Cây phong đã tàn, lá rơi bay lên, xe dừng lại ở cửa biệt thự, Nhiễm Đông Khải nhìn Tân Mộng Lan nhợt nhạt bên cạnh, khẽ nói: "Bác gái, hay là cháu đưa bác vào?"
Tân Mộng Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh như vậy đã đến rồi sao? Tay của bà run rẩy đưa về phía nắm cửa, nhưng lại giống như chưa có quyết định, bà quay đầu lại nhìn Nhiễm Đông Khải, thấy vẻ mặt ân cần của anh, trong lòng nảy ra một ý định.
Lời nói của Thương Đồng vang vọng bên tai bà: "Bà tưởng tôi cũng giống như bà, lẳng lơ, không biết liêm sỉ, một chân đạp hai thuyền sao?"
Con của con bé, nhất định là của Nhiễm Đông Khải.
Có phải con bé nhìn thấy Vân Hề tự sát, mới muốn ra đi? Nếu là vậy, người làm mẹ như bà thật sự nợ cô quá nhiều, quá nhiều...
"Đông Khải, bác muốn gặp đứa bé kia." Tân Mộng Lan thở dài, bà vậy mà đã làm bà ngoại sao? một mình Đồng Đồng làm thế nào nuôi lớn đứa bé? Nếu không phải vì yêu, sao có thể chịu được giày vò và đau khổ như vậy?
Nhiễm Đông Khải cau mày: "Bác gái, sợ rằng không tiện." Sau khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của bà, Nhiễm Đông Khải lấy điện thoại di động ra, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ở chỗ cháu có hình của con bé."
Anh mở album ảnh ra, bên trong là tấm hình chụp chung mà hôm đó anh tự chụp, trên tấm hình Niệm Niệm đang ngủ say, Nhiễm Đông Khải tựa vào bên cạnh cô bé, mỉm cười nhìn ống kính.
Lúc Tân Mộng Lan nhận lấy điện thoại, lòng đã ngổn ngang trăm mối, đứa bé kia giống như một thiên sứ, lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lúc ngủ cũng rất giống Vân Hề khi còn bé. Ngón tay bà cẩn thận lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm, sao bà nỡ nhẫn tâm để đứa bé đáng yêu như vậy mất đi một gia đình hoàn chỉnh?
"Bác gái, bác sao vậy?" Nhiễm Đông Khải rút khăn giấy ra đưa cho Tân Mộng Lan, thấy bà quay mặt qua chỗ khác, từ từ lau nước mắt.
Cuối cùng Tân Mộng Lan cũng quay đầu lại, đưa điện thoại di động cho anh, đưa tay đẩy cửa xe.
Nhiễm Đông Khải vội vàng xuống xe, thay bà mở cửa xe, đỡ bà xuống xe.
"Mẹ...Đông Khải..." Vân Hề từ trong biệt thự chạy ra, phấn khởi nói: "Đông Khải, anh tới vừa đúng lúc, áo cưới đã đến, nhẫn cũng vừa đưa đến, anh muốn thử lại lần nữa không?"
Tân Mộng Lan nắm tay Vân Hề, bà có chút đảo đảo, thân thể mềm mại dựa vào người Vân Hề: "Vân Hề, Đông Khải còn bận việc."
"Mẹ!" Vân Hề có chút bất mãn, bộ dạng hờn dỗi thêm mấy phần đáng yêu.
Nhiễm Đông Khải đứng đó, mặt mày u ám, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Vân Hề, em đỡ bác gái vào đi, nhìn bà hình như không thoải mái, anh còn có việc ở công ty, xử lý xong, buổi tối anh lại đến đây."
"Vậy cũng được!" Vân Hề cười rạng rỡ, đỡ Tân Mộng Lan vào biệt thự.
Trong phòng ngủ, cả người Tân Mộng Lan xụi lơ trên giường, sắc mặt bà tái nhợt, Vân Hề ôm áo cưới đến cho bà xem: "Mẹ, mẹ xem, tuy thời gian có chút gấp, nhưng thợ làm vẫn rất tốt, con mặc vào cho mẹ xem nhé!"
cô hào hứng đóng cửa phòng, mặc áo cưới vào, nhìn gương bên trái một vòng, bên phải một vòng, vô cùng hài lòng: "Mẹ, đẹp không?"
không có trả lời.
Sở Vân Hề bất mãn quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Tân Mộng Lan đang khóc.
cô có chút sợ hãi, mặc áo cưới đến ngồi xuống cạnh giường: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Tay của Tân Mộng Lan lạnh ngắt, bà nhìn Vân Hề mặc áo cười, buồn bã mở miệng: "Vân Hề, huỷ hôn đi."
"Cái gì?" Sở Vân Hề không nghe rõ: "Mẹ, mẹ nói gì?"
