Học xong Phương Lê về nhà lấy bình giữ nhiệt sau đó mang đến công ty cho Diêm Mặc Nghiêu. Phương Lê vừa rót trà lạnh trong bình ra ly thủy tinh mà nói.
" Dạo này em thấy anh như bị nóng trong người í, nên có làm trà lạnh nè anh uống chút nha."
Diêm Mặc Nghiêu đang ngồi ở bàn nhìn hồ sơ vừa nghe cậu nói liền ngẩng lên nhìn, không khỏi nói.
" Ngoài trời lạnh như vậy em còn làm trà lạnh sao?"
"Tuy rằng nói là trà lạnh, nhưng nó vẫn ấm mà, anh nhanh đến đây uống nè."
Phương Lê cầm ly thúc giục Diêm Mặc Nghiêu nhanh đến, hắn chỉ biết thở dài nhìn cậu vợ nhỏ mà nói.
" Trà lạnh hay nóng thì đã sao. Em bồi bổ cho anh thì cũng phải cho anh phát hoả chứ."
" Em nhận thấy thân thể anh quá tốt rồi không cần bồi bổ, đây là trà thanh lọc cơ thể, đừng có nói nhiều nhanh uống đi."
Phương Lê thấy hắn vẫn cù cưa không đến thì đành phải đứng dậy bước đến chỗ hắn ngồi, sau đó nghiên người ngồi lên đùi Diêm Mặc Nghiêu, đưa li đến tận miệng hắn mà hạ giọng nũng nịu
" Chồng ơi, anh uống chút đi mà, cả ngày tập luyện chân em nhức quá coi như thương em mà uống một chút được không?"
Diêm đổng làm cha làm mẹ trên thương trường chứ đứng trước vợ nhỏ trong nhà thì có bao giờ thắng được. Ngậm ngùi uống hết li trà lạnh mà mặt hắn nhăn nhúm còn hơn miếng trầu, chỉ có Phương Lê cảm thấy vui vẻ cười đến tít cả mắt mà ôm ông chồng già chùn chụt hôn còn khen thật ngoan.
" Sao cái trà lạnh này uống còn kinh hơn thuốc vậy, không nói đến nó có tác dụng hay không,uống tùm lum rồi có khi thân thể anh xài không được. Lúc đó xem em có con thế nào?"
" Ầy, ngài yên tâm, kết hôn xong thân thể ngài em sử dụng, em biết. Tuy ngài lớn tuổi nhưng thân hình như con trâu, không thể nào có chuyện xài không được." Phương Lê còn vỗ vỗ bộ ngực cơ bắp cứng ngắt của ông chồng già, vô cùng dũng cảm mà nói: " có một li trà lạnh thôi mà, anh đừng lo, em giờ chỉ ngoài 20 còn trẻ lắm nên cái thân thể của anh em còn muốn xài dài dài, sao có thể để hư hao được. Anh không nhận ra bản thân càng ngày cơ bắp càng nhiều sao? Quần quật cả đêm không khác gì con trâu á!!"
"......" Diêm Mặc Nghiêu từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị nói đến trợn mắt há hốc mồm như vậy, hắn biết vợ nhỏ là người đơn thuần nhưng đã nói ra như vậy cũng khiến hắn cực kì bất ngờ, Diêm Mặc Nghiêu trầm mặc nhìn Phương Lê trong chốc lát nói: "em từ chỗ nào nghe được mấy câu như vậy."
" em xem trên mạng á, giờ chỉ cần lên gúc gồ thì cái gì mà chả có. Anh lúc này nên nhẫn nại một chút, chờ một thời gian nữa chúng ta lại tạo em bé." Nghe Phương Lê nói Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết lắc đầu phì cười, không biết nên nói cái gì.
Hắn đương nhiên là xót cho vợ nhỏ rồi. Cho dù Phương Lê không cho hắn uống trà lạnh thì công biệc của hắn cũng đang tới thời bận rộn, rồi cả Phương Lê cũng vừa nhập học, hắn cũng không muốn vợ nhỏ học hành mệt mỏi rồi còn không được nghỉ ngơi, chỉ là khoảng thời gian này chuyện quẩy giường chỉ là ngẫu nhiên thôi, chứ nếu hắn thường xuyên chắc Phương Lê tán hắn trụi tóc.
........................
Hôm nay lúc ăn bữa sáng, Phương Lê đột nhiên nhìn Nhạc Văn Hi nói: "Ta nghe nói, ngươi gần đây đang gặp bác sĩ tâm lý phải không?"
Tay Nhạc Văn Hi liền cứng đờ,biểu tình hoảng loạn căn bản là che giấu không được.
Diêm Khải Tuấn cùng Diêm Học Ấn bọn họ cũng đều ngây ngẩn cả người, Diêm Khải Tuấn là vì không nghĩ tới Phương Lê cư nhiên biết chuyện này, Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong lại là kinh ngạc vì Nhạc Văn Hi đi gặp bác sĩ tâm lý mà bọn họ cư nhiên không biết.
