Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 471: Ngọt ngào



Chiếc Audi Pikes Peak ở trên đường núi ngoằn ngoèo, nhanh chóng chạy như bay, nhiều lần leo dốc núi, cũng vô cùng xinh đẹp và chói lọi.

Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, đầu đội mũ che kín má trái, hai mắt dịu dàng mà mờ mịt nhìn phong cảnh ngoài xe, liên miên bất tuyệt, rừng núi xuân ý dạt dào, khắp nơi cành trơ trọi nhé chồi xanh mướt, mấy con bươm bướm phá tan cái lạnh lẽo ngày xuân, giương cánh bay cao, cô nhìn mấy con bươm bướm dũng cảm bay dưới bầu trời xanh, dáng dấp xinh đẹp phóng túng bay đi. . . . . .

Ánh mắt đuổi theo thật chặt.

"Bắt đầu từ hôm nay, tất cả khổ sở, tất cả mọi thứ tự mình tôi chịu đựng. Cho dù số mạng của tôi sẽ gãy đổ, tôi cũng cam tâm trạng nguyện! !"

Tim cảm thấy đau đớn sâu sắc, đau đến đổ mồ hôi hột, lạnh lẽo run rẩy!

Cô chợt níu chặt áo trên ngực, trên trán xuất mồ hôi, hai mắt run rẩy nước mắt, hồi tưởng lại buổi tối đáng sợ đó, một đao đáng sợ, còn có từng trận tiếng kêu khóc truyền tới phòng giải phẫu, cùng người kia im lặng đáng sợ, cô đột nhiên cất tiếng hét to: "Dừng xe . . . . . . . . . . . "

"Chi . . . . . .. . . . . . " Một tiếng thắng gấp! !

"Chuyện gì vậy ?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, vội vã hỏi.

Cả người Đường Khả Hinh run rẩy vặn cửa xe, nước mắt rơi xuống, tinh thần thất thường lao xuống xe, dọc theo đường lúc đến, chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa gào: "Cứu mạng  . . . . . . cứu mạng  . . . . . . đừng có giết tôi, đừng giết tôi, ! Đừng moi tim của tôi!"

"Khả Hinh . . . . . ." Trang Hạo Nhiên gấp gáp nhào ra xe, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhìn cô gái đột nhiên sụp đổ, hoảng sợ khóc rống chạy đi, trong lòng của anh đau nhói, chạy như bay về phía trước, kêu to: "Khả Hinh . . . . . ."

"Đừng moi tim của tôi! ! Đừng! Tôi không muốn chết! ! Cứu mạng . . . . . . " Đường Khả Hinh vấp ngã xuống con đường mòn nào đó trong rừng núi, nhớ tới kí ức đi qua, cô không ngừng khóc rống, muốn chạy trốn, muốn chạy trốn, trong đầu cảm thấy hỗn lọn, sắp chạy qua một con đường nhỏ khác trong rừng núi, không ngờ bị vấp tảng đá, cả người nhào vào trên đất, hai tay chống đá vụn trên đường nhỏ, cô vừa khóc vừa điên cuồng đứng lên, muốn chạy như bay về phía trước, phải ẩn trốn.

"Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Trang Hạo Nhiên từ trong rừng cây chạy như bay xuống, gấp gáp kêu to: "Cô đừng như vậy! Tất cả đều đã qua! Không sao! !"

Đường Khả Hinh không nghe, thân thể nhỏ nhắn tiếp tục rơi lệ chạy như bay về phía trước, nhớ tới đêm đó từ linh hồn đến thân thể đều rét lạnh thấu xương, cả người cô run rẩy chạy về phía trước, mắt nhìn thấy trước mặt có một hồ nước, cô không nói hai lời, thần trí mơ hồ muốn  nhảy xuống . . . . . 

"Khả Hinh! ! !" Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ nắm chặt cánh tay của cô, xoay cả người cô lại, nhìn cô đau lòng gọi: "Cô đừng như vậy! !"

Đường Khả Hinh điên cuồng giãy giụa thân thể kích động run rẩy, nhìn Trang Hạo Nhiên, mất hồn rơi lệ lạnh lẽo nói: "Tôi không đi! ! Tôi không trở về! Tôi muốn về nhà! ! Tôi muốn về nhà! ! Anh buông tôi ra! Tôi muốn về nhà!"

Sắc mặt của cô tái nhợt, tức giận rét lạnh run rẩy đẩy Trang Hạo Nhiên ra, muốn xoay người chạy về phía trước.

"Cô trở về nhà nào?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô rống giận nói: "Nơi đó là nhà của cô sao?"

Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nước mắt chảy xuống, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên đứng ở sau lưng cô, nắm chặt quả đấm, tức giận nhìn cô nói: "Cô nói cho tôi biết, đó là nhà của cô sao? Cái nhà kia thậm chí không phải của Tô Thụy Kỳ, đó là của Tô tiểu thư đấy! Thế giới này có rất nhiều người đều có nhà! ! Nhưng chỉ có cô là không có! ! Thậm chí ngôi nhà cô và Nhã Tuệ ở hiện tại, cũng không phải là nhà của cô! ! Cô nói cho tôi biết, cô sống lâu như vậy, đi theo tôi bao lâu, cô có chính thức sáng lập một phần giá trị thuộc về chính cô hay không?"

Thân thể Đường Khả Hinh lảo đảo muốn ngã, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rơi lệ.

"Cô không có! ! Cô không có! !" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, rống giận nói: "Đây chính là nguyên nhân cho tới nay, mặc dù đau lòng cho cô, nhưng tôi cũng không thưởng thức cô! ! Tôi không thích nhất là loại phụ nữ như cô! Mỗi một phút cũng sống yếu ớt, dùng sự hiền lành đáng chết của cô, sau khi làm tổn thương mình, lại để cho người khác dọn dẹp cục diện cho cô! Cô đừng cho rằng cô có thể trốn tránh cả đời ở chỗ đó! Không có ai, có bất kỳ nghĩa vụ đối tốt với cô cả đời! Qua chút thời gian, một chút lời đồn đại, cô lại muốn trốn ở chỗ nào?"

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nói không ra lời.

Trang Hạo Nhiên đứng gần phía sau cô, nóng mắt nhìn cô, nói: "Trong đời tôi không thích nhất một chuyện, chính là miễn cưỡng người khác! ! Nếu như cô không tự nguyện, vậy cô ở lại đây đi. Tôi không có ý miễn cưỡng muốn dẫn cô đi!"

Sắc mặt của anh lạnh lẽo, đạp con đường đá gập ghềnh, muốn đi lên núi.

Một bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, im lặng nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhìn anh, sắc mặt tiều tụy, vừa điềm đạm đáng yêu, vừa giống như con thỏ nhỏ mềm mại.

"Cô nắm tôi làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không khách khí hỏi.

Nước mắt chảy xuống.

"Chân của tôi . . . . . Bị thương. . . . . ." Cô nhìn anh, đột nhiên mềm nhũn nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, trong đầu lập tức thoáng qua một hình ảnh, trên cỏ Lavender, cô gái nhỏ ngồi ở trên tảng đá nhỏ, mềm nhũn khóc nói: "Chân của em bị thương."

Anh không nhịn được nhìn cô.

Đường Khả Hinh xin lỗi cúi đầu, nước mắt từng viên chảy xuống, cũng không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên không có cách nào với cô, nhẹ nhàng bước tới trước, xoay người nói: "Lên đây đi."

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh, đang do dự.

"Lên đây đi! Kiếp trước tôi mắc nợ cô đấy!" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ lóe lên ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn nhẹ nhàng tiến lên, từ phía sau lưng ôm nhẹ của anh.

Trang Hạo Nhiên lập tức cõng Đường Khả Hinh lên, sau đó dựa vào trí nhớ, đi về phía đường lúc đến.

Đá nhỏ gập ghềnh, Trang Hạo Nhiên bước lên đều có đá vụn ào ào lăn xuống, anh vì sợ ngã xuống, ánh mắt sắc bén mà chăm chú, cắn chặt răng, cõng người sau lưng, từng bước từng bước lên trên.

Mặt của Đường Khả Hinh dính vào bả vai rộng rãi của Trang Hạo Nhiên, giống như có thể cảm giác bên trong thân thể của anh, khí nóng đang lưu chuyển, tiếng trái tim đập thình thịch, truyền tới.

Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, tiếp tục cắn chặt răng đi lên trên.

"Anh rất giống một người anh trai lớn lúc tôi còn nhỏ. . . . . ." Tiếng của Đường Khả Hinh lại êm dịu nhẹ nhàng truyền đến.

"Ha ha! Thật khó được!" Trang Hạo Nhiên cười khổ nói: "Phụ nữ bên cạnh tôi, mọi người đều nói tôi giống như em trai của các cô."

"Tôi nói thật. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nghiêm túc nói với anh.

"Mặc kệ cô có phải thật hay không. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói thẳng.

Đường Khả Hinh nghe được lời này liền mất hứng, liền hơi nghiêng mặt, nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của anh, cẩn thận, thật dịu dàng hỏi: "Anh tức giận à?"

"Có gì phải tức giận. Tôi và cô không có quan hệ gì, đón cô trở về cho Nhã Tuệ, tôi liền theo đuổi Tinh Xuyên của tôi! Sau này cô sống hay chết, tôi đều mặc kệ!" Trang Hạo Nhiên tiếp tục cõng cô, lên trên.

