Nhiễm Đông Khải thấy Thương Đồng kinh ngạc, cũng ý thức được biểu hiện của mình hơi quá trớn, anh hít sâu một cái, khẽ nói: "Tôi biết cả rồi."
"Biết gì?"
Có vệ sĩ nhìn anh chằm chằm, anh im lặng một chút, mới nói: "Hôm qua lúc tôi đưa người đó đến gặp em, tôi biết ngay nỗi khổ tâm của em, em yên tâm, tôi sẽ không nói, cũng sẽ không để người khác làm tổn thương em."
Ánh mắt của anh rất kiên định, luôn có một chút ấm áp, cũng có kỳ vọng mơ hồ.
Anh ta đã biết? Thương Đồng cúi đầu, ngón tay đan chặt vào nhau, không, không ai biết tầng bí mật sâu xa đó, ngoại trừ cô và người phụ nữ kia! Mà chuyện này, hai người họ sẽ không nói ra.
"Đồng Đồng, nếu em và Sở Ngự Tây thật sự không thể, em có thể suy nghĩ đến tôi không?" Giọng nói của Nhiễm Đông Khải có mấy phần không chắc chắn, trong đôi mắt anh cũng hiện ra tình cảm dịu dàng.
Thương Đồng lập tức lắc đầu: "Đông Khải, anh ở đây nói bậy bạ gì đó? Vốn không thể nào!"
"Tại sao không thể? Tại sao tôi không thể thích em?" Sắc mặt của Nhiễm Đông Khải hơi tối xuống, anh cho đến bây giờ, đều ngấm ngầm chịu đựng, ngay cả năm năm trước đối với Sở Vân Hề lúc nóng lúc lạnh, anh cũng có thể làm không để lại dấu vết, nhưng sau khi gặp Thương Đồng, anh lại có một cảm giác khác, chính là cam tâm tình nguyện đi làm một chuyện cho một người phụ nữ, dù có mưu đồ, cũng là xuôi theo ý muốn ban đầu.
Sau này, tuy còn có mục đích khác, nhưng tấm lòng chân thành của anh vẫn như cũ.
Thương Đồng cúi đầu nói: "Tôi rất biết ơn anh, điều này làm tôi cảm thấy rất ấm áp, cảm thấy trên thế giới này còn có một người bạn, có thể để tôi không cảm thấy một mình chống đỡ với khó khăn. Nhưng mà, bất luận anh thương hại hay đồng cảm, tôi cũng sẽ không huỷ hại bản thân, huỷ hoại người khác."
Lòng của cô đã chết.
Cho dù vậy, nghĩ đến Sở Ngự Tây vẫn sẽ đau lòng. Đó không phải là hận, cô chỉ mệt mỏi trong cái vướng mắc hận và yêu. cô hận Sở Hán Thần, đoạt đi tất cả của cha, hận Tân Mộng Lan, bỏ rơi cha và cô, hận hai người họ mang tới đau khổ cho cha con bọn họ, nhưng cô không cách nào hận Sở Ngự Tây.
Bởi vì năm năm trước, nếu không có sự xuất hiện của anh, không có anh làm bạn, cô có thể vượt qua những ngày đau khổ kia sao? Lúc cha bệnh chết, lúc bầu trời sập xuống, là Sở Ngự Tây giúp cô chống đỡ.
Lúc đó, cô vốn không biết ân oán sau lưng bọn họ, yêu đơn thuần như vậy.
Anh cho cô một tình yêu thuần khiết, thậm chí hứa sẽ cho cô một cuộc hôn nhân quý giá, chuẩn bị mang cô bé mồ côi hai bàn tay trắng như cô về nhà.
Nếu không phải cô nhìn thấy Tân Mộng Lan, biết được người phụ nữ trong miệng anh hận đến chết kia, dĩ nhiên mẹ của cô vốn đã chết, nếu không phải cô xem nhật ký của cha, biết được cái khả năng đáng sợ kia, có lẽ trước đó bọn họ đã sống chung với nhau.(trong nhật ký cha TĐ nghĩ SHT và TML đã có qhtd trước đó)
Nhưng, không thể nào.
một lời thật lòng của Sở Ngự Tây, lại gặp phải "Phản bội" của mình, anh hận cô là đương nhiên. Nhưng cách làm quá cực đoan, anh gần như huỷ đi tất cả của cô, cô cũng biết, bọn họ không có cách nào quay lại quá khứ, vì vậy cắt đứt thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn yêu.
cô không thể yêu người khác nữa.
không thể.
Đoạn tình cảm này đủ để cô thương tích đầy mình rồi.
"Đồng Đồng..." Nhiễm Đông Khải khẽ giọng gọi một câu, cô như vậy làm anh có chút lo lắng.
Thương Đồng quay đầu, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, cô nhẹ nhàng nói: "Đông Khải, anh là người tốt, nhất định sẽ làm Sở Vân Hề hạnh phúc."
Anh là người tốt sao?
Lòng của Nhiễm Đông Khải hơi lạnh xuống, anh nhìn Thương Đồng giống như một đóa hoa mã đề nở rộ, tinh khiết và thanh lịch, mặc dù cô bị bệnh, nhưng vẫn động lòng người.
