Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 313: Chiều cao



Thu yên tĩnh, ánh nắng ban mai tỏa sáng rực rỡ, bầu trời trong xanh, từng đám mấy trắng bay bay.

Bờ biển, gió thật to!

Lá cờ của Khách sạn Á Châu và quốc kỳ đón gió lay động phần phật, rất nhiều nhân viên đón gió mãnh liệt bước nhanh về phía trước.

Xe buýt chậm rãi dừng lại ở trước khách sạn Á Châu, cửa xe chậm rãi mở ra!

Bên trong xe đi xuống một cô gái nhỏ, mặc quần màu đen bó sát người, áo màu trắng thật dài bó sát người, bên ngoài khoác một cái áo khoác lông thỏ màu trắng tay cánh dơi, tay cầm một túi xách nhỏ màu trắng, mang giày Ý cao 5 phân, đi xuống xe buýt, Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía những nóc tòa nhà màu trắng nơi xa, hợp thành hình ảnh Khách sạn Á Châu khổng lồ, cô không nói gì, quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ mặc đồ công sở, bên ngoài khoác áo khoác dài, hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Cô. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh hôm nay rực rỡ hẳn lên, vẫn có chút lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ ?”

Đường Khả Hinh đứng ở trong gió lớn, vén nhẹ tóc ngắn lay động bên mặt mình, nhìn chăm chú lá cờ khách sạn tung bay ở trước mặt, mỉm cười nói: “Khi còn bé, tôi bị sốt, nằm ở trên giường không nhúc nhích được, sau đó cha cầm thuốc kháng viêm và thuốc hạ sốt cho tôi uống, tôi không chịu uống, tôi nói thuốc thật đắng, tôi nói phát sốt thật khó chịu, sau đó cha nói với tôi, Khả Hinh, con biết tại sao thân thể của con người sẽ bị sốt không ?”

Nhã Tuệ yên lặng lắng nghe.

Đường Khả Hinh trầm ngâm một chút, mới mỉm cười nói: “Bởi vì trong thân thể của con có sức đề kháng đánh đuổi kẻ xấu, đang sốt, chứng tỏ sức đề kháng trong thân thể đang đánh nhau với kẻ xấu, đánh càng hung, phát sốt càng lợi hại. . . . . . khi đó tôi liền hỏi cha, người đánh thắng chứ? Cha nói chỉ cần Khả Hinh kiên cường và dũng cảm, đương nhiên là Khả Hinh đánh thắng! Hiện tại con còn nhỏ, cho nên chúng ta phải uống thuốc, trợ giúp sức đề kháng trong thân thể đánh nhau với kẻ xấu, hơn nữa phát sốt một lần, thân thể sẽ nhanh chóng lớn lên, cha tôi còn nói, tôi phát sốt một lần, tôi sẽ cao hai centimét!”

“Thật không ?” Nhã Tuệ không nhịn được bật cười, không tin!

“Thật!” Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, cười nói.

“Cô cao 1m59.8, có phải bởi vì khi còn bé bị sốt không đủ lợi hại, số lần bị sốt không nhiều đủ hay không?” Nhã Tuệ bật cười hỏi.

“Cô đi chết đi! Hai ngày này tôi bị sốt rất lợi hại, tôi chỉ cần cao thêm hai centimét! Năm nay tôi không phải 23 tuổi sao? Đã bốn năm nay tôi không có đo chiều cao!” Tâm trạng của Đường Khả Hinh đột nhiên thật tốt, bật cười nói.

“Tốt! Chúng ta đi phòng y tế đo thử xem! Nơi đó có máy đo chiều cao và cân nặng đấy!” Nhã Tuệ cũng không tin, nở nụ cười!

“Đi chứ! Ai sợ ai ?” Đường Khả Hinh bật cười nói.

“Vậy thì đi thôi!” Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh vừa nói vừa cười đi vào Khách sạn Á Châu, đi qua phía sau vườn hoa, đi tới phòng y tế độc lập ba tầng lầu, thấy ông bác sĩ già mặc áo blouse, đứng ở bên cạnh hai gốc cây hoa Phượng, đánh Thái Cực, đôi tay hợp thành chữ thập, ngưng thần đẩy ra bên ngoài, Nhã Tuệ lặng lẽ dắt Khả Hinh đi tới, dùng túi xách vỗ mông ông bác sĩ già kia một cái, ông bác sĩ già lập tức ra duỗi thẳng tay ra, đứng lên tức giận nhìn về phía hai đứa nhỏ cười ha ha ha chạy đi, nói: “Cái con bé chết tiệt kia dám vỗ cái mông lão già tôi! Ngày nào cũng không chịu buông tha cho lão già tôi!”