Tân Mộng Lan giữ chặt cô, bà ngẩng đầu nhìn Vân Hề mình cưng chiều hai mươi mấy năm, lần đầu tiên nói những lời tàn nhẫn như vậy: "Vân Hề, con chia tay với Đông Khải đi."
Sở Vân Hề hoàn toàn ngây người, cô không dám tin nhìn Tân Mộng Lan, còn hai ngày, cô sẽ cùng Đông Khải kết hôn, thiệp mời đám cưới đã phát đi, khách sạn cũng đặt rồi, cô thông báo cho tất cả bạn bè của mình, bây giờ bà lại kêu cô huỷ hôn?
"Tại sao? Mẹ, mẹ sao vậy?" Sở Vân Hề ra sức lắc đầu: "đã xảy ra chuyện gì? Là Đông Khải nói gì sao? Là anh ấy muốn huỷ hôn phải không, Con đi hỏi anh ấy..."
"không phải!" Tân Mộng Lan từ trên giường bước xuống, giữ chặt Sở Vân Hề, nước mắt của bà càng chảy nhiều hơn: "Đều do mẹ! Là mẹ!"
"Con không hiểu..." Sở Vân Hề ra sức lắc đầu, cô không thể tin được: "Tại sao mẹ muốn con huỷ hôn? Con yêu anh ấy, Đông Khải sớm muộn gì cũng sẽ yêu con!"
"Vân Hề, đứa bé kia là của Đông Khải!" Tân Mộng Lan nói xong câu đó, cả người giống như bị rút gân, không còn chút sức lực.
"Cái gì?" Sở Vân Hề ngẩn người đứng yên ở đó, đứa bé? Bà nói đứa bé của Thương Đồng kia sao? "không, cô ta đã chính miệng thừa nhận đứa bé là của người khác, cô ta chỉ ham hư vinh, chỉ muốn gạt anh ấy, nhưng gạt không được nữa!"
"Vân Hề, mẹ đi gặp cô ấy rồi. Con từ bỏ Đông Khải đi, sao con tàn nhẫn để đứa bé nhỏ như vậy mất đi cha? Sao con có thể phá hoại một gia đình vốn có thể hạnh phúc?" Tân Mộng Lan vừa khóc vừa nói: "Con yêu Đông Khải, nên tác thành cho cậu ấy mới đúng."
Sở Vân Hề giống như bị một chậu nước lạnh tưới xuống từ trên đầu, cả người run rẩy, cô còn mặc áo cưới, mấy đêm nay cô đều nghĩ đến trở thành cô dâu của Nhiễm Đông Khải, bây giờ lại biết, đứa bé kia thật sự là con của Đông Khải sao?
sẽ không, chỉ là cô ta không cam lòng! cô ta không muốn buông tay! Muốn tiếp tục lừa gạt mà thôi.
"Vân Hề, con đi đâu vậy?" Tân Mộng Lan thấy Sở Vân Hề mặc áo cưới chạy ra ngoài, vội vã đuổi theo, mới ra đến cửa phòng, đã thấy Sở Hán Thần đứng ở cầu thang nói: "Vân Hề, con sao vậy?"
Sở Vân Hề đẩy Sở Hán Thần ra.
"Giữ chặt con bé!" Tân Mộng Lan gấp giọng nói.
Sở Hán Thần giữ chặt Sở Vân Hề, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, hết sức ngạc nhiên: "Vân Hề, ai bắt nạt con?"
Sở Vân Hề oa một tiếng khóc tiếng, cô không thể tin đây là sự thật, sao có thể như vậy?
Tân Mộng Lan cũng đuổi theo tới, bà thấy Vân Hề căng thẳng như vậy, cũng rối loạn chân tay, gấp giọng nói: "Vân Hề, con nghe mẹ nói..."
Sở Vân Hề ra sức lắc đầu: "không, con không nghe, con không nghe."
Sở Hán Thần hoàn toàn không rõ tình hình, mà lời nói của Tân Mộng Lan lại ngắt quãng, thật lâu mới dụ được Vân Hề trở về phòng ngủ của cô.
Mở đèn lên, ánh sáng trong phòng chói chang, Sở Vân Hề buồn bực ngồi một chút, mới bắt đầu thay quần áo đi ra ngoài.
"Con muốn làm gì?" Tân Mộng Lan có chút nôn nóng.
"Mẹ, con muốn tự mình đi hỏi rõ ràng, tại sao cô ta lật lọng, nếu là thật..." Giọng nói của Sở Vân Hề nghẹn ngào: "Con cần phải chính tai nghe mới được."
"Vân Hề..." Tân Mộng Lan giữ chặt cô: "Con đừng đi."
"không!" Sở Vân Hề khổ sở lắc đầu: "Mẹ không cho con đi, con sẽ đau khổ chết mất."
cô cầm điện thoại, bắt đầu gọi số lần trước Thương Đồng gọi đến.