Ý của cô đã nói rất rõ ràng, ngày mai chính là ngày kết hôn của anh và Sở Vân Hề, anh là người tốt, tuyệt đối không nên nói như vậy vào lúc này. Vân Hề trong miệng cô, không chỉ...là vợ chưa cưới của anh, còn là em gái cùng mẹ khác cha với cô, anh thật hồ đồ, sao cô có thể đồng ý được?
Nhiễm Đông Khải có cảm giác, chính là đời này kiếp này, chỉ cần ngày mai anh kết hôn, anh sẽ mãi mãi là bạn với người phụ nữ trước mắt này, không có bất kỳ thay đổi gì.
Có một cảm giác khó hiểu lượn lờ ở trong lòng, anh biết, anh thích Thương Đồng, nhưng loại yêu thích này không nhiều đến mức vì cô mà bất chấp tất cả, tuy nhiên không diễn tả được tâm trạng trong lòng.
"Vậy còn em? sẽ hạnh phúc sao?" Anh cẩn thận hỏi ra những lời này, thấy Thương Đồng quay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn mình, tim không khỏi rung động.
"sẽ. Tôi có Niệm Niệm, con bé là hạnh phúc của tôi, tất cả của tôi."
Nhiễm Đông Khải im lặng gật đầu, anh biết, năm năm nay, Thương Đồng chắc chắn chịu rất nhiều khổ sở, tuy nhiên cũng rất kiên trì, chính là vì Niệm Niệm, ngay cả anh, cũng thích đứa bé trong sáng thuần khiết đó.
"Đồng Đồng, vậy em nhất định phải nhớ rõ, em còn có tôi...người bạn này!" Sau khi Nhiễm Đông Khải dùng giọng nói trầm thấp để nói ra những lời này, nhìn thấy Thương Đồng yếu ớt mỉm cười, lặng lẽ quay người ra khỏi phòng bệnh.
Anh đi ra ngoài, nghĩ đến buổi tối ở Hàn Thành kia, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Thương Đồng, cô mất hồn đứng ở trước xe anh, Chu Hi suýt nữa đụng vào cô, nhưng cô đứng dậy vẫn cúi đầu như cũ, không nói câu nào, thậm chí cũng không nhìn người gây chuyện, định bỏ đi.
Khuôn mặt đẫm nước mắt dưới ánh đèn của cô, lại một lần nữa hiện ra trước mặt anh.
thì ra thật sự có cảm giác, làm tim đập thình thịch.
"Nhiễm tổng?" Lận Khả Hân đuổi kịp, mỉm cười ấn thang máy, hình như chỉ vô tình gặp được.
Thang máy mở ra, hai người một trước một sau đi vào thang máy, sắc mặt của Nhiễm Đông Khải lập tức trở nên rất khó coi: "Sao Thương Đồng lại sốt đến viêm phổi?"
Lận Khả Hân dường như hơi sủng sốt: "Ý anh là sao? cô ấy sốt đến viêm phổi liên quan gì tới em?"
Mắt của Nhiễm Đông Khải nheo lại, lạnh lùng nói: "Em kích động cái gì?"
Cơ thể của Lận Khả Hân hơi run rẩy, cô cố nén không tranh cãi với Nhiễm Đông Khải, chỉ lạnh lùng nói: "Em muốn ghen tỵ, cũng ghen tỵ với vợ chưa cưới của anh, sao phải ghen tỵ với một người phụ nữ muốn chết."
Nhiễm Đông Khải đột nhiên nắm lấy cổ tay cô: "Em nói bậy gì đó?"
Lận Khả Hân sợ hãi: "Là em nói bậy, anh làm em sợ muốn chết."
Thang máy mở ra, lại có người đi lên, Nhiễm Đông Khải lập tức buông tay ra, chỉnh lại quần áo một chút, ánh mắt lộ ra một chút lạnh lẽo, trước lúc thang máy mở ra, lạnh lùng liếc Lận Khả Hân một cái, ném ra mấy chữ: "không được đụng đến cô ấy."
Sau khi Lận Khả Hân nhìn thấy xe của Nhiễm Đông Khải đi khỏi, mới thu ánh mắt căm hận vào. Xem ra bây giờ, cô nên lo lắng căn bản không phải là Sở Vân Hề, mà là người phụ nữ đáng ghét trên kia.
------ Vũ Quy Lai ------
Bác sĩ đến đây chích thuốc, Thương Đồng do dự rất lâu, muốn hỏi một chút về tình hình của Sở Ngự Tây, nhưng ngoài ý muốn biết được, anh đã chuyển viện.
Nghe nói là xảy ra tai nạn xe cộ khi say rượu, gãy chân, chấn thương não nhẹ.
Thương Đồng nghe xong thì giật mình, thảo nào hôm qua nhìn anh thảm hại như thế, sao anh lại xảy ra tai nạn xe cộ?
Bác sĩ vừa ra cửa, đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: "Chào bác sĩ, xin hỏi người bệnh ở phòng 8025 đâu rồi ạ?"
