Đường Khả Hinh cứng rắn thu hồi lại âm thanh kia, căng thẳng nở nụ cười, nhìn về phía ông già hiền lành ở trước mặt, cung kính khéo léo gọi nhỏ: “Ông nội. . . . . .”
Một tiếng gọi này, tất cả tân khách có mặt từng người có vẻ mặt khác nhau, chỉ có Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.
Nhậm Tử Hiền cũng lạnh lùng nhìn về phía cô.
Cố Tình đứng ở một bên nhìn Tô Thụy Kỳ, kể từ lúc cô gái này xuất hiện, cả khuôn mặt trở nên vui vẻ sáng lạn, bình thường cô lui tới nói chuyện với anh, cũng không thấy anh có nhiệt tình này, đối với mình luôn lạnh nhạt, cô có chút ủy khuất cúi thấp đầu.
“Tới đây!” Hiện tại tâm trạng của Tô Thụy Kỳ rất tốt, rất tốt, đỡ nhẹ Đường Khả Hinh đi tới trước mặt cha mẹ của mình nói: “Hai vị này là cha, mẹ của tôi, mau gọi người.”
Tô Vân Tường và Chu Anh thấy con trai nhiệt tình như vậy, cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, mắt to linh động, sống mũi thật cao, môi nhỏ xinh đẹp, mặc dù người hơi gầy nhưng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn đầy đặn, hồng nhuận, có lẽ hai ông bà có chút hiểu ý con trai, liền mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh.
Tâm trạng Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn về phía vợ chồng Tô Vân Tường, cung kính gọi nhỏ: “Chào chú, chào dì.”
“Tốt.” Tô Vân Tường mỉm cười.
Chu Anh nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặc dù mắt to có chút ngượng ngùng, lại lộ ra hiền lành và chân thành, bà cũng mỉm cười nói: “Tốt.”
“Tới đây!” Tô Thụy Kỳ lại đỡ Đường Khả Hinh đến trước mặt người chị mình thương yêu nhất, kích động nói: “Chị tôi cô cũng biết, mau gọi chị!”
Đường Khả Hinh nhìn về phía Tô Linh tao nhã hào phóng, kín đáo hơi mỉm cười nhìn mình, cô cũng hơi cúi người gọi nhỏ: “Chị. . . . . .”
Tô Linh dịu dàng thương yêu mỉm cười nói: “Khó trách hôm nay Ricky có vẻ buồn buồn không vui, thì ra là đang chờ người, lúc nảy Khả Hinh chưa tới, cậu ấy vẫn không ngừng nhìn điện thoại trong tay của mình, giống như trong điện thoại di động sắp nhảy ra một người. Thật là.”
Mặt Đường Khả Hinh hơi ửng hồng, quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ một cái.
Tô Thụy Kỳ cũng nhìn cô một cái, hai người cùng nở nụ cười ngọt ngào.
“Ngồi đi. Tôi sắp xếp cho em trai xem một buổi biểu diễn nho nhỏ, sắp bắt đầu rồi.” Tô Linh mỉm cười nói.
“Tới đây”, ngồi bên cạnh tôi.” Tô Thụy Kỳ dắt nhẹ Khả Hinh ngồi xuống ghế sa lon phía bên phải ông nội, vừa vặn Đường Khả Hinh ngồi kế bên Tưởng Thiên Lỗi, cô im lặng không lên tiếng ngẩng đầu lên, tay cầm túi xách đặt ở bên chân, tư thế tuyệt đẹp nhìn về phía sàn nhảy.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sàn nhảy.
Thủ tướng lướt qua cháu trai, nhìn về phía Khả Hinh, hiền lành mỉm cười nói: “Khả Hinh. . . . . .”
“Vâng . . . . . Ông nội. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức cung kính khẽ gật đầu, đáp nhẹ.
Thủ tướng nhẹ nhàng chậm rãi nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: “Mới vừa tới, bữa tiệc lại sắp bắt đầu, cho nên muốn uống gì thì để Ricky bưng tới cho cháu. . . . . .”
