Editor: Hien Eliza
Trong rừng rậm, mưa bay lấp lánh.
Hách Dục Hải giống như mãnh thú, từ trong rừng rậm u ám vọt được ra, theo sau ông ta là nhóm thuộc hạ giống như động vật siêu nhiên, tạo thành bóng đen bao quanh từ trong rừng rậm lao ra. Lúc này, ở trong rừng trong nháy mắt có vô số chim muông hoang thú kinh hoàng chạy toán loạn, chỉ có loài quạ đen phát ra âm thanh thê lương rồi vỗ cánh như cuồng phong bão táp bay thẳng lên bầu trời……..
“Tới!”
Một thanh âm ở trong rừng lạnh lẽo đến cực độ, lạnh lùng vang lên.
Chỗ rậm rạp nào đó trong rừng, ẩn núp một lượng xe SUV quân dụng màu xanh đen, trên người Tịnh Kỳ vẫn mặc bộ đồng phục màu đen, búi tóc đen trang nhã. Nghe được tiếng gọi kia, khuôn mặt cô lộ ra vẻ mặt quân nhân lạnh nhạt cứng rắn, không nói nhiều liền trực tiếp rút súng lục bên hông ra, nhàn nhạt nghiêng mặt nhìn qua cửa sổ về phía kính chiếu hậu vỡ, đằng kia những bóng ảnh trong rừng rậm rục rịch ngóc đầu dậy, cô cười lạnh băng.
Một chiếc xe khác mở cửa ra.
Phương Di vẫn như cũ mặc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn, mái tóc dài đặc trưng xõa ra, khuôn mặt tỏ vẻ nhàn nhạt, cầm súng bắn tỉa liên tục bắn ra, vừa lạnh lùng nhìn về phía trước, vừa trong nháy mắt đem đạn nã pằng pằng, chậm rãi chờ đợi…
Một chỗ khác trong rừng rậm.
Bóng dáng Hách Dục Hải như linh thú vọt thẳng về phía trước, cuối rừng rậm có người chi viện cùng giao dịch với mình, chỉ cần đem văn kiện đưa vào trong tay người kia, kế hoạch rửa tiền của mình và con gái có thể thực hiện được. Nghĩ tới đây, đôi mắt ông ta chợt lóe lên tia sắc bén, thân thể cứ thế lao nhanh về phía trước. Điệp Y ở phía sau giống như ma quỷ đuổi theo, cô thực sự tựa như mèo chín mạng biến thành vậy, bóng dáng nhanh như chớp khiến cho người khác kinh sợ…
Hách Dục Hải cảm giác được Điệp Y ở phía sau truy đuổi tới nơi, ông ta nháy mắt sai khiến cho ba thuộc hạ phía trước dừng bước ngăn cản cô. Hai nam một nữ lập tức lên tiếng đáp lại, đột nhiên xoay người, ngay lúc Điệp Y ở trong rừng rậm bay nhào tới, trong nháy mắt ngẩng đầu lên mang theo phi tiêu độc răng cưa chạy như bay tới huớng Y Điệp, một ả đàn bà khác căm hận giơ súng lục lên nhắm ngay Y Điệp bắn hai phát……
Điệp Y nghe tiếng súng vang lên, thân thể lập tức nhanh như chớp giống như chim nhạn ở trên không trung lộn nhào ba trăm sáu mươi độ, thậm chí hai tay kẹp lấy bốn phi tiêu độc vòng xẹt qua má mình. Ngay lúc hạ người xuống đất trong nháy mắt cô phóng thẳng ra, một trong số hắc y nhân trúng tiêu độc hộc máu ngã lăn ra đất, hai hắc y nhân còn lại trong lòng kinh sợ, tăng tốc độ chạy về phía trước….Mặt Y Điệp lộ ra ánh sáng lạnh băng, đứng dưới màn mưa bụi, đôi mắt tím sâu thẳm nheo lại, sau đó dần dần từng bước không ngừng đuổi theo…..