"Cái gì bác sĩ tâm lý?" Nhạc Lâm Hoa nghi hoặc hỏi.
"Văn Hi dạo gần đây đều đến gặp bác sĩ tâm lý, hình như vấn đề còn rất nghiêm trọng, con có chút lo lắng cho cậu ta nên mới hỏi một chút." Phương Lê nhìn Nhạc Lâm Hoa nói.
"Văn Hi, con làm sao vậy? Là sinh bệnh hay là có chuyện gì??" Nhạc Lâm Hoa vừa nghe Phương Lê nói đến Nhạc Văn Hi có vấn đề nghiêm trọng thì lập túc lo lắng, mà hỏi ngay.
"Ngươi...... Ngươi như thế nào sẽ biết?" Nhạc Văn Hi nhìn Phương Lê hỏi.
" đại ca ngươi nói cho ta biết."
Diêm Khải Tuấn đột nhiên nhìn về phía Phương Lê, gã không nghĩ tới Phương Lê cư nhiên dám trước mặt gã mà nói dối. Nhưng gã chưa kịp nói gì thì Nhạc Văn Hi đã xoay sang dùng ánh mắt như không thể tin được mà nhìn gã, y cảm thấy như bị phản bội, còn cảm thấy Diêm Tuấn Khải đưa y đi gặp bác sĩ tâm lí là kế hoạch của gã cùng Phương Lê.
Phương Lê cùng Diêm Khải Tuấn liếc mắt một cái, trong lòng khẽ cười cậu biết chuyện Nhạc Văn Hi gặp bác sĩ tân lí thật ra không phải Diêm Khải Tuấn nói mà là khi ông chồng già điều tra gã thì biết được. Nhìn vẻ mặt của cả hai Phương Lê cảm thấy sảng khoái vô cùng, trước nay cậu chưa bao giờ nói mình là người tốt cả.
"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Nhạc Lâm Hoa cảm giác được không khí không thích hợp, nhưng vẫn lo lắng cho Nhạc Văn Hi nhiều hơn.
"Không có gì nãi nãi, chỉ là dạo gần đây còn ngủ hay gặp ác mộng, nên đại ca đưa con đi gặp bác sĩ để tử vấn, không phải chuyện gì lớn đâu." Nhạc Văn Hi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để nói.
" Hình như theo ta biết tình huống rất nghiêm trọng thì phải, ngươi cũng đừng nên sợ mọi người lo lắng mà giấu diếm." Phương Lê nhìn Nhạc Văn Hi sau khi nói xong, lại xoay sang Nhạc Lâm Hoa nói tiếp: "Vừa lúc con cũng có quen một vị bác sĩ tâm lí không bằng con mời vị ấy đến để tư vấn cho Nhạc Văn Hi, chúng ta còn biết được vấn đề là gì. Con còn nghe nói người nhà phối hợp thì trọ liệu càng thành công hơn đấy."
"Không cần!" Nhạc Văn Hi tay bắt đầu run rẩy, y vội dùng sức nắm chặt tay, lớn tiếng nói: "Đây là vấn đề của ta, hi vọng các ngươi tôn trọng ta."
"Văn Hi......." Nhạc Lâm Hoa còn chưa nói xong, đã bị cảm xúc kích động Nhạc Văn Hi làm khựng lại. Bộ dáng Nhạc Văn Hi như chuẩn bị khóc đến nơi nhìn bà mà nói
"Cầu xin ngài nãi nãi.... Đừng hỏi nữa có được hay không, cũng đừng gọi bác sĩ tâm lí đến đây, con cầu xin ngài.... "
" Được được được... Chúng ta không hỏi nữa,cũng không gọi bác sĩ tâm lý, con đừng kích động."
Nhạc Văn Hi chống mặt bàn đứng lên, sau đó bước nhanh rời đi, Diêm Khải Tuấn nhìn Phương Lê liếc mắt một cái, cũng đứng dậy theo đi lên, Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong cũng đều nói chính mình ăn no, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Phương Lê đối Nhạc Lâm Hoa nói: " mẹ ơi không lẽ lời con nói kích thích đến Nhạc Văn Hi sao? Chỉ là con quá lo lắng thôi... Để con đi xin lỗi cậu ấy."
Nhạc Lâm Hoa còn chưa hồi phục tinh thần thì Phương Lê đã đứng dậy rời đi.
Nhạc Văn Hi vừa trở về phòng liền quay sang phẫn nộ mà hét lên với Diêm Tuấn Khải.
" Ngươi có phải hợp tác với Phương Lê đối phó chúng ta hay không? Bởi vì ta dễ đối phó nhất nên mới lấy ta khai đao đúng không???"
" Nếu ngươi nghĩ vậy thì đã trúng kế của Phương Lê rồi đó."Diêm Khải Tuấn nghiêm túc nhìn Nhạc Văn Hi nói.
"Vậy ngươi nghĩ chúng ta như thế nào?" Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong cũng đã bước vào phòng, nhìn Diêm Khải Tuấn mà chất vấn:" ngươi nếu không liên hợp với Phương Lê, vậy tại sao Phương Lê lại biết Văn Hi đi gặp bác sĩ tâm lí."
Diêm Khải Tuấn trầm mặc nhìn bọn họ trong chốc lát lúc sau, lạnh mặt nói: "Các ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, ta không muốn giải thích."
Diêm Khải Tuấn không muốn nói gì, đang xoay lưng chuẩn bị rời đi thì cùng kúc Phương Lê bước vào.
" Mày sao dám vào đây, cút ra cho tao."
Nhạc Văn Hi vừa thấy mặt Phương Lê đã không kiềm nổi cảm xúc mà hét, nhưng Phương Lê vẫn bình chân như vại còn mỉm cười nhìn y mà nói.
" Kêu tao cút ra, mày còn chưa hiểu thân phận mày trong cái nhà này là gì à?"
" Mày muốn thế nào? Phải ép chết tao mày mới chịu đúng không?" Nhạc Văn Hi phẫn nộ quát.
" Cái này thì mày nói đúng rồi đó. Tụi bây không phải chỉ cho rằng tao muốn đá tụi bây ra khỏi nhà thôi sao? Xin lỗi, tao muốn tụi bây phải trả giá lớn hơn, để cho tụi bây nếm thử cảm giác sống không bằng chết, đây mới là điều tao muốn."
" mày thật sự quá ác độc!" Diêm Học Ấn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Phương Lê nói: " tại sao trên đời lại có kẻ ác độc như mày, tao phải nói cho nãi nãi biết con rắn độc như mày, để nãi nãi cùng phụ thân biết rõ khuôn mặt mày là thế nào."
" Tụi bây cũng xứng để nói tao ác ư? "
Phương Lê trào phúng nói: "Lúc trước bởi vì tao thi được hạng 1, Diêm Bác Phong mày lại kêu người đập gãy bàn tay tao, biết Lý Duy Khải thích tao Diêm Học Ấn mày kích Vivian đến sỉ nhục tao trước mặt mọi người. Còn mày nữa Diêm Khải Tuấn mày nghĩ tao không biết ở Dao Thanh Sơn Trang mày bày mưu để kẻ khác đẩy tao xuống vực ư? Tụi bây nghĩ tao không biết gì sao? Tụi bây nghĩ tụi bây hiền lành nhân hậu sao? Tụi bây thấy tao hiện tại quá ác sao không nghĩ đến nhưng chuyện lúc trước đã làm, đây là tao trả những gì tụi bây đã làm với tao mà thôi."
Diêm Khải Tuấn trong lòng cả kinh, tay phải run rẩy trong vô thức, gã phải nắm chặt bàn tay giấu sau lưng để không lộ ra sự sợ hãi của mình, giờ gã mới biết được kế hoạch gã lập ra nghĩ rằng không ai biết vậy mà Phương Lê lại biết, nếu Phương Lê biết vậy đồng nghĩa với việc Diêm Mặc Nghiêu cũng sẽ biết.
Phương Lê đi đến trước mặt Diêm Khải Tuấn nhìn gã nhàn nhạt mà nói.
" Mày bất ngờ vì không biết tại sao tao biết đúng không? Mày cho rằng việc mày xuất ngoại là Diêm Mặc Nghiêu đang coi trọng, đang muốn bồi dưỡng mày sao? Tỉnh táo lại đi! Là tống mày đi cho khuất mắt đó, đó là một phần của sự trừng phạt mà thôi."
Diêm Khải Tuấn nghe thì sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh, răng cắn chặt khớp hàm, gã nhìn Phương Lê bàn tay muốn vung lên khuôn mặt đang đắc ý kia nhưng lại không dám, đành phải nhanh chóng né qua mà bước thẳng ra ngoài.
Khi gã bước ra đến phòng khách liền thấy Vưu Nhiên, bước chân không khỏi khựng lại, sau đó nhận ra hành động bản thân sẽ dễ dàng bại lộ liền tiếp tục bước ra bên ngoài.
Phương Lê nhìn Diêm Khải Tuấn chạy trối chết không khỏi nhếch môi cười. Sau đó xoay sang đám Nhạc Văn Hi giờ mặt mũi đã trắng bệch nói.
" Tao có thể nói trắng ra với tụi bây những chuyện đó là cho tụi bây biết tụi bây sẽ phải chịu những gì sắp tới, tao muốn xem tụi bây sống chật vật thảm hại để tụi bây nếm trải những gì tụi bây gây ra cho tao."
Phương Lê cũng không sợ bọn họ sẽ ghi âm, bởi vì bảo tiêu đã đứng bên ngoài. Bất luận đám người này làm gì bảo tiêu đều biết hết, nếu thật họ có ghi âm thì khi mở ra cũng chỉ là file rỗng.