"Vân Hề..." Tân Mộng Lan vô lực hạ tay xuống, có lẽ để cô hỏi rõ ràng, cô sẽ chết tâm.
Điện thoại thông qua, rất lâu sau đó mới có người nhấc máy, giọng nói của Thương Đồng giống như lúc có lúc không từ trong không trung truyền tới.
"Thương Đồng, tôi là Sở Vân Hề, cô đang ở đâu, tôi có việc muốn tìm cô nói chuyện một chút."
"không có gì để nói cả." Giọng của Thương Đồng nghe rất lạ.
"không! Chúng ta nhất định phải nói chuyện, tôi nhất định phải chính tai nghe cô nói, đứa bé của cô và Đông Khải không có bất cứ quan hệ gì." Sở Vân Hề kích động cầm điện thoại, lòng bàn tay đã chảy mồ hôi.
"thật không có quan hệ, sao có thể?"
Tân Mộng Lan ở bên cạnh ngẩn cả người, buổi chiều rõ ràng không phải cô nói...
"cô nói thật chứ?" Sở Vân Hề có chút kích động: "Nhưng buổi chiều không phải cô nói với mẹ tôi, đứa bé là của Nhiễm Đông Khải sao? cô gạt bà phải không?"
Thương Đồng bên kia không trả lời, một lúc lâu mới buồn bả nói: "Bà ấy hiểu lầm rồi."
"thật sao?" Sở Vân Hề gần như muốn nhảy lên: "cô có biết không, cũng bởi vì cô khiến bà hiểu lầm, bà đã kêu ta huỷ hôn với Đông Khải! cô có thể thề những lời cô nói là thật không? Tôi thật sự sợ chúng tôi kết hôn, cô lại xuất hiện lần nữa, cô sẽ hại chết tôi mất!"
Thương Đồng ở bên kia vô cùng đau khổ, từng hồi quặn đau, cô vốn không nên nhận cú điện thoại này, càng không nên nói nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến vết dao trên tay của Sở Vân Hề, lại nhớ đến chuyện của buổi chiều, cô giống như hoàn toàn không trang bị và hơi sức, cô mệt mỏi quá, cô đã không còn sức đóng vai bất kỳ nhân vật nào nữa, Sở Vân Hề không biết gì cả, cô là người vô tội.
"cô nói đi!" Sở Vân Hề nóng nảy.
"Đứa bé không phải của anh ấy, là thật." Thương Đồng nói xong câu đó, ngắt điện thoại. Cả người cô co lại trong chăn, vẫn còn sốt nhẹ, toàn thân có chút lạnh.
cô không đi làm xét nghiệm, bởi vì cô vẫn không cách nào tiêu hóa được tin tức Lận Khả Hân mang đến.
Sắc trời bên ngoài dần tối, canh đưa đến cô hoàn toàn không đụng tới, trong phòng bệnh, cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cửa bị đẩy nhẹ ra, cô tưởng là Sở Ngự Tây, không ngờ lại là Nhiễm Đông Khải, anh xách đồ đi tới, nhìn bộ dạng bất lực của cô, bất giác bước thật nhẹ.
"Đồng Đồng." Nhiễm Đông Khải đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, vừa muốn đưa tay nắm tay cô, ai ngờ cô rút mạnh về, còn lùi đến trong giường.
"Em sao vậy?" Nhiễm Đông Khải vừa từ công ty ra, đến nơi này trước tiên, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, vô tình nổi lên thương tiếc nhiều hơn.
"Đông Khải..." Thương Đồng nhìn anh, ngực đau âm ỉ, cô nhịn không được ho mấy tiếng, Nhiễm Đông Khải muốn bước lên giúp cô vỗ lưng, đã bị cô đẩy ra.
Anh chỉ rót cho cô ly nước.
Thương Đồng ho đến chảy nước mắt, cô nhận lấy ly nước, sau khi vất vả bình phục lại, cô lùi ra xa nói: "Đông Khải, tôi có hai chuyện muốn nói với anh."
Đáy lòng của Nhiễm Đông Khải nổi lên một dự cảm xấu, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu: "Em nói đi."
Thương Đồng chịu đựng đau xót ở đáy lòng nói: "Đông Khải, còn hai ngày nữa anh đã kết hôn, tôi không thể tham dự hôn lễ của anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc."
"Đồng Đồng..." Mày của Nhiễm Đông Khải cau lại.
"Anh hãy nghe tôi nói..." Thương Đồng nói ra một mạch: "Tôi đã nói với Sở Vân Hề, đứa bé thật sự không có bất cứ quan hệ gì với anh, xin anh trân trọng tình cảm của cô ấy."
Nhiễm Đông Khải siết chặt nắm tay: "cô ấy lại đến tìm em sao?"
Thương Đồng thở dài nói: "Tôi hỏi anh chuyện thứ hai, xin anh nhất định phải trả lời thật với tôi."
-------------