Trên hành lang đi ra sảnh thì Phương Lê lại muốn đi WC. Khách sạn này theo lối thiết kế sang trọng hoành tráng giống cung điện, WC cũng rất sạch sẽ sang trọng, Phương Lê cùng bảo tiêu bước vào trong thì cùng kúc Ngụy Thạc Ninh cũng bước vào, gã đứng ở bồn rửa nôn thốc nôn tháo một phen thì xả nước rửa mặt khi trợ lý của gã cần khăn đứng bên cạnh chờ.
Phương Lê cũng không để ta đến gã cậu xả lũ xong thì đứng cách một bồn để rửa tay, chính là Ngụy Thạc Ninh ngẩnh lên liền thấy trong gương phản chiếu hình ảnh Phương Lê liền như phát rồ, ném cái khăn đang cầm rồi xoay sang chỉ vào mặt Phương Lê chửi ầm lên.
" Mày có gì đặc biệt, có gì đặc biệt hơn người khác? Mày ỷ mình được gả vào nhà giàu mà làm phách sao, nếu không dựa vào Diêm Mặc Nghiêu mày là cái đéo gì, mày có thể dương dương tự đắc được ư? Mày đéo là cái gì cả, mày đéo có gì, mày thì có bản lĩnh gì là đắc ý???"
Phương Lê nhìn Ngụy Thạc Ninh đang mượn rượu phát rồ thì liền nhếch môi cười, nếu có gan nói ra những câu này thì cậu cũng dựa theo những gì y nói vậy.
Bảo tiêu của Phương Lê khi nghe Ngụy Thạc Ninh nói những câu đầu tiên đã nhanh chóng bước đến che trước mặt Phương Lê, chuẩn bị đưa cậu ra ngoài.
Còn trợ lí của Ngụy Thạc Ninh chính là đứng một bên đã đổ mồ hôi ướt người, vội vàng hướng Phương Lê liên tục xin lỗi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hắn uống nhiều quá, nói đều là mê sảng, xin ngài đừng so đo với hắn.”
Mặc kệ Ngụy Thạc Ninh say thật hay giả vờ, Phương Lê cũng chả muốn để ý đến, cậu lau khô tay đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Ngụy Thạc Ninh lại tiếp tục chửi lên.
“ mày đứng lại đó cho tao?! Ai cho phép mày đi, không lẽ mày không được dạy là khi người khác nói chuyện phải nhìn mặt người ta sao? Mắt Diêm Mặc Nghiêu có vấn đề rồi đúng không, nên cái hạng như mày mà cũng nhìn trúng??"
Ngụy Thạc Ninh nghĩ đến bản thân đã nỗ lực nhiều năm, hiện tại danh tiếng, địa vị đều có vậy mà phải đi tiếp rượu làm quen với những vị tai to mặt lớn để kiếm vai diễn, còn Phương Lê lại vì được gả cho chồng đại gia mà có thể hất mặt nghênh cằm từ chối những người khác, vậy mà ai cũng không dám có ý kiến, họ còn hạ mình mà đến làm thân nữa.
Không những thế gã yêu thầm Diêm Mặc Nghiêu rất lâu rồi, cũng đã làm đủ mọi cách để tiếp cận hắn, còn cố tình truyền ra những tin tức kia, chỉ hy vọng có một ngày sẽ truyền đến tai Diêm Mặc Nghiêu để hắn chú ý đến, nhưng được gì?! Tin tức càng đồn càng lớn nhưng Diêm Mặc Nghiêu cũng chả để ý gì đến gã, gặp vài lần trong những bữa giệc cũng chỉ có thể nói cầu xin chào Diêm Mặc Nghiêu đã bước qua chỗ khác.
Phương Lê tính đi ra nhưng những gì Ngụy Thạc Ninh nói khiến cậu dừng lại, xoay đầu nhìn về phía gã, ánh mắt đều àm trầm lạnh toát, mắng cậu cậu có thể coi là chó điên sủa loạn nhưng đụng đến ba mẹ cậu thì không có chuyện cho qua đâu.
" Mấy anh qua giúp gã tỉnh rượu đi." Phương Lê lạnh mặt nói.
Một bảo tiêu đứng gần nhất đã nhanh chóng bước đến chỗ Ngụy Thạc Ninh sau đó không nói hai lời trực tiếp ấn đầu gã xuống bồn rửa tay rồi bật vòi nước lên, vòi nước ào ào chảy ra từ đầu xuống mặt gã, dù vùng vẫy cũng không thoát khỏi cánh tay đầy cơ bắp của bảo tiêu.
Trợ lý Ngụy Thạc Ninh đứng bên cạnh cả người đềy run rẩy không dám làm gì, sợ bản thân cũng bị Ngụy Thạc Ninh liên lụy vào. Chính là tầm hơn hai phút Phương Lê liền lên tiếng nói: “Được rồi, đi thôi.”
Bảo tiêu lúc này mới buông Ngụy thạc ninh ra mà đi theo Phương Lê ra ngoài.
Để lại Ngụy Thạc Ninh không khác gì một con chó ướt ngồi bệt dưới sàn ho sặc sụa, quả thật gã đã tỉnh táo không ít, nhưng ánh mắt đều là phẫn nộ tức giận, chính là trợ lý định bước đến đỡ thì gã đã đứng vụt dậy ào ào chạy ra bên ngoài.
Bước ra thì Phương Lê đi thẳng xuống sảnh, đứng chờ tài xế chạy xe đến, chính là bỗng nhiên có một chiếc xe ầm ầm mà phóng đến chỗ Phương Lê đang đứng, bảo tiêu chính là nhanh chuẩn mà kéo Phương Lê né đi hướng xe chạy tới, chính là trong nhóm có một người trợ lí không kịp né mà bị tông trúng té ngã trên đất.
Phương Lê được một bảo tiêu chắn ở phía sau lưng, còn ba người bảo tiêu kia nhanh chóng chạy đến chiếc xe điên mà lôi kẻ ở vị trí lái xuống xe, ấn trên mặt đất.
Cả sảnh khách sạn đều hỗn loạn, bởi vì có người bị đụng nên quản lí khách sạn đã nhanh chóng gọi cảnh sát cùng cứu thương. Còn Phương Lê sau khi thấy kẻ gây án bị ấn trụ đã nhanh chạy tới người trợ lí bị đụng ngã dưới đất để xem xét, hỏi trợ lí thì được y đáp chỉ ê người nên cậu cũng thở phào để một bảo tiêu đỡ y ngồi vào bên trong chờ cấp cứu, còn cậu thì đi đến chỗ kẻ gây án.
Nhìn kẻ bị ấn trên đất chính là Ngụy Thạc Ninh, Phương Lê không khỏi khiếp sợ, cậu không hiểu gã có bị điên hay không mà dám làm những chuyện này, không lẽ đố kị có thể kích thích người khác đến như vậy,?
Cậu thật sự rất không hiểu, nếu nói Ngụy Thạc Ninh thì gã chính là nghe sĩ hiện đang nổi tiếng, trong cái giới showbig gã vừa có danh lại có tiếng còn không thiếu fan, hiện tại say rượu lái xe còn cố ý gây tai nạn đừng nói đến sự nghiệp, thì Diêm Mặc Nghiêu cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
Khi xe cấp cứu đến, Phương Lê liền để một bảo tiêu theo người trợ lí kia đến bệnh viện, còn cậu với ba người bảo tiêu còn lại thì đến sở cảnh sát để xem tình huống nguyên nhân là thế nào. Chỉ là chân trước Phương Lê vừa bước vào sở cảnh sát, chân sau Diêm Mặc Nghiêu đã nhanh chóng đến,sắc mặt hắn âm trầm cực điểm bước chân cũng nhanh chóng, vừa vào thấy Phương Lê đã bước đến ôm chặt cậu vào ngực.
Dù bảo tiêu đã thông báo tình huống của Phương Lê qua điện thoại, nhưng tâm của hắn vẫn không yên, trong lòng phi thường lo lắng cùng hoảng sợ.
" Doạ sợ em rồi sao?"
Diêm Mặc Nghiêu vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng vợ nhỏ trong ngực. Phương Lê nãy cũng thật sợ nhưng giờ được ông chồng già ôm thì cả người đều thả lỏng, nhẹ lắc đầu nói không có.
Diêm Mặc Nghiêu cũng không buông Phương Lê ra mà vẫn ôm eo cậu sau đó đi theo vị cảnh sát bước vào trong phòng.
Chính là Ngụy Thạc Ninh đang ngồi bên trong, từ khi bị đưa vào sở cảnh sát gã đã vô cùng sợ hãi, giờ thấy Diêm Mặc Nghiêu xuất hiện gã biết đã xong rồi. Ánh mắt của Diêm Mặc Nghiêu nhìn gã không khác gì một cái xác chết, khiến gã không tự chủ được tay chân run bần bật, đầu cũng vội vàng cúi thật thấp. Gã còn nghĩ quả thật lần này Diêm Mặc Nghiêu đã biết Ngụy Thạc Ninh là ai rồi....
Diêm Mặc Nghiêu vẫn luôn áp chế tức giận, hắn cỗ gắng khống chế bản thân không bước qua mà giết Ngụy Thạc Ninh vì hắn không nuốn Phương Lê thấy được một phần xấu xa trong con người hắn.
Phương Lê thì suy nghĩ kĩ càng sau đó nói hết những gì cậu nhớ cho Diêm Mặc Nghiêu nghe, lúc trước ở phòng makeup là lần đầu tiên gặp sau đó không còn tiếp xúc gì nữa, hôm nay mới gặp lại.
Phương Lê cho lời khai xong thì được Diêm Mặc Nghiêu ôm đi về, chính là trước lúc đi Ngụy Thạc Ninh ngẩng lên thấy được hình ảnh Diêm Mặc Nghiêu dịu dàng ôm Phương Lê mà đi khuất khiến gã biết vậy là kết thúc rồi, gã cúi đầu nhắm mặt mà nhận mệnh.
......
Vừa lên xe, Diêm Mặc Nghiêu đã kéo Phương Lê lên đùi sau đó ôm chặt cậu mà hôn môi, Phương Lê cảm nhận được sự sợ hãi của Diêm Mặc Nghiêu nên cả người thả lỏng dựa vào ngực hắn, đáp lại cái hôn của ông chồng già xem như một cách trấn an hắn.
Được một lúc, khi Diêm Mặc Nghiêu buông ra thì Phương Lê đã dựa vào vai hắn, khuôn mặt đỏ ửng, môi cũng đỏ hơi sưng lên mà hớp khí liên tục, cậu chính là có chút chưa thông nên liền hỏi.
" anh thấy thế nào? Tại sao Ngụy Thạc Ninh lại lái xe đâm em, có phải còn nguyên nhân khác hay không? Tuy là em với gã cũng có mâu thuẫn nhưng đâu tới nỗi gã phải liều mạng như vậy? Dù có uống quá nhiều em thấy trong chuyện này vẫn rất kì quái."
" Em đừng nghĩ nữa,anh sẽ để người điều tra thật kĩ."
" À mà quên nữa, cái chuyện em nói với anh á, anh điều tra ra sao rồi?" Phương Lê ngẩng đầu nhìn hắn, Diêm Mặc Nghiêu liền mỉm cười vươn tay vuốt tóc mái cậu lên sau đó hôn xuống cái trán trắng nõn của vợ nhỏ một cái mà nói.
" Còn đang tra, kẻ đứng sau Diêm Tuấn Khải ẩn khá sâu. Muốn đủ chứng cứ và gom cả ổ thì cần chút thời gian. Cũng may nhờ em nói cho anh những chuyện đó nếu không anh cũng không để ý đến mà bỏ sót con rắn độc như vậy rồi."
Phương Lê lúc trước có nói cho Diêm Mặc Nghiêu nghe về thái độ của Diêm Khải Tuấn khi gặp Vưu Nhiên, sau đó Diêm Mặc Nghiêu liền theo hướng đó mà điều tra ra thêm được vài thứ không ngờ tới.
Xe cũng nhanh chóng chạy về Diêm gia, Phương Lê được Diêm Mặc Nghiêu ôm đi tắm rửa thay đồ, vừa đặt xuống giường thì Phương Lê đã lăn vào lòng ông chồng già để hắn dỗ ngủ.
........
Ngày hôm sau, khi đang ở trong phòng tập luyện cùng Hứa Dương thì bỗng dưng cậu cảm thấy không thoải mái chút nào. Hứa Dương đứng bên cạnh cũng nhanh chóng nhận ra mà bước đến đớ cánh tay Phương Lê phòng hờ cậu ngã mà nói.
" Mày sao vậy, sao tự nhiên mặt trắng bệch thế?"
" Không biết, tự nhiên thấy bụng khó chịu!!"
" Không lẽ ăn không tiêu. Hôm qua đi ăn cùng đoàn phim mày có ăn gì lạ không?" Hứa Dương vừa nói vừa đỡ Phương Lê qua một bên để ngồi, bàn tay còn nhẹ nhàng xoa bụng giúp Phương Lê.
" Tao dạo này cảm thấy không ngon miệng, hôm qua đi ăn cùng đoàn phim tao cũng chỉ uống nước trái cây, hơn nữa đó cũng là do trợ lý tao đi chuẩn bị, nên không thể nào là ăn đồ kì lạ được."
" Vậy thôi hôm nay mày về nhà nghỉ ngơi sớm đi, tao đi xin phép cho "
Nghe Hứa Dương nói Phương Lê cũng gật gật đầu thầm nghĩ thời gian này cũng không có kiểm tra hay thì thố gì, giờ cả người cậu đều không thoải mái cần chi mà tự cố, Hứa Dương nhanh chóng gọi trợ lí Phương Lê vào đỡ cậu về, còn y thì chạy qua báo cho lão sư một tiếng xin phép hộ Phương Lê.