Hách Dục Hải thấy sắp đến cuối rừng rậm và ven hồ, đôi mắt ông ta nóng lên, lập tức lắc người mà đi, thậm chí khóe miệng phát ra tiếng chim hót kỳ lạ.
Ven hồ có một vài chiếc xe màu đen, bên trong có ít người, nghe được tiếng chim hót này, anh ta lập tức phái đoàn lính đánh thuê mặc quần áo màu đen lao ra. Tên cầm đầu là người hỗ trợ chi viện của Hách Dục Hải, chỉ thấy anh ta khoảng ba mươi tuổi, nhanh chóng đạp đá cuội ven hồ, khuôn mặt lộ thần khí tàn nhẫn, đôi mắt lóe lên sắc bén vừa đi vừa gọi lớn:
“Hách Dục Hải! Hãy đem văn kiện đưa cho bọn tôi! Đây là văn kiện nơi ẩn náu của con gái ông!”
Văn kiện kia tung bay ở trong mưa.
Cả người Hách Dục Hải giống như mãnh thú phi thân ra, vừa tiếp nhận văn kiện ở không trung, vừa nhìn về hướng người được phái đến ném ra không trung cái va li của mình. Người đàn ông kia được sự hỗ trợ của lính đánh thuê, khuôn mặt anh ta lộ vẻ giống như ma quỷ nham hiểm, trong nháy mắt bắt lấy cái va li. Anh ta không quan tâm mưa bụi to đang bay lả tả, lập tức mở cặp va li ra, thấy bên trong tất cả đều là chứng cứ tội phạm kinh khủng của Hách Dục Hải ở nước ngoài. Đôi mắt anh ta chợt lóe lên, lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hách Dục Hải nói: “Ông đùa bỡn tôi?”
Tay Hách Dục Hải cầm được địa điểm ẩn náu của con gái, nghe được câu này, trong nháy mắt mặt tối lại.
“Pằng……” Một loạt tiếng súng, phá vỡ chân trời, trực tiếp tấn công vào đám lính đánh thuê ở ven hồ. Tiếng của Phương Di, trong nháy mắt từ trong rừng truyền đến:
“Hách Dục Hải! Lần này! Chúng ta hợp tác rất tốt!”
Trong nháy mắt Hách Dục Hải hơi giật mình, khoảnh khắc lúc ngẩng đầu lên, thấy trên bầu trời bay tới một lượng trực thăng. Mà lúc này Phương Di cùng Tịnh Kỳ cũng nhanh chóng từ trong rừng lao ra, nhắm ngay vào mấy chục lính đánh thuê nổ súng pằng pằng pằng, hai bên lập tức vang lên tiếng giao chiến kịch liệt. Người đàn ông kia vừa ẩn núp vừa phẫn nộ hét to:
“Hách Dục Hải………..Bọn tôi nhất định không bỏ qua cho ông!”
Tay Hách Dục Hải cầm văn kiện chỗ con gái ẩn núp, tức giận run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai bên quân đội đánh nhau, ông ta sau một hồi trúng kế điên cuồng hét lên, nhìn vố số lính đánh thuê bị súng trên trực thăng quét loạn xuống. Mười thuộc hạ trung thành nhất của ông, lập tức ném đạn khói xuống, theo đó ầm một tiếng nổ lớn vang lên, rồi hướng ông gọi lớn: “Chủ nhân! Đi mau!”
Hách Dục Hải nóng mắt nhìn mười thuộc hạ lần lượt bị thương ngã xuống, trong nháy mắt ông theo khói mù kia vọt thẳng vào, tức khắc biến mất trong rừng rậm…
“Muốn chạy?” Mỹ Linh cùng Thanh Bình lao vào rừng rậm, muốn đuổi theo.
“Chậm đã!” Lúc này Lãnh Mặc Hàn từ trong khói mù mặt mày căng thẳng bước ra. Mặc dù lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đau đớn tựa như vỡ ra vậy, nhưng anh vẫn tỉnh táo nhìn về phía phương hướng mà Hách Dục Hải vừa biến mất, bình tĩnh trực tiếp nói: “Cứ để ông ta đi đi! Nơi đó tự nhiên sẽ có người chờ ông ta!”
Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành thở hổn hển đi ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn khiếp sợ kêu lên:
“Ai da, lần sau lúc anh muốn diễn trò, có thể hay không sớm thông báo một tiếng? Lăn qua lăn lại được, chúng tôi còn tưởng rằng nghìn hạc giấy kia thật sự là do Như Mạt treo lên. Nhưng không ngờ tới là quỷ kế của anh!”
Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, đôi mắt anh lóe lên tia sáng sắc bén, dừng lại một lúc rồi lạnh lùng ra lệnh: “Đi thôi!”
***
Cuồng phong bão táp, dường như muốn đem toàn bộ biển khơi mênh mông khuấy đảo lên, nó mang theo từng trận sóng mãnh liệt xông thẳng vào vách đá sừng sững cao ngất. Mấy con đại bàng bay chao liệng đón mưa rơi, giống như dũng sĩ đối kháng của đất trời. Lúc này vách đá cao ngất kia dường như cũng không chịu nổi nước mưa đang xối xả điên cuồng gào thét. Từng trận, từng trận vô số đất đá sạt lở rơi xuống, trực tiếp đập vào biển rồi từng đợt sóng văng lên tung tóe….
Thắt chặt bảo vệ Như Mạt trên đỉnh núi kín gió, một số người áo đen, tay cầm súng máy đứng ở trong màn mưa, nghiêm túc mà cẩn thận nhìn ngó khắp nơi. Ngay lúc bọn họ đang trao đổi vị trí đứng gác thì nghe được một loạt tiếng súng vang lên dội khắp đất trời. Khi một người áo đen nào đó giơ súng giảm thanh nhắm ngay người được cử tới thì thân thể anh ta đã trúng đạn, máu tươi trào ra rồi ngã xuống đất…
“Như mạt………... “ Một loạt tiếng gào thét tựa như rung chuyển đất trời vang lên. Mưa bão đang điên cuồng gào thét cũng không đủ để ngăn chặn tiếng ông ta điên cuồng rống giận, thanh âm của kẻ thua thì làm giặc. Không bao lâu, trong màn mưa trắng xóa, rốt cuộc hiện ra một bóng dáng màu đen, mặt ông ta gầy gò hung ác, cơ thể giống như man rợ, nhanh như chớp lao ra, ngay tức thì ông ta nổ súng làm người áo đen cuối cùng bị bắn trúng ngã xuống đất. Ông ta tức khắc kéo ra từ bên hông dây thép, cắm móc bạc nặng vào mặt đất, trong nháy mắt cơ thể rơi xuống, biến mất trước chỗ gồ ghề không đều của vách đá cao vút. Mắt ông ánh lên tia run rẩy, tìm kiếm con gái đang bị hòn đá chặn lại ở cửa hang, rốt cuộc khi cơ thể ông ta rơi xuống bụi cây hoa lựu bên cạnh, mặt ông ta ướt đẫm lộ ra sự khiếp sợ. Mạnh tay bới lớp bùn đã bịt chặt cửa hang, nhớ tới cảnh tượng kinh khủng bản thân đã từng bị người khác chôn sống, cõi lòng ông ta bỗng nhiên đau đớn tê liệt, hai con mắt như rắn độc lúc này tràn đầy nước mắt kích động. Ông ta muốn con gái mình còn sống, lập tức rống giận lên một tiếng, đưa quả đấm hướng tới vị trí cửa động bị bùn bịt chặt, mãnh liệt đánh từng quyền liên tục rồi gọi lớn: “Như Mạt…………..”