"Chuyển viện rồi." Bác sĩ thuận miệng trả lời một câu, sau khi nhìn thấy mặt của người phụ nữ kia, hơi sửng sốt: "cô là Lâm Lôi? Chính là người chủ trì các chương trình trên TV?"
"Là tôi." Giọng nói của người phụ nữ rất dễ nghe, cũng bay vào tai Thương Đồng.
"Chúng tôi rất thích chương trình của cô..." Bác sĩ nói chuyện với cô rất nhiều, bị y tá kêu mới rời khỏi.
"Tôi có thể vào không?" Là giọng nói của Lâm Lôi.
Thương Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Lâm lôi, là người phụ nữ đêm qua đỡ Sở Ngự Tây, cô cũng xem qua chương trình trên TV, đối với Lâm Lôi cũng có chút ấn tượng.
"Có chuyện gì sao?" Thương Đồng có chút bất an.
Lâm Lôi tao nhã đi tới, cô mỉm cười cầm một bó hoa bách hợp để xuống trên tủ cạnh giường: "Tôi đến thăm Sở Ngự Tây, nhưng vừa nghe anh ta chuyển viện, bó hoa này tặng lại cho Thương tiểu thư, cô sẽ không để bụng chứ?"
cô nói rất chân thành, ngược lại Thương Đồng có chút bối rối, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Lâm Lôi nhìn nước biển tí tách rơi xuống, mỉm cười nói: "Có phải cô cảm thấy tôi rất mạo muội? cô không biết tôi, tôi còn tự mình chạy đến làm phiền cô?"
Thương Đồng mỉm cười, vừa nghe cô nói vậy, Thương Đồng cũng không biết nói gì, chỉ lắc đầu nói: "không có, chỉ là tôi bị viêm phổi, nên có thể sẽ lây nhiễm."
"Tôi đã hỏi bác sĩ, không sao, chúng tôi làm tin tức, bách độc bất xâm." Lâm Lôi cười rộ lên: "Thực ra tôi đến đây, rất muốn biết chuyện giữa cô và Sở Ngự Tây."
Từ miệng Lâm Lôi nói ra hai chữ Sở Ngự Tây, mắt Thương Đồng hơi tối xuống.
"Thương tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, kỳ thực tôi và Sở Ngự Tây không có quan hệ gì cả, chúng tôi vừa mới quen biết mấy ngày trước, nhưng chung đụng không thoải mái lắm, nên tách ra."
"Tại sao?" Thương Đồng vừa buột miệng hỏi xong thì có chút hối hận, nếu cô đoán không sai, có thể cũng là bởi vì mình.
Lâm Lôi cười nói: "Có thể là tôi không có sức quyến rũ, cũng có thể là trong lòng anh ta đã có đối tượng."
Hô hấp của Thương Đồng có chút dồn dập, ngực khó chịu, cảnh đêm qua Lâm Lôi đều nhìn thấy, cô là người thẳng thắn như thế, thật không giống đến để truy tội, mà giống như xem mình là đối tượng để phỏng vấn.
"Lâm tiểu thư..." Thương Đồng khẽ nói: "Tôi cũng có xem qua chương trình của cô, rất nhiều chương trình cũng đi thẳng vào chủ đề nóng hổi, chú ý đến dân sinh, nên Lâm tiểu thư chắc chắn là người nhiệt tình, lương thiện, cô lại xinh đẹp như vậy, sao có thể không có sức quyến rũ được? Thực ra Ngự Tây..."
nói đến đây, khuôn mặt của cô u ám xuống: "Quả thực từng có mối quan hệ tình cảm không dài lắm với tôi, hơn nữa đã xảy ra cách đây năm năm trước, nên Lâm tiểu thư vốn không cần để ý, chúng tôi tuyệt đối không thể nữa rồi."
"Tại sao?" Lâm Lôi ngạc nhiên nhìn Thương Đồng, cô có thể nhìn ra, người phụ nữ trước mặt này nhất định có tình cảm với Sở Ngự Tây, đây là trực giác của người làm tin tức như cô, nhưng Thương Đồng nói chắc như đinh đóng cột như thế, làm cô không thể nào khám phá tiếp nữa. Phải biết, buổi sáng hôm nay, cô làm xong chương trình trong đài, liên tục điều tra về tin tức của Sở Ngự Tây, thu thập tư liệu của anh đến xem, năm năm trước Sở Ngự Tây hầu như không có xì căng đan, anh không dính đến Làng Giải Trí, chỉ có một ca sĩ dường như rất gần gũi với anh, nhưng đây không tính là gì, anh không có bất kỳ xì căng đan bạn gái nào, cũng không chụp được hình anh đi ăn cơm với phụ nữ, mướn phòng, dĩ nhiên là ngoại trừ lần bọn họ đi ăn cơm hai ngày trước.
cô đã hoàn toàn nảy sinh hiếu kỳ đối với Sở Ngự Tây!
Anh kinh doanh tài như vậy, lại tách biệt với các vụ bê bối, một có thể là thân thể của anh có vấn đề, một cái khác có thể là trong lòng anh sớm đã có đối tượng.
Nhưng, sao anh có thể si tình với người phụ nữ trước mặt này như vậy?