Đường Khả Hinh không nghĩ tới Thủ tướng lại quan tâm mình như vậy, cô cảm thấy được yêu mà sợ, cười nói: “Cám ơn ông nội quan tâm, cháu không khát.”
“Tới đây tham gia tiệc sinh nhật, đừng khách sáo, những người già chúng tôi đều hết sức thông thoáng, cho nên tùy ý vui vẻ là được rồi, không cần phải quá băn khoăn.” Thủ tướng lại mỉm cười nói.
“Vâng” Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp đáp lời.
Tô Thụy Kỳ lại dịu dàng ngọt ngào quay đầu nhìn Khả Hinh ở bên cạnh.(Cập nhật nhanh nhất ở thich doc truyen .com)
Ánh mắt của Khả Hinh khẽ chuyển động, cũng dịu dàng nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút bật cười hỏi khẽ: “Thế nào?”
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, chỉ rất cưng chìu nhìn cô, thậm chí vươn tay sờ nhẹ lên trán Đường Khả Hinh, hạ thấp giọng, không nhịn được cười ngọt ngào nói: “Rất đẹp, tôi nhìn thấy cũng ngây người.”
“Không phải chúng ta thường xuyên gặp mặt sao? Hôm nay tôi mới dễ nhìn à?” Đường Khả Hinh cố ý nhìn anh.(Muốn đọc nhanh hãy đọc ở thich doc truyen .com)
“Hôm nay đẹp hơn.” Tô Thụy Kỳ lại duỗi thẳng ngón tay, nhẹ nhàng quét qua trán cô, lướt tới má bên phải, khẽ chạm vòng tai của cô.
Khả Hinh có chút xấu hổ muốn đẩy nhẹ tay của anh ra, ai ngờ bị Tô Thụy Kỳ nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, cúi xuống hôn lên mu bàn tay của cô.
“. . . . . . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên, muốn rút tay lại.
Tô Thụy Kỳ cầm bàn tay nhỏ bé của cô, ôm nhẹ eo nhỏ của cô, để cho cô dựa vào mình, mới cúi đầu ở bên tai của cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi cho là. . . . . . Đêm hôm đó, sau khi tôi hôn cô ở trong xe, cô sẽ không thật lòng với tôi nữa.”
Đường Khả Hinh nhớ tới nụ hôn kia, hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu, không lên tiếng.
Tô Thụy Kỳ nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng, liền không nhịn được vươn tay véo nhẹ cằm của cô, nâng mặt lên.
Đường Khả Hinh không nhịn được, hai mắt mê ly nhìn anh.(Muốn đọc nhanh hãy đọc ở thich doc truyen .com)
Tô Thụy Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên dâng lên cảm giác xúc động, mới vừa muốn hôn xuống, lại thấy ánh đèn trong hội trường tối sầm lại, mọi người có chút kinh ngạc kêu nhỏ, lại thấy ngay chính giữa sàn nhảy đã phát ra một luồng ánh sáng màu vàng, sau đó bốn phía sàn nhảy khói mù uốn lượn, trong lúc nhất thời, Khả Hinh tò mò nhìn về phía trước, nhẹ nhàng hỏi: “Đây là. . . . . .”
Tô Linh nghe Khả Hinh nhẹ nhàng nói, liền mỉm cười nghiêng người tới trước, giải thích cho cô nghe: “Đây là Phật quang vũ tôi chuẩn bị cho Ricky. Bởi vì cậu ấy sinh vào ngày 19 tháng 6 âm lịch, chúc thọ Quan Âm, hơn nữa mẹ theo đạo Phật, ngày Ricky ra đời, cố ý đưa cậu ấy đến Miếu Quan Âm làm lễ rửa tội, cho nên hôm nay sinh nhật của cậu ấy, tôi mời vũ giả, nhảy một bài “Quan Âm linh cảm ca”, hy vọng Khả Hinh tận tình thưởng thức một chút, nếu như lĩnh ngộ được quan điểm tốt đẹp, nhất định phải nói ra để mọi người cùng chia sẻ.”
Đường Khả Hinh nghe xong, không nhịn được nhìn về phía Tô Linh, cô gái này tao nhã, xinh đẹp, đầy trí tuệ, nhớ tới Khúc Uyển Đình nói Tô Linh là một danh viện Trung Quốc nổi tiếng thế giới, đã từng nhiều lần tiếp nhận lời mời tham gia yến tiệc và hôn lễ của hoàng tử các quốc gia, là một cô gái hiếm có, cô cung kính mỉm cười nhìn về phía người chị gái xinh đẹp của Ricky, nói: “Vâng, cám ơn chị.”
Tô Linh mỉm cười gật đầu, quay đầu chăm chú nhìn biểu diễn trong sàn nhảy.
Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò nhìn về phía sàn nhảy, một đám khói mù bí ẩn từ xung quanh thổi về phía vị trí chính giữa, tất cả mọi người xem đều yên lặng lại, lúc này Phật quang đột nhiên tắt ngấm, cả hội trường đột nhiên tối tăm, đang lúc mọi người mong đợi thì trong sảnh tiệc đột nhiên vang lên tiếng sáo kỳ ảo, kéo dài sâu thẳm, từ xa tới gần, đưa tới hội trường, mười mấy thiếu nữ xinh đẹp mặc váy lụa màu trắng thật dài, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nở nụ cười thuần khiết, hai tay dâng đèn hoa sen, bước từ trong khói mù, phất phới đi ra, cuối cùng chia thành hai hàng, cùng giơ lên đèn hoa sen, duyên dáng xoay tròn một vòng, rồi nhẹ nhàng ngồi trên đất, một cao một thấp, nhẹ nâng chung đèn hoa sen, ánh mắt dịu dàng sâu xa nhìn vào ánh nến lung linh như Phật quang ở giữa hoa sen. . . . . .
Trong lòng của Khả Hinh hơi chấn động, rất say mê nhìn điệu múa lung linh, nghe tiếng đàn tranh du dương, làm cho tâm hồn người ta không khỏi tươi vui rộng mở.
Tô Thụy Kỳ quay đầu, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh rất say mê và kinh ngạc, thuần khiết giống như đóa sen, trong lòng ngọt ngào, ghé sát người dựa vào cô, dịu dàng nói: “Thích không?”
“Ừm.” Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu.
Tô Thụy Kỳ nghe thế, hài lòng mỉm cười, vươn tay kéo nhẹ bả vai của cô, cảm giác bả vai cô lộ ra có chút lạnh lẽo, liền cưng chìu hỏi: “Ăn mặc mỏng manh như vậy, lạnh không?”
Đường Khả Hinh vẫn chăm chú nhìn điệu múa, lắc đầu nói: “Không lạnh.”
“Đứa ngốc.” Tô Thụy Kỳ khẽ mỉm cười, nắm tay của cô, cùng cô chăm chú xem biểu diễn.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, mượn ánh nến trong sàn nhảy chiếu tới, soi rọi ánh mắt anh mãnh liệt chớp lóe.
Tiếng sáo vẫn nhẹ nhàng bay đến.
Trong sàn nhảy, trong lúc các vũ giả nhẹ nhàng ngồi xuống nâng đèn lên, thì một thiếu nữ dẫn đầu đột nhiên đưa hai tay nâng niu chung đèn hoa sen lên cao, đứng trong sàn nhảy, bắt đầu xoay tròn 360 độ, dáng vẻ tuyệt đẹp, càng xoay càng nhanh, càng xoay càng nhanh, múa xong ống tay áo như mây càng không ngừng tung bay, lộ ra cánh tay thon dài trắng tinh của cô, quấn vào nhau. . . . . .
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay sôi động.
Chín vũ giả đôi tay nâng Phật Đăng, lúc thiếu nữ dẫn đầu xoay tròn, đứng thành một hàng, từng bước từng bước chập chờn đi về phía Tô Thụy Kỳ, một thiếu nữ trong đó, mắt phượng xinh đẹp tỏa sáng thật dịu dàng nhìn về phía anh.
Ánh mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe hơi bối rối quay đầu nhìn Khả Hinh một cái.
Khả Hinh không nhịn được cười.
Tô Thụy Kỳ lập tức nắm tay của cô, cùng cô nhìn xem, chín vũ giả ở trước mặt của Tô Thụy Kỳ đột nhiên chuyển thành hình Thiên Thủ Quan Âm kinh điển, giống như thấy vô số cánh tay trắng tinh nâng đèn hoa sen, trước mặt của tất cả tân khách, nhìn như rối loạn nhưng rất chỉnh tề, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, các cô cũng lập tức chụp tay theo rồi xoay tròn 360 độ trở về trong sàn nhảy, lại xếp thành hai hàng, cùng nâng đèn, đong đưa cánh tay tuyệt đẹp, xếp chồng lên nhau, cuối cùng xoay tròn mở ra, đôi tay nâng đèn hoa sen đột nhiên ném lên trên không trung, trong tiếng hoan hô, bọn họ lập tức ngồi dưới đất, xoay tay cầm đèn hoa sen, cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng tiếp nhận đèn hoa sen từ không trung rơi xuống. . . . . .
“Ồ. . . . . .” Chúng tân khách lập tức vỗ tay cuồng nhiệt, hoan hô.
Đường Khả Hinh cũng vỗ tay kêu lên, thậm chí cười khẽ một tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng cười giống như chuông bạc, quay đầu nhìn cô một cái, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt to của cô tỏa sáng lấp lánh, anh im lặng không lên tiếng, tiếp tục xem biểu diễn.
Như Mạt ngồi ở đầu kia nhìn cảnh tượng này, hai mắt của cô chợt lóe, có chút mất hồn.
Mười vũ giả tiếp tục nở nụ cười trong trẻo, cầm đèn hoa sen, xoay thành một vòng tròn sinh động, đôi tay cùng mở đèn hoa sen đang cầm, tạo thành chữ thập, nâng lên phía trên, cô gái dẫn đầu ở giữa khói mù lượn quanh, bên hông đã quấn chặt sợ dây cáp rơi xuống sàn nhảy, tay nâng đèn hoa sen, giống như tiên giáng trần bay múa giữa không trung, đuôi váy thật dài lúc cô nhanh chóng xoay tròn mở ra giống như đóa hoa sen thuần khiết. . . . . .
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Từ trước đến giờ Tô Linh rất hiếu thuận, cũng biết ông nội thích xem giáo lý của đạo Phật, liền lại gần ông nội, nhẹ nhàng hỏi: “Ông nội! Xem có được hay không?”
“Rất đẹp! Con bé rất đáng yêu!” Thủ tướng vươn tay nhẹ nhàng nắm khuôn mặt mềm mại của cháu gái.
Chu Anh cũng hết sức hài lòng xem điệu múa này.
Vũ giả xoay tròn xong, chậm rãi đáp xuống trong sàn nhảy, lúc này, vang lên một hồi chuông chùa “Boong, boong, boong”, một tia sáng màu vàng y hệt Phật quang mãnh liệt phát ra từ giữa sàn nhảy, chiếu vào trên mặt của mỗi người, ở trong âm nhạc kết thúc mười vũ giả bày ra kỹ thuật nhảy uyển chuyển, làm cho ánh nến yếu ớt trong tay lại lóe sáng hừng hực, tất cả điều này có liên quan rất nhiều đến tín ngưỡng.
Toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Đường Khả Hinh cũng kích động vỗ tay, trong lòng ấm áp nói: “Thật đẹp.”
Tô Thụy Kỳ quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Khả Hinh, cười rất rực rỡ, anh cũng mỉm cười, nói: “Chỉ cần cô thích, vui vẻ là được rồi, không chỉ có ma thuật mới có thể sáng tạo ra kì ảo . . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ cũng xúc động nhìn về phía cô.