn hoa anh đào, cúi xuống phía dưới, nhìn khuôn mặt tròn nhỏ nhắn ửng hồng của Đường Khả Hinh, còn có đôi mắt to sáng ngời như kim cương kia, hai tròng mắt anh dịu dàng, chậm chạp cúi đầu, nhẹ hôn trên trán cô.
Mưa phùn mịt mù, khắp nơi đều một màu xanh biếc, cơn gió nhẹ thổi qua chiếc ô nhỏ trong suốt, có hai bóng người giao chồng lên nhau.