Giọng Quý Tiểu Đônglại vang lên lần nữa: “Tốt lắm, các cậu cũng không nên quấy rầy tớ, tớmuốn mở quà. Chiều nay tớ sẽ nói địa điểm dùng cơm cho các cậu biết. Nếu ai không đi được thì thôi, còn nếu ai muốn đi thì hãy nhanh chóng chuẩn bị. Hôm nay chúng ta không say không về.”
Phòng làm việc của bộ phận hành chính đột nhiên có tiếng hò hét vui vẻ cùng tiếng trầm trồ khen ngợi.
Tiểu Long đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Quý, cho tớ góp ý một chút.”
“Ừ, cậu nói đi.”
“Vừa rồi, cậu có dáng vẻ mạnh mẽ giống như phong cách của một đàn chị, không giống phong cách bình thường của cậu.”
Trong lúc đang nổi hứng, đột nhiên Quý Tiểu Đông bỗng nảy ra một ý định. Cônhanh chóng lấy kính của tổ trưởng Lưu tặng đeo lên, sau đó giả giọngđàn ông nói: “Này, cô gái, tháng này cô đã đóng tiền bảo kê chưa?Haylà cô không có tiền đóng? Nếu không có thì mau đến phục vụ đại gia tamột buổi, có lẽ đại gia sẽ suy nghĩ lại.”
“Tiểu Quý đây sao? Emđeo kính mát trông thật dễ thương. Chị thấy em khônggiốngnhư đàn chị xã hội đen mà giống một công chúa hạt đậu.”
Quý Tiểu Đông vốncho rằng khi cô cải trang như thế sẽ làm mọi người nhốn nháo vì sợ hãinhưng mọi người lại không quan tâm còn trêu chọc cô. Xem ra muốn cảitrang thành đàn chị xã hội đen cũng khôngphải là chuyện dễ, nhất làđối với một người trông giống như công chúa hạt đậu như cô.
Không biết phải làm sao, Quý Tiểu Đông đột nhiên nhớ đến khuôn mặt uy nghiêm của Hoàng Phủ Chính. Chắc cô phải học hỏi anh nhiều hơn.
Suốtcả buổi trưa, trong lòng Quý Tiểu Đông vẫn luôn vui vẻ như thế. Thậm chí trong lòng cô đang mong đợi một bữa tối vui vẻ, không say không về.
Buổi trưa, phần lớn các đồng nghiệp đã xuống lầu ăn cơm rồi. Quý Tiểu Đôngcũng đang gặm nhấm thức ăn vặt trong phòng làm việc. Nghĩ tới những mónăn ngon tối nay, cô cảm thấy bụng mình rỗng không. Sống được hai mươinăm qua, cô cũng đã rút ra một bài học, cô nhất định phải chiếm đượclòng tin của tổ trưởng Lưu.
Ở một nơi khác.
Sau khi quảnlý Dương biết ngày tháng năm sinh của Hoàng Phủ Chính trong buổi tiệcmừng ba mươi năm ngày thành lập công ty, cô vẫn luôn nhớ trong lòng.
Sáng sớm hôm đó, cô dậy sớm, lấy điện thoại nhắn tin chúc mừng sinh nhật của Hoàng Phủ Chính. Sau đó ngỏ lời hẹn đi ăn cơm trưa với anh.
Sau khi dùng cơm xong, cô xin phép Hoàng Phủ Chính, rằng muốn anh cùng côvề phòng làm việc mình vì cô đã chuẩn bị sẵn một món quà cho anh.
Quản lý Dương và Hoàng Phủ chính đang sánh đôi rời khỏi thang máy, thì độtnhiên cô cảm thấy muốn đi toilet một chuyến nên cười nói: “Tổng giámĐốc, anh đến phòng làm việc của em trước đi, em muốn đi toilet.”
“Được, anh chờ em.”
Trở lại bộ phận hành chính
Quý Tiểu Đông vừa dùng xong bữa ăn vặt của mình, cô vô tình nhìn thấy bóhoa mà tổ trưởng Lưu mua tặng mình bắt đầu ủ rũ, nên cô muốn đến tướicho hoa một chút nước.
Có lẽ Quý Tiểu Đông có giác quan thứ sáu, cảm giác được sắp có chuyện xảy ra, lại nhớ đến lần trước hắt ly nướcvào mặt Hoàng Phủ Chính, nên lần này cô không cầm ly nước mà trực tiếpđem bó hoa vào toilet để tưới nước. Cô cũng thầm cầu xin không phải lặplại việc xui xẻo kia một lần nữa.
Nhưng sự thật chứng minh, ông trời không Die nd da nl e q uu ydo n, nghe thấy lời cầu nguyện của cô.