“Ha ha ha. . . . . .” Nhã Tuệ và Khả Hinh cười đi vào phòng y tế, vừa vặn liền nhìn thấy cô y tá trẻ đang chuẩn bị kiểm tra sức khỏe cho nhân viên năm nay, nhìn thấy các cô tiến vào, liền cười hỏi: “Hai cô cần giúp đỡ chuyện gì? Xem ra không giống ngã bệnh!”

“Xí! Chúng tôi tới đo chiều cao!” Nhã Tuệ xí cô một tiếng, liền kéo Khả Hinh đứng ở bên cạnh máy cân đo gần cửa sổ, mới nói: “Cởi giày ra !”

Đường Khả Hinh xí cô một cái, mới cởi bỏ giày của mình, đứng thẳng ở trên tường, ngẩng đầu lên hết sức hết sức muốn thẳng băng thân thể, cố gắng muốn rướn cao một centimét. . . . . .”

“Cô buông lỏng một chút cho tôi! !” Nhã Tuệ cười nhìn hướng Khả Hinh, nói ! !

Y tá kia đang sửa sang lại tờ khai kiểm tra sức khoẻ, vừa sửa sang lại, vừa nhìn bọn họ cười nói: “Không nghiêm chỉnh cũng không cao được nữa. . . . . .”

“Tôi không tin!” Đường Khả Hinh đứng một cách nghiêm túc, Nhã Tuệ ngưng cười nhìn bộ dáng của cô đứng ngay ngắn, liền đè xuống cái nút ở bên cạnh, máy cân đo từ vị trí hai mét, chậm rãi nhẹ nhàng hạ thấp xuống, đến cuối cùng áp đến đỉnh đầu Khả Hinh, lại chậm rãi nhảy bắn lên, trong phát máy ra một âm thanh, nói: “Thân cao 1m62. . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ đồng thời trừng lớn con ngươi, há to mồm, im lặng nhìn đối phương, không nói ra được một câu nào !

Y tá kia vừa điền tờ khai, vừa nhìn về phía hai chị em, không nhịn được bật cười nói: “Chuyện gì vậy? Hai người không nghe thấy sao? Hay bởi vì nghe quá khiếp sợ? Là thất vọng, hay vui vẻ ?”

Đường Khả Hinh nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, vẫn không lên tiếng.

Nhã Tuệ cũng không nhịn được cười ha ha, vẫn có chút không dám tin tưởng nói: “Không thể nào đâu? Cao thật à?”

Đường Khả Hinh vẫn cảm thấy mình chưa qua 1m60 mà tiếc nuối, cô thở phào một hơi, vịn chặt vị trí trái tim, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Nhã Tuệ, lại dậm chân cười nói: “Mau! Mau! ! Đo lại!Khẳng định chúng ta cũng không có nghe lầm! ! Mau! !”

Nhã Tuệ cũng không nhịn được cười, lại đè xuống cái nút, máy cân đo lại nhẹ nhàng hạ thấp xuống, sau đó rơi vào trên đỉnh đầu của Khả Hinh, lại nhảy bắn lên, nói: “1m62. . . . . .”

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ đồng thời che miệng, hưng phấn hét to: “A . . . . . .. . . . . .”

Y tá hoảng sợ đến tờ khai kiểm tra sức khỏe trong tay cũng rớt ra, mất hồn nhìn về phía họ.

Ông bác sĩ già cắn răng nghiến lợi cầm cây thước muốn đánh người, nói: “Sáng sớm tinh mơ, chạy vào kêu ầm ĩ ! !”

“A . . . . . .” Hai người bọn họ vừa la hét vừa cười tránh cây thước của ông bác sĩ già, vui vẻ chạy ra ngoài, Đường Khả Hinh chạy ra phòng y tế, ngay lập tức hào hứng phấn nói với Nhã Tuệ: “Không được! Chuyện này thật vui! Tôi muốn thông báo cho Tổng Giám đốc! ! Anh ấy luôn mang chiều cao để chặn miệng tôi, ha ha ha!”

Cô không nói hai lời, không để ý đến Nhã Tuệ, cũng không ăn điểm tâm, giống như một đứa bé vui mừng phát điên, thùng thùng thùng thùng chạy về phía bụi hoa bên này, sân cỏ bên kia, biến mất phía trước!

Nhã Tuệ đứng ở trước phòng y tế, im lặng nhìn về phía cô bé ngốc thật lâu, đột nhiên mỉm cười.

Đại sảnh Hoàn Cầu!

Rất nhiều nhân viên nhanh chóng đi vào đại sảnh, chuyển vào thang máy, Đường Khả Hinh giống như phát điên đi tới, đột nhiên cảm thấy mình như đứa bé, dáng vẻ mừng rỡ ngẩng đầu ưỡn ngực, nắm túi xách vọt vào thang máy, bên cạnh có một cô gái, bình thường nhìn cô thật cao, hôm nay cũng không có gì đặc biệt, Khả Hinh lập tức nhịn cười, vuốt nhẹ mái tóc ngắn, thật sự không khép miệng lại được, lại cúi đầu, cười run người.

Rất nhiều đồng nghiệp ngạc nhiên xoay người nhìn thư ký Tổng Giám đốc.

Đường Khả Hinh mới vừa muốn ngẩng đầu cười, nhìn mọi người đang ngạc nhiên liếc về phía mình, cô lập tức ah một tiếng, giơ nhẹ tay nói: “Thật xin lỗi. . . . . .”

Mọi người cùng nhau quay đầu đi.

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại khom người cười.

Mọi người cùng nhau quay người lại, nhìn cô.

Thang máy nhanh chóng vọt kên trên, rốt cuộc dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc, Đường Khả Hinh phát điên lao ra, sau đó nhìn thấy Tiêu Đồng đang cầm hai ly cà phê muốn đi vào phòng Tổng Giám đốc, cô không chú ý gì, cười ha ha ha chạy thoáng qua bên cạnh Tiêu Đồng, cũng không có nghe được người khác gọi cô, phịch một tiếng, đôi tay cô đẩy cửa chính phòng Tổng Giám đốc, kêu: “Tổng Giám đốc . . . . . . . . “

Cô dừng bước lại, sững sờ ở cạnh cửa.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong mặc áo sơ mi màu đen, đeo cà vạt màu bạc, ngồi một mình ở trên ghế sa lon, cũng không có quay đầu lại.

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu bạc, áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu đen, ngồi ở trên ghế sa lon mặt hướng ra cửa, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, cau mày nói: “Tại sao lại hấp tấp như vậy?”

Đường Khả Hinh siết chặt dây túi xách, không nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim trong chớp mắt trở nên lạnh lẽo, hai mắt nhanh chóng chớp một cái, hơi ngượng ngùng nói: “Vâng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi . . . . . Tôi chỉ có chút chuyện muốn nói với anh. . . . . . Không biết anh bận rộn, tôi đi ra ngoài trước. . . . . . Xin lỗi. . . . . .”

Cô lập tức im lặng muốn đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, vẻ mặt cứng ngắc, không nói lời nào.

“Chờ một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Cô đi vào đây, cô không có việc gì nói với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô đấy. . . . . .”

Đường Khả Hinh chặn ngực thở gấp, đứng ở cạnh cửa, do dự một triệu lần, nhưng vẫn từng bước từng bước đi vào phòng làm việc, Tiêu Đồng nhìn cô một cái, mỉm cười đi vào bên trong, để cà phê xuống, mới đứng dậy, im lặng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

“Ngồi đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn ghế sa lon đối diện, ý bảo Đường Khả Hinh ngồi.

Đường Khả Hinh chỉ đành phải cúi đầu, từng bước từng bước đi về phía ghế sa lon bên này, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ, không lên tiếng, cũng không có nhìn Đường Khả Hinh!

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Thân thể khá hơn chút nào không?”

“Tốt một chút rồi. . . . . . Không còn sốt nữa. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy mình thân thể nhẹ tênh, lại trái tim lạnh lẽo, ý thức rõ ràng trả lời Trang Hạo Nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi nghiêng người tới trước, bưng cà phê trên bàn trà, uống một hớp nhỏ.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía cô cười hỏi: “Cô có chuyện gì tìm tôi?”

“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác đột nhiên có chút ngượng ngùng, liền cúi xuống, khẽ cắn môi dưới.

Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn bộ dáng xấu hổ của cô, liền bật cười nói: “Nói đi. . . . . . Có chuyện gì?”

“Vẫn. . . . . . Không có tiện. . . . . .” Đường Khả Hinh không dám nói.

Trang Hạo Nhiên cố ý cau mày nhìn về phía cô, cười nói: “Có gì không tiện, Tổng Giám đốc Tưởng cũng không phải là người ngoài!”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, để ly xuống.

Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, mới rốt cuộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra một chút làm nũng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi mới vừa đi phòng y tế, thông qua máy cân đo tiêu chuẩn quốc tế, đo chiều cao một chút . . . . . .”

“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngẩn ra, lên tiếng trả lời, sau đó cười nhìn cô nói: “Cô thấp hơn?”

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, dù sao vẫn còn trẻ, rốt cuộc tâm trạng có chút khôi phục, có chút hả hê ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mắt to lóe sáng, nói: “Tôi cao thêm 2cm, hiện tại tôi cao 1m62. . . . . .”

“À?” Trang Hạo Nhiên sợ hãi kêu!

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv