cô ngẩng đầu nhìn lại, cằm rắn chắc, mũi thẳng, môi mỏng rất đẹp, thì ra tay cô chui vào trong áo sơ mi của người kia.
Là Trình Hạo?
Ánh mắt của cô hết sức mơ hồ, mặt ửng đỏ, cả cơ thể đều dựa vào trên người anh.
"Đây là đâu?" Mắt Lâm Lôi lim dim, nhìn thoáng qua xung quanh, thấy là phòng của khách sạn, cảm giác say của cô tiêu tán vài phần, vội vàng nhìn quần áo của mình, áo khoác bị cởi, nhưng bên trong đều không có gì thay đổi.
"Ở trên xe, em ngủ thiếp đi, tôi chỉ có thể mang em đến đây." Trình Hạo không buông ra, áo sơ mi của anh đã bị cởi bỏ ba nút, lộ ra vòm ngực màu lúa mạch cường tráng.
Lâm Lôi mơ màng vùng vẫy đứng lên, bàn tay đụng tới bụng dưới của anh, cô ngồi xuống, cảm giác say lại vọt lên: "Anh không có làm gì tôi?"
Trình Hạo cũng ngồi dậy, từ phía sau chậm rãi ôm lấy cô: "Tôi rất muốn."
Lâm Lôi quay đầu lại, đúng lúc cọ xát lên môi anh, ở giây phút chạm vào nhau này, làm cho Trình Hạo lập tức bắt được, nụ hôn của anh mềm mại kéo dài, nhưng từng chút nghiền ép môi cô, không có đi sâu vào, anh thương tiếc làm cô mềm nhũn, từ từ cạy môi cô ra, tỉ mỉ mút lấy mùi rượu của cô.
Lâm Lôi mơ hồ cảm thấy ý thức từ từ rối loạn, cô biết mình đang làm gì, thậm chí có cảm giác phục thù.
Hai tay ôm lấy cổ Trình Hạo, Trình Hạo nhận được sự khích lệ, xoay người nhẹ nhàng áp đảo cô.
Anh hôn chừng một phút, mới lưu luyến ngẩng đầu, đôi mắt nhuộm đầy dục vọng, nhìn chằm chằm vào ngực cô, anh khàn giọng nói: "Em có biết em đang làm gì không?"
Lâm Lôi ngẩng đầu, cắn vào cổ anh.
cô không biết, như vậy sẽ mang đến cho đàn ông rất nhiều kích thích.
Trình Hạo xé quần áo của cô ra, nhìn thấy cơ thể lung linh của cô, khát vọng chịu đựng rất lâu đã hoàn toàn chiếm lấy suy nghĩ anh, sự thẹn thùng của cô, cùng với hành động lớn mật nóng bỏng vừa rồi của cô, làm anh không thể chờ đợi muốn chiếm lấy cô.
Hôn lên cổ cô, từng chút đi xuống phía dưới.
Mềm mại mịn màng, còn vô cùng nhạy cảm, đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, nhìn cô bắt đầu uốn éo, anh biết cô đã chuẩn bị tốt, lúc này mới cởi đi trói buộc của mình, đi vào giữa hai chân cô, dừng sức đi sâu vào.
Nhưng một tiếng thét chói tai làm tim của anh phút chốc run lên.
Vô cùng khít khao.
Anh nhìn cơ thể hoảng loạn cùng với vẻ mặt đau đớn của cô, một cảm giác không diễn tả được dâng lên trong lòng, anh thật sự không ngờ, cô còn là xử nữ.
Đối với người khác, có lẽ anh cũng không để ý, nhưng với Lâm Lôi, không giống vậy.
Anh vì chuyện này mà mừng như điên!
"Lôi Lôi..." Trình Hạo cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, cố định cơ thể cô, phòng ngừa cô vì đau đớn mà đẩy anh ra.
"Anh sẽ rất cẩn thận." Anh kiên nhẫn chờ đợi cơ thể run rẩy của cô dần dịu xuống, lúc này mới một lần nữa xuyên qua tận cùng.
* * *Tiếp theo tự tưởng tượng* * *
Buổi sáng, ánh mặt trời vừa lên.
Lâm Lôi đỡ đầu như muốn nổ tung ngồi dậy, cô rõ ràng cảm thấy không thích hợp, cơ thể đau đớn, mỗi khúc xương đều giống như bị tháo xuống rồi gắn lại lần nữa, đau xót mệt mỏi, quan trọng hơn là cảm giác ở nơi đó.
cô say rượu mất lý trí rồi.
Chuyện như thế này lại xảy ra trên người cô.
"đã dậy rồi sao?" một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô.
Lâm Lôi từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy Trình Hạo, lập tức kéo lấy chăn: "Anh đi ra ngoài..."
Trình Hạo nghe xong, cười nhẹ, anh đứng dậy: "Anh dùng phòng tắm trước."
Anh lại bạo dạn trần truồng đi vào nhà tắm.
Trời ạ!
thật sự là điên rồi!
Lâm Lôi ôm mặt mình, cô cần phải cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô nên đối mặt như thế nào, đợi đến khi nghĩ xong, Trình Hạo đã tắm gội, mặc áo tắm đi ra, nước theo da thịt trước ngực anh chảy xuống, cô vô tình nhìn thấy vết cào trên ngực anh, nhất thời vô cùng xấu hổ.
"Anh gọi đồ bên ngoài vào, ăn xong, anh đưa em về nhà."
Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy, sau khi lên giường với một người phụ nữ xa lạ, còn có thể bình tĩnh dửng dưng như vậy?
Lâm Lôi từ từ ngẩng đầu lên, cố gắng dùng giọng thật bình tĩnh nói: "Trình tiên sinh, đêm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ không để trong lòng, mời anh đi đi, tôi sẽ thanh toán tiền phòng, chuyện này đến đây thôi."
"Đến đây thôi?" Trình Hạo cau mày, anh ngồi vào giường, nhìn bả vai lộ ra ngoài chăn của Lâm Lôi, ánh mắt lại càng thêm u ám: "Ý của em là chỉ chơi đùa tôi, bây giờ coi như xong?"
"Anh nói bậy gì đó?" Lâm Lôi tức giận nói: "Tôi còn chưa nói anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh lại còn nói tôi chơi đùa anh?"
"Được rồi, không phải chơi đùa, là lưỡng tình tương duyệt, nên chúng ta đã bắt đầu." Trình Hạo cười nhạt rồi mở miệng nói: "Sau này, tôi sẽ có trách nhiệm với em."
(Lưỡng tình tương duyệt: Hai tình cùng vui )
Lâm Lôi trừng mắt nhìn anh: "Theo tôi được biết, đường đường là Đổng sự trưởng của liên hợp tập đoàn Bắc Thần cũng là người Hoa Danh tại ngoại, đừng tìm tôi chơi trò này."
"Em nghĩ trước đó tôi theo đuổi em, là chơi đùa?" Nụ cười của Trình Hạo từ từ biến mất: "Tôi không có thời gian và tâm trạng đi quan tâm đến một người phụ nữ tôi không thèm để ý."
Lâm Lôi cười lạnh: "nói vậy, mục đích theo đuổi tôi là thật lòng muốn kết hôn với tôi?"
Lông mày của Trình Hạo hơi nhíu lại, đôi mắt chăm chú nhìn Lâm Lôi: "Nếu tôi nói phải?"
"Tôi không tin." Lâm Lôi vô cùng bình tĩnh, giống như trước đó hai người căn bản không có quan hệ xác thịt.
"Tại sao không tin? Em có gia thế tốt, giáo dục, công việc, vẻ ngoài, còn có tính cách và tư tưởng độc đáo, một cô gái đặc biệt như vậy, rất nhiều người theo đuổi, tại sao lại không tin?" Trình Hạo vẫn cười nhạt.
Mỗi một lời anh nói, đều làm Lâm Lôi càng thêm khổ sở, người khác đều nhìn thấy mặt xuất sắc của cô, nhưng còn mặt thảm hại, đau khổ, yếu đuối?
"Nếu tôi tốt như vậy, tôi cần gì phải uất ức bản thân đi tiếp nhận một người đàn ông tôi không thích?" Lâm Lôi kêu ngạo ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Trình Hạo, lại bị ánh mặt nóng bỏng của anh làm cho nóng lên: "Cho nên Trình tổng, tôi từ chối anh. Anh đã nói, quân tử có sức mạnh thì không có nghĩa là làm loạn."
Người của Trình Hạo hơi nghiêng tới trước, anh cách Lâm Lôi một cm, bầu không khí giữa hai người vô cùng mờ ám.
"Em có thể thử với một người không có khả năng như Sở Ngự Tây, tại không không thử cùng tôi qua lại?"
Anh đột nhiên ném ra một trái boom.
Lâm Lôi kinh ngạc, làm sao anh biết chuyện giữa cô vào Sở Ngự Tây?
Trình Hạo hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của cô, anh nhìn Lâm Lôi, tham muốn chiếm hữu trong mắt càng ngày càng mạnh: "Tôi mới là người đàn ông đầu tiên của em."
Lâm Lôi cảm giác được một nỗi sợ hãi không diễn tả nên lời, cô quay mặt qua chỗ khác, không khỏi nhớ đến đoạn ký ức ngắn ngủi hôm qua, cơ thể của cô lại có thể bị anh nhào nặn đến mềm mại, từ đau đớn đến vui sướng...
"Tôi cho em một tuần." Trình Hạo đột nhiên đứng dậy, nếu anh còn ngồi đó, chỉ sợ lại muốn làm ra chuyện cưỡng ép cô.
Trình Hạo thay quần áo, cơ thể cao lớn khỏe mạnh.
Anh chỉnh lại cúc áo, nhìn Lâm Lôi thật sâu, mới từ từ đi ra ngoài.
một lát sau, phục vụ khách sạn gõ cửa, ngoại trừ đưa đến bữa sáng bên ngoài, còn có một bộ quần áo.
Lâm Lôi nhìn cũng không nhìn, đợi sau khi phục vụ đi khỏi, cô mới vào phòng tắm.
Dấu vết trên người không cách nào che giấu, người trong gương nhìn qua có mấy phần say rượu, còn có cảm giác của một người phụ nữ quyến rũ xa lạ.
Sao anh ta có thể điên cuồng như vậy?
Trải qua chuyện này, cô buộc phải an ủi bản thân, trước đó là cô quá so đo, kỳ thực không tính là chuyện gì lớn.
Rửa mặt xong, cô quấn khăn đi ra, muốn mặc quần áo của mình vào, mới phát hiện đều không mặc được.
Rơi vào đường cùng, đành phải thay đồ của khách sạn đưa đến, cùng một nhãn hiệu với quần áo của cô.
Ngồi một lát, cô mới im lặng đi ra cửa, gọi xe đến đài.
không ai nói thêm bất cứ điều gì, nhưng có thể nghĩ đến, chuyện huỷ hôn đêm qua, chỉ sợ đã truyền ra ngoài.
Nhưng mọi người nhìn chằm chằm làm cô có cảm giác khác thường, ngồi vào phòng làm việc của mình mới phát hiện, có một bó hoa hồng xanh đặt trên bàn làm việc của mình.
Chuyện này không hiếm thấy, hầu như các cô gái ở đài đều nhận được sự theo đuổi từ khắp nơi, bình thường cô không thèm nhìn đã mang đi xử lý. Nhưng không biết tại sao, lúc này cô lại có chút thấp thỏm, cầm tấm thiệp trong bó hoa lên, sau khi nhìn thấy hai chữ Trình Hạo, cô lập tức căng thẳng đến toát mồ hôi.
trên thiệp viết cái gì?
cô vừa muốn xem, thì có một biên đạo mới đi tới, ngạc nhiên hô lên: "Mười hai cánh hoa cộng lại nghĩa là muốn nói: "Người tình hoa hồng của anh, anh muốn trêu chọc em, sủng ái em, nuông chiều em! Anh muốn em làm Tinh Linh xanh của anh, nở nụ cười kiêu ngạo với toàn bộ thế giới, tình yêu bay lượn trên trời, thật lãng mạn!"