Đường Khả Hinh nhấp nhẹ đôi môi, có chút đau lòng ngẫm nghĩ, liền nghiêng mặt, có chút lấy lòng cười nói: "Tôi . . . . . Tôi giúp anh theo đuổi Tinh Xuyên?"

"Không cần cô lo!" Trang Hạo Nhiên nói ngay.

Trong lòng của Đường Khả Hinh hơi đau, mặt dính vào trên bả vai của anh, không biết nên nói gì.

Trang Hạo Nhiên không nói lời nào, tiếp tục cõng cô lên trên.

Đã trưa rồi, dưới ánh mặt trời chói lọi chiếu vào chiếc lên Audi Pikes Peak, giống như tên của nó, rất lợi hại.

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên thở hổn hển cõng Đường Khả Hinh đi tới trước xe, mở cửa xe, để cho cô ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng không kịp nghỉ ngơi, liền đứng ở trước mặt cô, nâng nhẹ váy cô một chút, cởi giày nhỏ của cô xuống, quả nhiên thấy mắt cá chân sưng đỏ, anh lập tức đi tới buồng sau xe, đem rượu thuốc rễ ớt lúc ấy Nhã Tuệ đưa cho anh, trở lại đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nhỏ vài giọt rượu thuốc lên mắt cá chân cô, nhìn chân cô trắng nõn, da mịn màng, có chút hồng hồng, ngón chân đều đặn, hết sức chọc người, thế nhưng anh lại lạnh lùng, đôi tay không ngừng chà xát, dùng sức chà xát. . . . . .

"A!" Đường Khả Hinh nhăn mặt kêu nhỏ.

"Kêu cái gì! Có cái gì hay mà kêu! Cô lớn mật chạy trối chết như vậy, cũng đừng sợ đau!" Trang Hạo Nhiên nắm chặt bàn chân nhỏ của cô, lại ra sức chà xát.

"Không chà nữa, rất đau." Đường Khả Hinh muốn rút chân lại, cuốn vào ghế trước.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận đứng lên, muốn kéo ra chân cô ra.

Đường Khả Hinh không chịu, rút bàn chân nhỏ nhắn của mình, muốn xoay người.

Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ đứng lên, thân thể to lớn thon dài, cứng rắn xông vào không gian nho nhỏ ở trong buồng xe, tay nhanh chóng quay ghế ngồi xuống, mạnh mẽ đè cô, cùng với cô nằm ở trên ghế xe, tay xông vào trong váy, nắm chặt một chân của cô! !

Đường Khả Hinh sững sờ, quay mặt sang, có chút lúng túng nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên nhìn cô, đè nén thân thể nhỏ nhắn của cô, cảm thụ sự mềm mại của cô, nhưng sắc mặt cứng rắn.

Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ nắm chặt bàn chân của cô, ngón cái dùng sức chà xát! !

"A. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên đau đến ngửa mặt, đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán, chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật chặt, tay không khỏi dùng sức mạnh hơn.

"A. . . . . . Đau quá. . . . . ." Đường Khả Hinh khổ sở kêu nhỏ.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, đột nhiên cúi đầu xuống, mặt tựa nhẹ vào cổ của cô, thở dài một hơi.

Đường Khả Hinh cũng thở khẽ, không nhịn được xoay mặt, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ở khoảng cách thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đường Khả Hinh, hai mắt mê ly, giống như có thể vê ra sóng nước dịu dàng, cái mũi nhỏ rất nhọn, thật mê người, môi mềm hé mở, lộ ra màu hồng phấn. . . . . . Anh nhìn môi đỏ mọng mê người của cô, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng và bối rối, cảm tính dịu dàng hỏi: "Hôm nay. . . . . . thoa son môi sao?"

"Không có. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, kêu nhỏ: "Chỉ là. . . . . . thoa một chút son dưỡng môi. . . . . ."

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhẹ xoay tròn, nhìn môi cô sáng bóng, lại hỏi: "Mùi vị gì?"

Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, suy nghĩ một chút, không nhớ ra được.

"Tôi ngửi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên cúi xuống, nghiêng mặt tới trước, để cho môi mỏng hấp dẫn của mình, chạm vào môi của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh sững sờ, không biết nên làm sao, đôi bàn tay nhỏ bé chống trước ngực của anh, khẽ nắm thành quả đấm.

Lồng ngực của anh truyền đến khí nóng.

Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn cô, hai mắt nóng bỏng chợt lóe, trong đầu xông một con sóng lạnh lẽo, chợt đứng lên.

Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh.

"Đi thôi!" Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ đứng lên, nuốt cổ họng khô khốc một cái, nhanh chóng đi tới ghế lái, ngồi xuống, cài dây nịt an toàn xong, tay đè vị trí kế bên tài xế, tăng lên, cũng không có nhìn lại cô, tiếp tục cầm tay lái chạy tới phía trước!

Đường Khả Hinh vẫn thật tò mò nhìn anh, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lái xe, hết sức hết sức khó chịu, cảm giác thân thể của mình, bắt đầu dâng lên khí nóng ran, loại cảm giác này sắp làm cho mình cháy hừng hực.

Đường Khả Hinh vẫn rất nghi ngờ nhìn anh.

"Cô đừng nhìn tôi, !" Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận quay mặt sang, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Khả Hinh, che ở trong viền nón, hết sức mê người, anh lẳng lặng nhìn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh phát hiện ánh mắt anh hơi nóng bỏng, lại càng ngạc nhiên.

Trang Hạo Nhiên chợt dừng xe, dừng ở giữa đường, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, cổ họng khô khốc.

"Tổng Giám đốc. . . . . . Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh mất hồn gọi nhỏ.

Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ nhào tới, lập tức đè cô vào chỗ ngồi, nhìn cô, nóng bỏng nói: "Tôi . . . . . Tôi có chút nhớ đến Tinh Xuyên rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh chớp mắt to, kinh ngạc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên phát hiện sự trói buộc đạo đức trên người mình chợt biến mất, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nóng bỏng xoay tròn, vội vàng nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Hiện tại rất muốn hôn cô!"

Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh, không nhịn được đáp: "À. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới mới vừa xoa nắn bàn chân nhỏ nhắn êm ái cho cô, trái tim nhảy thình thịch, muốn nổ tung, hóc môn sinh dục nam liên tiếp bị kích thích, cũng không có chỗ phát tiết, nhìn cô vội vàng nói: "Thật sự, thật muốn hôn cô ấy, có chút không nhịn được. . . . . . Cô. . . . . . Cô phải biết, Tây Phương muốn nói tạm biệt với một người, cũng có thể hôn môi chứ?"

Đường Khả Hinh nghe lời này, mắt lập tức sáng lên, trái tim nhảy thình thịch, nhìn anh.

"Thì cho tôi một cái hôn đi! ! Một chút nữa tát tai tôi, tôi không thể nhịn được nữa!" Trang Hạo Nhiên nói xong, đột nhiên cúi đầu xuống, vô cùng nóng bỏng  hôn lên môi mềm Đường Khả Hinh, cảm giác mềm mại giống như dòng điện nhanh chóng truyền khắp thân thể của anh! !

Đường Khả Hinh lại trừng mắt, cả người cứng ngắc, nói không ra lời!

Lồng ngực Trang Hạo Nhiên dồn dập phập phồng, đè nén thân thể mềm mại lên, mút lấy cánh môi mềm mại của cô, cảm giác rất ngọt ngào, tình ý miên man thấm tận đáy lòng, vốn chỉ muốn chuồn chuồn lướt nước, lại một lần khó kìm lòng nổi, tháo dây an toàn trên người mình, áp tới ngậm nhẹ môi dưới của cô, lại nhẹ nhàng bao trùm đôi môi của cô, cũng không có ép buộc, chỉ rất cảm tính mập mờ, lộ ra một chút trẻ con nói nhỏ: "Khả Hinh, cho tôi một nụ hôn. . . . . ."

Trong óc Đường Khả Hinh hỗn loạn, mới vừa muốn nói. . . . . .

Đầu lưỡi của Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xông vào trong bờ môi của cô, cùng với đầu lưỡi nho nhỏ của cô quấn lấy, mút, thân thể nóng ran dâng lên hơi thở, nồng nặc chiếm đoạt, anh vừa không ngừng dây dưa quấn lấy đầu lưỡi cô, thậm chí phát ra một tiếng rên rỉ.

"Ưmh. . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh mê loạn mở to, vẫn còn đang trong khiếp sợ, trong đầu nghĩ tới anh một mực thương yêu và săn sóc mình, còn có anh như đứa trẻ nói: "Cho tôi một nụ hôn. . . . . ." Hai tròng mắt của cô ửng đỏ, cảm thấy mềm lòng, nhẹ buông lỏng thân thể. . . . . .

Trang Hạo Nhiên biết cô thỏa hiệp, lập tức hạ ghế ngồi của cô xuống, đè ở trên người của cô, cùng với cô trằn trọc, ở trong buồng xe hôn cuồng nhiệt bá đạo.

Lúc này một trận gió thổi qua.

Con bươm bướm nào đó, dịu dàng giương cánh bay đến, lướt qua bóng người đung đưa cửa sổ xe.

Người bên trong xe, giống như không muốn bị người quấy rầy, đột nhiên đóng cửa sổ xe lại, lại mạnh mẽ ôm lấy cô, thật bá đạo mút lấy ngọt ngào. . . . . .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv