Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 287: Mệt mỏi



Ánh mắt Đường Khả Hinh vốn rất bi thương, nhìn thấy cả người Tưởng Thiên Lỗi ướt đẫm đứng ở trước mặt của mình, sắc mặt của cô lạnh lẽo, không lên tiếng, muốn đi qua bên cạnh anh, về nhà.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt cánh tay của cô, xoay người nhìn cô, nói: “Tôi tìm cô cả ngày! Cô đi đâu vậy?”

Mưa rơi càng lúc càng lớn!

“Buông tay!” Đường Khả Hinh lạnh lùng hất tay của anh ra, muốn về nhà!

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cổ tay của cô, nhìn hai mắt cô trong trẻo lạnh lùng, lập tức nói: “Tôi xin lỗi! Nhưng cô nghe tôi giải thích. . . . . .”

“Không có gì để giải thích!” Đường Khả Hinh muốn tránh thoát tay của anh, xoay người đi khỏi! !

“Cô nghe tôi giải thích!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt tay Đường Khả Hinh, gầm nhẹ một tiếng!

Đường Khả Hinh ném cây dù trong tay, đứng trước mặt của anh, đội gió to mưa lớn, hỏi: “Nghe anh giải thích cái gì? Nghe anh nói, buổi sáng hôn tôi, buổi trưa hôn chị ấy ?”

“Tôi không có hôn cô ấy!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói.

Đường Khả Hinh mặc cho nước mưa điên cuồng trút trên người của mình, đâm vào trên mặt mình, lại hết sức khổ sở thất vọng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Anh không có hôn chị ấy! Anh chỉ là ôm chị ấy, chỉ che chở cho chị ấy! Chỉ thương yêu chị ấy! Nếu như tình yêu của anh vĩ đại như thế, vậy tại sao muốn trêu chọc tôi? Trái tim của tôi vốn làm bằng thủy tinh, ném một cái sẽ vỡ tan, bởi vì tôi biết nó quá rõ ràng cho nên luôn bảo vệ nó rất tốt, nếu không phải bởi vì anh, tôi sẽ không dễ dàng đem nó ra, dâng hiến trước mặt của anh, để cho anh vô tình ném nó vỡ tan!”

“Đừng nói nghiêm trọng như thế!” Giọng nói của Tưởng Thiên Lỗi tức giận xuyên qua gió mưa, gầm nhẹ ra: “Tôi không muốn ném nó vỡ tan!”

“Anh không có muốn ném nó vỡ tan!” Khả Hinh nghẹn ngào nhìn về phía anh, nói: “Anh chỉ đùa bỡn tôi, anh vui vẻ sao? Bởi vì má trái của tôi bị phá hủy, tôi không xứng làm một người bình thường, tôi cũng không xứng có một tình yêu hoàn chỉnh, cho nên ở trong thế giới của anh, anh hoàn toàn không có tôn trọng tôi! Anh đừng nói với tôi, anh hôn tôi là không kiềm lòng được, anh yêu chị ấy cũng không kiềm lòng được! Tại sao lại tôi phải vì anh không tự kiềm lòng được mà làm tổn thương bản thân mình, dâng hiến bản thân mình?”

“Đùa bỡn?” Tưởng Thiên Lỗi nói tới hai chữ này, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Cô cảm thấy tôi đùa bỡn cô sao?”

“Anh không có sao? Vậy sự thật mà mắt của tôi nhìn thấy ngày hôm nay là cái gì?” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh, nghẹn ngào hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên im lặng nhìn cô, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh cũng im lặng đứng ở trong mưa, nhìn ánh mắt anh do dự, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, không lên tiếng nữa, chỉ chậm rãi xoay người, muốn về nhà.

Tay lại nắm bàn tay nhỏ bé.

Đường Khả Hinh dừng lại, đón gió mưa, lạnh lẽo đến cả người run rẩy nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay của cô, nói: “Sự thật mà cô nhìn thấy, chính là thân thể cô ấy không thoải mái, tôi muốn ở lại với cô ấy, khi đó đầu óc của tôi buông lỏng, không nghĩ tới bất cứ ai, không nghĩ tới cô ấy, cũng không nghĩ tới cô!”

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, tan vào trong nước mưa, nhìn anh.

Lần đầu tiên Tưởng Thiên Lỗi thẳng thắn nói với một cô gái nhỏ: “Bởi vì tôi rất mệt mỏi. . . . . . Tôi rất mệt mỏi. . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi thở dài một hơi, nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Tôi thích đến gần cô, đó không phải là vì đùa bỡn, mà tôi . . . . . Ở trong thế giới của cô, đã từng an ổn nghỉ ngơi qua một buổi tối, tôi rất nhớ kỹ đêm hôm đó. . . . . . Tôi cũng không biết tại sao, nhưng tôi nhớ nhung. . . . . .”

Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, nhìn anh, cảm giác nước mắt mình lại tràn mi.

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cổ tay của cô, đau lòng nói: “Sự thật mà mắt cô không nhìn thấy được chính là sau khi cô đi khỏi, tôi tìm cô cả ngày! ! Cho đến lúc này!”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, mặc cho nước mưa vỗ vào trên người, ở trên mặt, mặc cho nước mắt lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn nửa khuôn mặt cô, lại thở dài nói: “Tôi chưa từng đi tìm một người như vậy! ! Chưa từng có!”

Trong lòng ấm áp.

Cô lại cắn chặt răng, cứng rắn để cho trái tim lạnh lẽo, nói: “Sau này anh muốn tìm ai, xin đừng tới tìm tôi nữa, cũng đừng trở lại quấy rầy tôi.”

Nói xong, cô điên cuồng xoay cổ tay.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, kéo cô vào trong ngực của mình, gấp gáp ôm lấy cô! !

“Anh buông tôi ra!” Đường Khả Hinh từ chối, liều mạng muốn đẩy ra anh! !

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt Khả Hinh, đứng ở trong mưa cuồng nộ, nghe tiếng mưa rơi làm lòng người càng kích động, hôn lên gian cổ ướt đẫm của cô, lại hôn mặt của cô. . . . . .

“Anh buông tôi ra!” Đường Khả Hinh xoay mặt, khóc kêu to, đôi tay liều mạng kéo áo sơ mi của anh.

“Xin lỗi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nâng chặt mặt của Khả Hinh, đau lòng lên tiếng, liền cúi xuống hôn trên môi của cô!

“Ưmh. . . . . .” Nước mắt nóng hổi của Đường Khả Hinh lăn xuống, đôi tay liều mạng níu lấy áo sơ mi của anh, muốn từ chối nụ hôn của anh, không ngờ Tưởng Thiên Lỗi lại hôn chặt môi của cô, đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào, muốn mút đầu lưỡi của cô, hơi thở nóng bức mãnh liệt ập đến cô.

Gió mưa càng lúc càng lớn! !

Tiếng sấp chớp đùng đùng, lóe lên ở cuối chân trời, đèn đường đột nhiên tắt ngấm!

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên ôm lấy Đường Khả Hinh, đè ở dưới mái hiên tối, dùng thân thể nóng bỏng của đàn ông, cánh tay to dài rắn chắc, ôm chặt cô gái trước mặt, bá đạo, cuồng nhiệt, chiếm đoạt, căng thẳng hôn cô gái trước mặt, trong hơi thở phát ra khí nóng, hâm nóng nổi khát vọng âm thầm trong lòng anh, đầu lưỡi anh càng không ngừng xông vào quấn lấy đầu lưỡi nhỏ của cô cưng chìu triền miên chung một chỗ, đôi tay phủ ngang lưng ướt đẫm của cô, một sự ham muốn đàn ông dâng lên, khiến cho anh không nhịn được nhắc đùi phải của cô, xoa mạnh cái mông của cô.

Trong thân thể Đường Khả Hinh dâng lên một cảm giác mềm yếu khó kìm lòng nổi, nhớ anh nói, tôi rất mệt mỏi, trong lòng mềm mại, có chút đau lòng, nước mắt lăn xuống, đôi tay ở trên người anh không nhịn được chậm rãi đưa về phía cổ của anh, ôm người đàn ông này, cuối cùng ngửa mặt lên bắt đầu cuồng nhiệt đón nhận nụ hôn của anh.

Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhõm, biết cô gái trước mặt đã tha thứ cho mình, anh lại khó kìm lòng nổi, ôm chặt thân thể của cô, triền miên nóng bỏng hôn cô thật lâu thật lâu, cho đến khi khí lực trong thân thể đã cạn kiệt, thở hổn hển, buông lỏng thân thể lạnh lẽo của cô, ở trong bong tối cúi đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng thở hổn hển tựa vào trên tường, có chút xấu hổ cúi đầu.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười thương yêu, lại đưa tay ra vuốt nhẹ khuôn mặt ướt đẫm của cô, ngón tay giữa dịu dàng vén sợi tóc dính ướt trên trán cô, nhìn đôi mắt cô cho dù ở trong đêm tối mưa gió vẫn lóe sáng giống như ánh kim cương, xúc động khàn khàn, sâu kín nói: “Cho anh một chút thời gian. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời này, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi: “À? Cái gì?”