(Tinh Linh: Những linh hồn, những vị thần thân thiện, ko chứa bóng tối và cái ác)
Mặt của Lâm Lôi đỏ lên, cô buồn bực xé tấm thiệp trong tay thành từng mảnh, cũng không để ý trên đó rốt cuộc đã viết cái gì, tiện tay cầm bó hoa kia ném vào sọt rác, lạnh nhạt nói: "Đừng nói nhảm."
Ngày hôm sau, vẫn là bó hoa giống vậy.
Lần này cô xem thiệp, phía trên chỉ viết một số: 6.
Ngày thứ ba, phía trên viết số 5, phía dưới là chữ ký rồng bay phượng múa của Trình Hạo.
Anh có ý gì đây?
Lâm Lôi cau mày, mới nhớ tới anh nói chờ cô một tuần.
thật là nhàm chán! Chẳng lẽ cho rằng đã xảy ra chuyện, cô sẽ đồng ý ở cùng với anh sao?
Ngày thứ bảy, trên đó viết số 1, cô vẫn không có phản ứng, chắc hẳn anh nhất định biết khó mà lui.
Buổi tối, tan tầm, đúng 8 giờ rưỡi, Lâm Lôi tẩy trang xong, từ trong phòng hóa trang đi ra, khuôn mặt khôi phục lại sự trong suốt, cô lái xe về nhà, vừa bước vào biệt thự, thì thấy đèn đuốc sáng trưng.
Trong nhà có khách sao?
cô vừa vào biệt thự, thì thấy ba mình đang tươi cười nói chuyện với một người, cô nhìn cũng không nhìn liền chạy lên lầu.
"Lôi Lôi..." Bộ trưởng Lâm mở miệng, nhẹ giọng gọi cô lại.
Lâm Lôi quay đầu, vô tình đối diện với cặp mắt kia, Trình Hạo vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng bên trong còn có ám hiệu phức tạp.
Anh ta muốn làm gì?
Thế giới này quả thực loạn rồi.
"Lôi Lôi, vị này chính là con trai của bác Trình, hai nhà chúng ta là bạn bè lâu năm, con qua đây nói chuyện một lát đi."
Từ khi nào anh ta lại trở thành bạn bè lâu năm với gia đình của cô?
Lâm Lôi không dám biểu lộ gì, nếu không với chỉ số thông minh và cáo già của ba, sợ rằng chỉ mong đẩy cô đi.
"Lôi Lôi, không ngại tôi gọi em như vậy chứ? Tôi là Trình Hạo, xin chỉ giáo thêm." Anh làm ra bộ dạng chính nhân quân tử.
Lâm Lôi cúi đầu, không thể không đưa tay ra.
Anh dùng sức nắm lấy, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay cô, lại nhanh chóng buông ra, không ai nhìn thấy sự quấy rối vừa rồi của anh, chỉ có cô cảm giác được trò đùa đáng giận của anh.
Tán gẫu vô cùng nhạt nhẽo.
Lâm Lôi hoàn toàn không có hứng thú.
May mà Trình Hạo rất nhanh đã đứng dậy nói lời tạm biệt.
Cuối cùng Lâm Lôi cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa đứng dậy, thì nghe thấy bộ trưởng Lâm nói: "Lôi Lôi, thay ba tiễn Trình Hạo ra cửa đi."
Lâm Lôi mỉm cười đồng ý, nhưng ra khỏi cửa biệt thự, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
"Trình Hạo, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tôi cho em thời gian bảy ngày để suy nghĩ, em đã không phản đối, nên tôi nghĩ đã ngầm đồng ý rồi."
"Anh có thể đừng tự mình đa tình như vậy không?" Lâm Lôi tức giận, trong bóng đêm, cô nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Tình một đêm anh hiểu không? Chính là một đập vỡ đôi, anh dây dưa không rõ như vậy, còn là đàn ông sao?"
"Anh có phải đàn ông hay không, em là người biết rõ." Trình Hạo đưa tay, lập tức ôm lấy eo cô: "Lôi Lôi, anh rất nhớ em."
"Anh buông ra." Lâm Lôi vặn vẹo cơ thể, thì nghe Trình Hạo thấp giọng nói: "không có gì, anh chỉ ôm một chút."
Cơ thể của Lâm Lôi cứng ngắc, lúc cô nhìn thấy nụ cười trên khóe môi của Trình Hạo, nhất thời có cảm giác bị tính kế, cô theo bản năng nhìn lại biệt thự, quả nhiên thấy hai cặp mắt!
Trời ạ, cư nhiên bị ba mẹ cô nhìn thấy!
"Anh..."
"Động đậy nữa, anh sẽ hôn em." Trình Hạo nhẹ giọng áp chế sự vùng vẫy của cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ nói: "Lôi Lôi, hãy nghe anh nói, anh biết nguyên tắc của em, một lần bất trung, cả đời không cần, nên em yên tâm, cơ thể và trái tim của anh đều trung thành với em, anh muốn ở chung với em, bởi vì anh yêu em."
"Anh nói bậy bạ gì đó?" Lâm Lôi buồn bực nói: "Chữ yêu trong miệng của anh cũng quá rẻ tiền rồi! Lên giường với một người phụ nữ, là có thể nói yêu, quả thực là đàn ông chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới!"
Trình Hạo cau mày, anh chống lên trán cô: "Ở trong lòng em, đàn ông đều giống nhau sao?"
Lâm Lôi quay mặt đi: "Có gì khác nhau à?"
"Anh tặng em một chiếc BMW, em nhận, để ở bãi đỗ xe của đài truyền hình đã một năm rồi." Trình Hạo đột nhiên mở miệng.
Lâm Lôi nhớ đến chuyện này, lạnh nhạt trả lời: "Tôi quên mất."
"Em đã nói, chờ anh trở lại, thì cưỡi một con ngựa trắng đến đón em, chuyện này em cũng quên rồi sao?" Trình Hạo nhàn nhạt mở miệng.
Hả? cô nói ra những lời này khi nào?
Lâm Lôi mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Trình Hạo, đáy lòng lờ mờ hiện ra một chút suy đoán.
"Cũng đúng, lúc đó em mới chín tuổi." Trình Hạo nhẹ giọng nói.
Trong đầu của Lâm Lôi dần nổi lên bóng dáng mơ hồ của một người, thì ra bọn họ đều ở trong đại viện, sau đó anh ra nước ngoài...
cô xấu hổ cúi đầu: "Lúc đó thì nói làm gì, tôi đã quên, với lại anh thay đổi nhiều quá, tôi sẽ không ngu ngốc đến nổi tin tưởng thanh mai trúc mã gì đó chứ?"
"Yên tâm, anh yêu em là sau khi trưởng thành." Trình Hạo dùng trán chống đỡ cô: "Là bởi vì sau khi trải qua quá nhiều hào quang rực rỡ, anh mới biết anh muốn gì. Cho nên..."
Trình Hạo lấy lại vẻ nghiêm nghị: "Lôi Lôi..."
Cái nhìn chăm chú của anh làm Lâm Lôi có chút mất phương hướng, cô không ngừng nhắc nhở bản thân, cô là người lý trí nhất, cô sẽ không phạm sai lầm, cô sẽ không bị mê hoặc, đàn ông đều giống nhau, anh nhất định đang dùng lời ngon tiếng ngọt, tuyệt đối không thể tin tưởng anh...
Chờ một chút...
Trình Hạo từ trong túi áo lấy ra một hộp nhẫn, xung quanh anh tràn ra vẻ quyến rũ: "Lôi Lôi, gả cho anh..."
Rối loạn.
Tất cả đều rối loạn.
Tuy chuyện sau đó vô cùng đặc sắc, một người đuổi một người chạy, nhưng kết quả mọi người cũng biết...
Ngoại truyện về Vân Hề: Anh ở đây chờ em
Phòng sinh.
Sở Ngự Tây căng thẳng siết chặt quả đấm, Niệm Niệm ở bên cạnh cũng vô cùng sốt ruột: "Ba ba, khi nào em trai mới sinh ra?"
Thương Đồng đã bị đưa vào một giờ, anh lại không thể vào trong, chỉ đi loanh quanh lo lắng.
Lúc Vân Hề chạy đến, thở không ra hơi, cô hổn hển chạy đến trước mặt anh: "Anh, sinh chưa?"
cô mới xuống máy bay, vô cùng mệt mỏi, nước da phơi nắng đã trở thành màu lúa mạch, lại càng tăng thêm thần sắc khỏe mạnh.
"Dì út, còn chưa sinh!"
Sở Ngự Tây không biết sinh em bé lại giày vò như vậy, anh ở bên ngoài vô cùng lo lắng, trong đầu liên tục nghĩ đến những cảnh tượng cẩu huyết trên phim, một bác sĩ đi tới, nghiêm túc hỏi: Bảo vệ người mẹ hay bảo vệ đứa bé...
Câu hỏi này vô cùng ngu ngốc, máu lạnh, BT! (Edit cũng không biết BT là gì nữa, chắc là câu chửi thề.)
Đương nhiên là tính mạng của người phụ nữ mình yêu quan trọng hơn!
cô mạo hiểm lớn như vậy để sinh con cho anh, anh có quyền gì để người khác quyết định sự sống chết của cô?
Anh không dám nghĩ, đành phải cầu nguyện, các cô đều bình an.
Khi Nhiễm Đông Khải đến, đúng lúc đụng phải Vân Hề, anh nhìn Vân Hề, đôi mắt sáng lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Vân Hề, em đã về?"
Sở Vân Hề gật đầu, còn chưa kịp trả lời, thì nghe bên trong có tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh.
Sở Ngự Tây đã nhào tới cửa, sau khi bác sĩ đi ra, câu đầu tiên anh hỏi là: "Vợ của tôi thế nào?"
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, bởi vì lúc trước kiểm tra phụ khoa, Thương Đồng quyết định sinh tự nhiên, nên hơi chậm một chút, nhưng rất tốt, bác sĩ cười nói: "Mẹ tròn con vuông."
Sở Ngự Tây thở ra một hơi.
"Bọn họ lập tức ra ngay, xin chờ một chút." Bác sĩ tránh qua, Thương Đồng và em bé được đẩy ra.
Sở Ngự Tây bước lên nắm lấy tay Thương Đồng, kích động không biết nên nói gì.
Niệm Niệm lại chạy tới xem em bé, cô bé cười nói: "Mẹ, thật nhỏ!"
Nhiễm Đông Khải và Sở Vân Hề cũng bước lên, nhìn thấy em bé đáng yêu như vậy, đáy lòng dâng lên cảm xúc mềm mại, thứ quý giá nhất trong cuộc sống chính là kết tinh tình yêu này.
một nhà bốn người của Sở Ngự Tây và Thương Đồng hạnh phúc đi tới phòng điều dưỡng cao cấp, Nhiễm Đông Khải và Vân Hề không tiện đi vào, lúc này nên để lại một mình Sở Ngự Tây, hai người bọn họ đứng ngoài cửa sổ nhìn, cuối cùng Sở Vân Hề thở ra, cô quay đầu lại, mỉm cười nhìn Nhiễm Đông Khải: "Em phải trở về nhà nói tin vui này cho ba mẹ, tạm biệt!"
"Anh đưa em đi." Nhiễm Đông Khải đuổi theo.
"không cần, tài xế của nhà em ở dưới lầu." Sở Vân Hề khẽ nói.
Nhiễm Đông Khải hơi dừng bước, anh nhẹ nhàng nói: "Vậy...anh cũng đến thăm hỏi bác trai, bác gái một chút."
Sở Vân Hề không từ chối.
Đến dưới lầu, Nhiễm Đông Khải mở cửa xe: "Nếu cùng đường, vậy thì đi chung đi."
Nếu lại từ chối, tỏ rõ đang làm kiêu.
Sở Vân Hề đành phải im lặng ngồi vào vị trí cạnh tài xế.
Hai người ngồi trong xe, Nhiễm Đông Khải mở nhạc lên, lại là bài 《 Pháo Hoa 》, nhìn trăng tháng tám, Sở Vân Hề nhớ lại đêm giao thừa, anh và cô cùng xem trận pháo hoa đó. Vô cùng rực rỡ, hồi tưởng lại, giống như là một bộ phim câm tuyệt vời, bọn họ đều nhìn lên trên, nhìn cảnh quan rực rỡ, rồi đã miễn cưỡng xa cách.
Vẫn luôn là sau khi ly biệt, mới nghĩ đến muốn quay trở lại, bất luận lại phải chờ đợi trong cô đơn, bầu trời đêm phá hoa ấy, khắc ghi trong trái tim tôi, là sự vĩnh hằng vô tận.
Bất luận cảnh quan tháng tám này có đẹp bao nhiêu, cô cũng sẽ ở trong đêm, nghĩ đến tối hôm đó, nghĩ đến đủ thứ chuyện ngày trước.
Trong cuộc sống, thì ra có một loại cảnh quan, nó không phải đẹp nhất, nhưng lại đặc biệt nhất.
Bởi vì trong cảnh quan đó có sự hiện diện của người kia, cho nên sẽ không giống như bình thường.
Bất luận là ở một thành phố nào, không có hơi thở của anh, cũng sẽ cảm thấy thiếu khuyết.
Bài hát kết thúc, Nhiễm Đông Khải tắt nhạc, dường như vô ý hỏi: "Lăng Mahal đẹp không?"
Vân Hề không nghĩ nhiều như vậy, trong mắt cô hiện lên một chút dịu dàng: "Rất đẹp, màu trắng của lăng Mahal bị trời chiều làm biến ảo màu sắc, từ vàng xám, vàng óng ánh, dần biến thành màu hồng nhạt, đỏ sậm, xanh nhạt, theo ánh trắng từ từ dâng lên, cuối cùng trở về màu trắng bạc. Lăng Mahal trong bóng đêm, lại càng thần bí kỳ lạ, nhưng làm cho người ta cảm thấy có chút đau thương."
Nhiễm Đông Khải khẽ gật đầu: "Đúng vậy, vua Shah Jahan vốn muốn xây cho mình một toà lăng mộ màu đen giống vậy, ở giữa gắn liền đá cẩm thạch đen trắng, đáng tiếc lăng Mahal vừa hoàn công, ông đã bị con trai của mình cầm tù, mỗi ngày chỉ có thể xuyên qua cửa sổ nhỏ, nhìn lăng Mahal ở phía xa..."
"thật quá thâm tình." Sở Vân Hề cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy tóc mình.
Nhiễm Đông Khải nắm tay lái, nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của Vân Hề, khẽ nói: "Vua Đường Minh Hoàng sau khi Dương Quý Phi chết cũng vậy. Nhưng anh nghĩ đối với bọn họ cuộc đời này như thế là đủ."
Sở Vân Hề cau mày, quay sang Nhiễm Đông Khải: "Sao anh lại nói vậy?"
Nhiễm Đông Khải thở dài: "Ít nhất khi đối phương còn sống, bọn họ đã yêu nhau sâu đậm."
Trái tim của Sở Vân Hề hơi lay động, ý của anh là gì?
Bóng đêm có chút mập mờ.
---- Vũ Quy Lai -----
Tiệc một trăm ngày của cháu đích tôn nhà họ Sở, tự nhiên hết sức long trọng.
Nhân vật chính được Thương Đồng ôm trong ngực, Sở Ngự Tây ôm Niệm Niệm, đã trở thành tiêu điểm.
Cuối cùng cha con nhà họ Sở cũng hóa giải bất hoà, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.
Vân Hề ngồi ở một góc, khuôn mặt cũng tràn đầy niềm vui.
cô không chú ý, bên cạnh có một người đàn ông gọi cô mấy tiếng: "Chị dâu nhỏ?"
"Chị dâu nhỏ?"
Sở Vân Hề thấy mọi người đều không có phản ứng, mới quay qua, nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông, đang mỉm cười với cô.
"Anh gọi tôi sao?" Sở Vân Hề hoàn toàn mờ mịt, từ khi nào cô đã trở thành chị dâu nhỏ rồi?
Lúc này Nhiễm Đông Khải đi qua, người đàn ông kia đứng dậy: "Nhiễm đại ca, đã lâu không gặp, bị chị dâu nhỏ quản quá chặt sao?"
Nhiễm Đông Khải mỉm cười trả lời hai ba câu, Sở Vân Hề mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra người khác cũng không biết nội tình, còn tưởng hai người bọn họ còn là vợ chồng.
"Đúng, tôi cam tâm tình nguyện trở thành người bị vợ quản chặt." Nhiễm Đông Khải nhân tiện ôm lấy Sở Vân Hề, bộ dạng vô cùng tự nhiên.
Lúc này mấy người có quen biết với Nhiễm Đông Khải cũng đi tới mời rượu, lần đầu tiên Sở Vân Hề tiếp xúc với bạn bè của anh, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Nhiễm Đông Khải dường như rất vui vẻ để cho mọi người biết, anh lén lút ở bên tai Vân Hề nói mấy câu, khiến Vân Hề vô cùng khó xử, anh muốn cô đừng lật tẩy anh, nhưng...
Anh không sợ người khác hiểu lầm sao?
Rất không dễ gì hai người mới thanh tịnh lại một chút, Vân Hề vội vàng đẩy tay anh ra: "Đông Khải, bọn họ đều hiểu lầm rồi..."
"Xuỵt..." Nhiễm Đông Khải đưa tay đặt lên môi cô, anh khẽ nói: "Anh muốn đâm lao phải theo lao thì làm sao bây giờ?"
"Hả?" Tại sao lại có chuyện như vậy?
Sở Vân Hề vô cùng lúng túng, khẽ giọng nói: "Anh đừng như vậy."
Nhiễm Đông Khải khẽ thở dài, anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở album ảnh, đưa cho cô xem: "Đây là lúc em đến lăng Mahal, anh chụp cho em, còn có tấm này, là em đang ở trên phố Băng Cốc, tấm này là cung Versailles ở Pháp, tấm này là Great Barrier Reef ở Australia, tấm này là di tích cổ của người Maya ở Mexico..."
Sở Vân Hề nhìn những tấm hình này, không thể tin được, anh vẫn luôn đi theo cô?
Vậy mà cô không hề hay biết.
trên ảnh chụp phong cảnh xa gần và cô, mũi của cô hơi đau xót.
"Anh đang làm gì vậy?" sự kiên cường vừa rồi của Sở Vân Hề lập tức mềm xuống.
Nhiễm Đông Khải khẽ đưa tay, ôm lấy hai vai cô: "Bởi vì anh không muốn bỏ lỡ một lần nữa, không muốn để lại nuối tiếc, anh chỉ muốn trân trọng một người con gái tốt như em, anh không vội, anh sẽ chờ đến khi em quay lại, bao lâu anh cũng chờ em."
Hạnh phúc, có phải luôn không chân thật như vậy hay không.
---- Vũ Quy Lai ----
Hàn Thành.
Nhiễm Đông Khải dẫn theo Vân Hề đứng trước một ngôi mộ, anh cúi đầu thật sâu với ngôi mộ hợp táng đó: "Ba, mẹ, em gái, con dẫn theo Vân Hề đến gặp các người, cô ấy là một cô gái thuần khiết, cũng là người sau này bầu bạn với con suốt đời, trước kia không dẫn đến gặp các người, đều là lỗi của con, bây giờ các người yên tâm, con nhất định sẽ quý trọng những thứ con có được, nắm lấy hạnh phúc của con."
Vân Hề ngượng ngùng đứng trước ngôi mộ, cô đặt xuống một bó hoa màu trắng, khẽ nói: "Xin hai người yên tâm, con đã bỏ qua khúc mắc, sẽ quý trọng tình cảm của chúng con."
Mùa thu tháng mười, một năm trôi qua, lá cây vàng óng rực rỡ.
Ở trước mộ của Triệu Hải Thâm, là Sở Ngự Tây và Thương Đồng, bởi vì em bé còn nhỏ, nên chỉ có hai người bọn họ đến, Sở Ngự Tây nắm tay Thương Đồng, có lẽ đang hạ một lời hứa.
Bọn họ sẽ mãi mãi yêu nhau.
Thế giới này, mặc dù có rất nhiều rối rắm, đau khổ, nhưng bởi vì chúng ta có tình yêu, nên từng bước đi tới, đều có thể kiên trì đến cùng, đều có thể vượt qua.
--------Hoàn trọn bộ--------