Đáp lại tiếng gọi, chỉ có biển kia mênh mông cuồn cuộn sóng, chỉ có mưa bão kia điên cuồng thét gào!
“Như mạt………. Con gái cha……….” Hách Dục Hải giơ quả đấm lên, sử dụng toàn bộ sức lực tính mạng liên tục đập tường đá, vừa đập vừa đau lòng gọi to: “Như Mạt………”
Máu tươi từ quả đấm trực tóe ra, thậm chí còn lộ ra cả xương trắng.
Hách Dục Hải ngông cuồng tuyệt nhiên không để ý, để cho cơ thể mình treo lơ lửng giữa không trung, giơ quả đấm lên, cắn răng từng đợt điên cuồng nện vào tường đá. Mặc cho mu bàn tay nhô lên xương vỡ trên vách đá cao sắc nhọn, máu tươi theo nước mưa trượt xuống...Ông ta vừa đập vừa chịu đựng cơ thể đau đớn kịch liệt, đôi mắt đẫm lệ gọi to: “Con gái của cha……..”
Loạt âm thanh của cha và con gái này, lẽ ra đáng nhận được sự đồng tình của trời cao, nhưng lại bị mấy con đại bàng đang chao liệng kia ngửi được mùi máu tanh, lũ lượt bay thẳng tới, mổ không ngừng vào thân thể của Hác Dục Hải. Ông ta đã từng là thủ lĩnh của toàn bộ thế giới hắc ám nhưng lúc này tuyệt nhiên không để ý, tiếp tục vung đấm vào mặt tường cứng như sắt kia….
Chậm rãi, đỉnh núi xuất hiện một nhóm người…
Trang Hạo Nhiên dẫn đầu. Tiêu Đồng chống đỡ cầm dù, mặt lộ ra thần sắc kích động căm giận, vừa che mưa cho Trang Hạo Nhiên, vừa nhìn vào vách đá chính giữa. Mà Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hành, Lãnh Mặc Hàn, Tào Anh Kiệt, Tịnh Kỳ, Trương Thục Dao cùng Phương Di và môt số người khác, cũng nhao nhao đứng ở đỉnh vách núi nhìn về phía người điên cuồng kia ở vách đá chính giữa kia...Điệp Y cũng theo lệnh của Lãnh Mặc Hàn, từ từ đứng ở đỉnh vách núi…
Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, bên trong tận dụng lợi thế bản thân mặc áo sơ mi màu xanh,vạt áo phía trước cài đóa hoa lụa sẫm màu. Dường như Hách Dục Hải vừa nhổ ra máu tươi vậy, nhìn thấy mà giật mình. Mặt anh lập tức bao phủ lạnh lùng, sâu kín nhìn về phía người đang điên cuồng kia, vẻ mặt đông cứng tựa như hồn lìa khỏi xác vậy. Đôi mắt thâm thúy hơi chuyển động, bỗng nhiên nhớ lại thời điểm bản thân đã bị treo ở vách núi lâu như vậy...Anh tựa như trong nháy mắt biến thành người không cam đảm, nhìn chằm chằm vào Hách Dục Hải dưới vách đá, mở miệng từng từ từng chữ lạnh băng nói:
“Tôi đã…tôi đã phải chịu đựng tất cả trong quá khứ, hôm nay...tôi muốn đòi lại gấp đôi…”
Anh nói xong, đôi mắt chợt khẽ run, nghĩ tới ngày trước Tưởng Thiên Lỗi lúc đó vì cứu mình mà ngã xuống vách núi, bị sóng biển cuốn đi trong nháy mắt, tim anh như bị xé ra vậy, cả người hỗn độn run rẩy cùng một luồng phẫn hận sâu sắc...Vừa tàn nhẫn vô tình nhìn về phía Hách Dục Hải ở dưới vừa nhớ lại chuyện cũ, giờ phút này anh bắt đầu trở nên lạnh lùng cứng rắn...Chậm rãi, mặt anh thực sự trầm lạnh xuống, không vội vàng nói: “Mang cô ta ra đây!”
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới!
Như Mạt mặc quần áo Souline (một hãng thời trang của Trung Quốc), toàn thân ướt đẫm nhếch nhách, mái tóc xoăn xõa ra rối bù, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt cùng khóe miệng tất cả đều là mồ hôi và máu, lại bị người khác nhét vào miệng một miếng vải trắng. Nặng nề bị đẩy tới sườn vách núi, cô kích động run rẩy trong sợ hãi quỳ xuống, đón mưa gió, nhìn về phía bóng người ở vách đá chính giữa kia đang không ngừng vung đấm nặng nề đánh lên cửa hang bị bịt kín vốn là chỗ mình bị giam, vừa vung đấm vừa đau lòng phẫn nộ gọi to: “Như Mạt! Con gái cha………..”
Một đấm nặng nề vung xuống, bạch hoa xương cốt kia nhất thời vỡ vụn ở trên tường vách đá. Hách Dục Hải đau lòng rơi lệ quơ một nắm đấm tay khác lên, không ngừng nặng nề đập vào vách đá, vừa đập vừa gọi to: “Con gái cha………….Như Mạt………..”
Đôi mắt của cô lập tức tràn đầy nước mắt nhìn về phía cha đang ở vách đá chính giữa. Lúc này cảm giác cả người cô như phát điên vậy, từng đợt từng đợt kích động, sụp đổ, đau khổ, oán hận, tiếc nuối, thất vọng, nghi ngờ...Tất cả, tất cả các cảm giác của con người, toàn bộ đánh vào thế giới của cô, cô chống đỡ cũng không ngăn cản nổi thượng đế cứ như vậy vô tình hành hạ. Không khóc nổi, đau đến tê tâm liệt phế, chỉ có đôi tay nhoài lên mặt đất phía trước, đau đến co quắp, giống như linh hồn vỡ nát tan tành…
“Con gái cha……………” Hách Dục Hải liên tục từng đợt vung đấm, nặng nề đập vách tường đá, mặc kệ cho xương tay kia vỡ vụn lại dùng tay bên này đập tiếp, vừa đập vừa gọi to: “Vẫn còn con gái của tôi………..”
Từng đợt khóc nỉ non trong im lặng.
Như Mạt co quắp cơ thể run rẩy của mình, miệng bị nhét vải trắng nhưng vẫn đón mưa to gió lớn, vươn hai tay đã đẫm máu ra, bò đến mép sườn núi, mặt lộ ra tia kích động nhưng thần thái đáng thương, đau lòng, sụp đổ. Nhìn cha cứ như vậy vung đấm nặng nề đập lên cửa hang chỗ mình bị giam, lần đầu tiên...lần đầu tiên cảm giác được mình có một người máu mủ ruột thịt...lần đầu tiên cảm giác được mình là một đứa trẻ có cha…
“Cha...cha…”
Một loạt ngôn ngữ không có âm thanh từ cơ thể run rẩy truyền tới, cô không ngừng nhoài người trên mặt đất, đau lòng rơi lệ nhìn cha vì mình mà như vậy, nhưng cô vẫn còn nghi ngờ, bối rối, xé lòng hỏi trời hỏi đất, hỏi thế gian...Cha...Nếu cha quý trọng con gái như vậy thì tại sao lúc ấy lại muốn lợi dụng con...Hôm nay con đi tới bước đường này cũng là do cha ban tặng, cha tới cứu con, cha cứu được con nhưng liệu cha có cứu vớt được linh hồn của con không…
Cô tiếp tục nỉ non khóc trong im lặng…
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn thật sâu về phía Như Mạt đang co quắp trên mặt đất, nhìn về phía thân thể đang run rẩy kia bởi vì cha mà đau khổ, nhưng anh chỉ lạnh lùng sâu kín nói:
“Tôi luôn luôn có một nghi ngờ, chính là cô tên sát nhân khát máu như cha cô, rốt cuộc có phải hay không còn coi trọng sinh linh con người! Vì tìm đáp án này, con đường hai cha con các người đi thật là khổ quá! Trên cái thế giới này...chuyện tàn nhẫn nhất là lợi dụng chính người thân của mình để đi tổn thương người khác...Quá khứ của cô đã dùng phương thức đấy làm tổn thương bao nhiêu người rồi? Như chân với tay, đây là duyên phận khó có được trên thế gian này. Cô nhìn một chút đi, cha cô vì cô đấm bức tường đá kia ngay cả xương cốt đều vỡ vụn! Đây là loại đau đớn ra sao, cô hiểu được chứ?”
Như Mạt nằm bò nhếch nhác trên mặt đất, nghe thấy lời của Trang Hạo Nhiên như vậy, lại tiếp tục đau lòng hướng chính giữa vách đá kia nhìn cha mình vẫn đang căm phẫn đau lòng đấm vào vách tường đá, máu tươi lũ lượt trượt xuống vách đá trơn nhẵn, bắn tung tóe lên cây hoa lựu...Một cơn đau đớn ập lên cả thể xác lẫn tinh thần làm cô khóc nức nở…
“............” Trang Hạo Nhiên nhìn thật sâu về phía thân thể Như Mạt đang co quắp, rơi lệ thống khổ nhìn về phía cha. Anh không nhịn được nhớ tới việc mình không thể nhận anh trai, đôi mắt kịch liệt chợt lóe rồi cười lạnh nói:
“Tôi vì tìm câu trả lời cho huyết thống mà đi trên con đường cũng thật đau khổ...Tất cả những thứ này, không khỏi bái lạy cha con các người ban tặng! Hôm nay rốt cuộc để cho tôi tận mắt thấy tất cả những thứ này, tôi rốt cuộc có nên cho hai cha con cô cơ hội nhận nhau không? Hay là để cho các người thiên đường hạ giới vĩnh viễn chia cách! Sự lựa chọn này...là ở cô!”
Cơ thể Như Mạt không ngừng run rẩy, rơi lệ nhìn về phía cha đang treo lơ lửng giữa vách đá, tựa như dùng hết sức lực, hai quả đấm đập đến mức máu thịt lẫn lộn vỡ nát nhưng cơ thể run rẩy vẫn muốn đưa tay bới đống đá rốt cuộc cũng di động... Trái tim cô lại từng cơn đau đớn, nó ban đầu vốn ẩn núp trong con người khác của cơ thể cô, cuối cùng dường như cũng yếu ớt thức tỉnh. Đôi mắt cô kích động tràn lệ, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên tia sáng sắc bén nhìn về phía cô.
Trương Thục Dao ngay lập tức bước lên, nhìn Như Mạt lạnh lùng nói:
“Như Mạt, cô cất giấu chìa khóa tài sản kếch sù cùng danh sách hối lộ quan chức ở chỗ nào? Đưa ra đây, chúng tôi lập tức để cho hai cha con các người có cơ hội gặp nhau!”
Như Mạt ngước cặp mắt không ngừng rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên…
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn thật sâu Như Mạt, đôi mắt lạnh nhạt rồi ra lệnh: “Bỏ miếng vải trong miệng cô ta ra!”
Lãnh Mặc Hàn lập tức bước lên, nhanh chóng lấy miếng vải trong miệng của Như Mạt ra, mới chịu uy hiếp cô giao ra danh sách quan chức. Trong thời khắc trời đất nghiêng ngả bất ngờ truyền tới một loạt tiếng súng kinh khủng, đem cả thế giới triệt để xoay tròn.