“Cho anh một chút thời gian. . . . . . Anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện ở bên cạnh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi thật lòng nói.

Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không muốn cam kết, bởi vì phát hiện nó quá mong manh, anh cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô gái trước mặt khẽ vuốt ve trong vòng tay của mình, hôn lên mái tóc cô, có chút đau lòng cúi xuống, khẽ thở dài một hơi.

Có lẽ cảm nhận anh mệt mỏi.

Đường Khả Hinh không nhịn được vươn tay, ôm nhẹ hông của anh, cho anh một chút ấm áp.

Lúc này, hai tâm hồn lạnh lẽo bị thương, trong đêm mưa ôm nhau thật chặt chung một chỗ.

Mưa rơi vẫn còn điên cuồng rơi xuống.

Có người nói, mùa thu phương nam rất kì lạ, trong từng trận tiếng sấm chớp ngày hè cuối cùng, lặng lẽ mang tới một chút lạnh lẽo.

Sáng sớm hôm sau.

Đường Khả Hinh ở trong tiếng ho khan nặng nề tỉnh lại, mở mắt, nhìn ánh nắng mặt trời chiếu vào rực rỡ, lại thoảng qua một chút lạnh lẽo, một cơn gió lùa vào, quét qua khuôn mặt, giống như khối băng, xẹt qua không trung lạnh lẽo làm cho cô thở nhẹ một hơi, kéo chăn, nói: “Lạnh quá.”

Nhã Tuệ mỉm cười đi tới, đã mặc vào T-shirt màu trắng và quần thể thao màu đen, nói: “Tối hôm qua có dòng nước lạnh, hôm nay nhiệt độ rất thấp. Cho nên đi làm phải mặc nhiều một chút! Nhanh lên, đến giờ rồi.”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, mới vừa chống người rời giường, lại ho khan, hít hít lỗ mũi bị nghẹt, không khỏi nhớ tới đêm qua Tưởng Thiên Lỗi và mình ôm hôn ở trong mưa, sau đó đưa mình trở lại căn phòng nhỏ, anh muốn đi vào, mình không cho anh đi vào, anh lại muốn vào, hai người lơ đãng cười, ở trong bóng tối, anh cầm mặt của mình hôn nhẹ, thậm chí cắn nhẹ, mới cảm tính nói: “Anh cắn một cái, em là của anh đấy. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngồi ở trên giường, vươn tay xoa nhẹ môi dưới bị cắn, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười.

“Cô có chuyện gì vậy?” Nhã Tuệ cầm quần áo, ném cho Đường Khả Hinh nói: “Cười khó hiểu.”

“Không có. . . . . . Không có đâu. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, cầm quần áo lên, đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, mặc áo sơ mi màu trắng, váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo ghi lê màu đen phong cách England, sau đó thấy Nhã Tuệ đã cầm một chiếc mũ nhỏ màu đen đội lên cho cô, mới nắm khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô nói: “Khả Hinh của tôi thật xinh đẹp!”.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được, tâm trạng rất vui vẻ.

Mùa thu thật sự đã tới, quét sạch ngày hè u buồn, không khí quang đãng quét qua khắp nơi nơi!

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ Nhất ngồi xe buýt, nói đến chuyện ngày mai phải đi tập lái xe, cùng nhau thi bằng lái, mua một chiếc xe mà hưng phấn.

Xe buýt chạy trong không khí mùa thu, bởi vì cơn mưa đêm qua đã quang cảnh làm rực rỡ hẳn lên.

Khách sạn Á Châu náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng đi xuống xe, đi về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, vừa vặn lại đụng phải xe của Tưởng Thiên Lỗi đậu ở chỗ đó, rất nhiều nhân viên cũng đứng lại, Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ cũng đứng ở một bên, dừng lại, hai mắt lộ ra vui vẻ.

Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài đóa hoa màu xanh dương, khí thế giống một ông vua đi xuống xe, hôm nay tất cả nhân viên ngưỡng mộ anh đều nhận thấy trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tổng Giám đốc tươi cười rạng rỡ, trái tim cũng không nhịn được đập thình thịch, Đường Khả Hinh đứng ở một bên, lộ ra nụ cười dịu dàng, nhìn về phía anh, lại cảm giác trong bụng khó chịu, bịt lỗ mũi lại, ho khan mấy cái.

“Cô không sao chớ? Sao ho như vậy. . . . . . Có phải bị cảm hay không? Không nên bị sốt đâu!” Nhã Tuệ đứng ở một bên, hỏi nhỏ.

“Không có việc gì. . . . . .” Ánh mắt Đường Khả Hinh vẫn đuổi theo bóng dáng của Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước, mặt hơi nghiêng, suy nghĩ trong chốc lát, mới tiếp tục bước đi.

Tổng Giám đốc đi, tất cả mọi người giải tán, vào lúc này, Nhã Tuệ nhìn thấy Mạn Hồng, ngay lập tức đi tới nói chuyện phiếm, Đường Khả Hinh thấy hôm nay bạn thân thật vui vẻ, cô cũng khẽ mỉm cười, tiếp tục xách theo túi xách đi về phía trước, không ngờ lúc này điện thoại di động vang lên, cô ngạc nhiên lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng lên tên Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, trái tim của cô nhảy lên, mặt lập tức đỏ bừng, không khỏi nghĩ ngợi, mới nhận máy, cố kỵ nhìn Nhã Tuệ một cái, đi về phía đầu kia, mới đáp nhỏ: “Alô. . . . . .”

“Bị cảm?” Giọng nói trầm thấp của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến.

Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đi vào thang máy, xoay người lại, không có đóng cửa, hai mắt nóng rực nhìn về phía mình, cô không nhịn được nở nụ cười cảm động, đáp nhẹ: “Có thể có một chút, không có việc gì, tìm thuốc uống một chút là được.”

“Anh bảo bác sĩ khám cho em.” Anh nói không cho từ chối.

“Không cần. Cũng không phải là bệnh nặng, chỉ cảm vặt thôi. Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc mình, anh cũng không nên quá mệt mỏi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, nghĩ tới lời nói đêm qua.

Trên mặt của Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười, nói: “Buổi trưa hôm nay, chúng ta đi ăn cơm chung.”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh vẫn phong độ đứng ở trong thang máy, trong lòng của cô ngọt ngào, dịu dàng nói: “Đi đâu ăn? Ăn ở khách sạn à? Anh cũng không nên hại em. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, mới nói: “Đi ra ngoài ăn. . . . . . địa điểm anh chọn. . . . . . Buổi trưa sẽ gửi nhắn tin cho em.”

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, đột nhiên mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, giống như đóa hoa anh đào nở rộ trong mùa xuân, thật đẹp.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô vui vẻ như vậy, cũng chậm rãi mỉm cười, cúp điện thoại.

Cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại, hai người trong cửa ngoài cửa nhìn nhau cho đến khi đóng lại, Khả Hinh chợt cảm thấy toàn bộ thế giới của mình tràn đầy sức sống, thật vui vẻ thở phào một hơi, cũng không cần ăn điểm tâm, sải bước xuyên qua đại sảnh khách sạn, đi qua phía sau hoa viên, muốn đi vào Hoàn Cầu, sau đó nhìn mấy đồng nghiệp Hoàn Cầu trước quầy tiếp tân nhìn cô một cái, ánh mắt đều khác thường, cô không có phát hiện, chỉ thật vui vẻ chào hỏi các cô, đi vào trong thang máy.

Thang máy nhanh chóng chạy lên trên, cuối cùng dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc.

Đường Khả Hinh vui vẻ đi ra, đang muốn nói với Tiêu Đồng ngày hôm qua chưa có nhận đồng phục, phải đến phòng đồng phục nhận một bộ, sau đó cô dừng bước lại, nhìn về phía phòng hành chánh Hoàn Cầu và đồng nghiệp phòng thư ký, mọi người đang bàn tán cái gì đó, thấy cô tới, ngay lập tức tránh ra. . . . . . Lòng của cô không khỏi căng thẳng, hai chân có chút mềm yếu, hai mắt lóe lên nghi ngờ, cũng đã thấy Tiêu Đồng với sắc mặt nghiêm túc, tay cầm tài liệu, đi ra phòng thư kí, cô nhìn mình, vẻ mặt cũng khác lạ.

Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên, miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn đồng nghiệp xung quanh một cái, mới đi về phía Tiêu Đồng, hơi lo sợ hỏi: “Tiêu. . . . . . Tiêu Đồng. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì? Họ. . . . . .”

Tiêu Đồng có chút đồng tình nhìn về phía Đường Khả Hinh, khẽ thở dài một hơi, tay cầm tài liệu, có chút bất đắc dĩ đưa về phía cô.

Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc cúi thấp đầu, thấy trên tài liệu đưa tới có ba chữ to: Thư sa thải!

Cô loạng choạng, mặt lập tức trắng bệch! !

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv