Sắp đến Tết nên Quý Tiểu Đông cũng dự định sẽ mua vé máy bay trước để trở về quê tụ họp với gia đình.
Có lẽ trong lòng muốn nhanh chóng trở về, nên càng gần đến ngày về, côcàng cảm thấy gian nan. Mỗi ngày cô đều ngồi đếm lịch, ngày qua ngày,cuối cùng cũng đến một ngày…
Ngày đó, vì trong lòng không muốnrời khỏi chiếc chăn ấm áp mà Quý Tiểu Đôngtự ép mình phải dậy đi làm.Khi đến công ty, vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ làm việc, lòng cô lúc đó vẫn như mù mịt, tối tăm.
Cô chậm chạp bước vào thang máy.Khi đến nơi, vừa đi ra cô nhìn thấy đồng nghiệp Tiểu Trần đang lấp lónửa cái đầu, sau đó lại nhanh chóng rụt cổ về.
Rốt cuộc là cô ấy muốn làm gì? Hay dáng vẻ của cô khác thường đến nỗi khiến người khác phải kinh sợ đến vậy?
Quý Tiểu Đông đi đến trước cửa làm việc thì dừng lại, cô cố ý dùng lòngngón tay vỗhai gò má của mình. Sau khi chắc chắn khuôn mặt mình vẫnbình thường, cô mới tự nhiên đẩy cửa bước vào.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Đột nhiên câu chúc mừng đồng thanh vang lên, khiến Quý Tiểu Đông hoảng sợ.Cô dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ngực mình để giữ bình tĩnh, mắt chớp chớpnhư cố gắng nhìn xem tình huống trong phòng làm việc là gì.
“HAPPY BIRTHDAY, Tiểu Quý.”
“Hôm nay là sinh nhật của cậu phải không? Cậu không ngờ chứ gì?”
Quý Tiểu Đông chần chờ, lặp lại: “Sinh nhật tớ sao? Hôm nay là ngày 26 sao?”
“Dĩ nhiên, nếu hôm nay là ngày 25 hoặc là ngày 27, thì chúng tớ sẽ không nói câu chúc mừng này với cậu.”
“Nhưng làm sao các cậu biết hôm nay là sinh nhật tớ?”
“Tiểu Quý, đúng là cậu bị chúng tớ doạ sợ đến nỗi mất hồn rồi. Không chỉchúng tớ mà tất cả mọi người trong công ty đều biết hôm nay là sinh nhật cậu. Đừng quên cách cậu đoạt giải nhì thế nào.”
“A, vậy sao? Thì ra các cậu cũng nhớ kỹ quá nha. Thật sự cám ơn các cậu, các cậu thật tốt.”
Quản lý Lưu đột nhiên ra lệnh, nói một tiếng: “Mọi người, tặng quà đi nào.”
“Tiểu Quý, đây là món quà tớ đặc biệt chọn cho cậu. Cậu xem có thích hay không?”
“Còn đây là quà của tớ, hi vọng cậu thích.”
Quý Tiểu Đông còn chưa kịp ngồi xuống chỗ của mình đã bị mọi người vây lấy. Cô nhìn mọi người, từng người từng người một đưa món quà của họ chuẩnbị cho cô, lòng cô vui vẻ khác thường. Thì ra là được nhiều người quantâm là một chuyện hạnh phúc như vậy.
Sau khi nhận hết quà tặngcủa các đồng nghiệp, Quý Tiểu Đông vừa nói cám ơn cũng vừa khóc lóc vìcảm động. Cô ở thành phố này cũng nửa năm, đây là lần đầu tiên cảm độngvì có nhiều người quan tâm đến mình như thế.
“Tiểu Quý, bởi vìchị không biết em thích gì, lại không muốn hỏi em, cho nên chị liền muacho em một bộ kính mát. Chị cũng nghĩ đến việc em không thích, nên cũngmua thêm cho em một bó hoa, chắc em sẽ thích..., Chị còn đặc biệt chọnbó hồng tươi nhất, chúc em ngày nào cũng vui vẻ, sớm tìm được người yêuvà kết hôn, sống đến đầu bạc răng long.”
“Tổ trưởng, vào mùa đông mà chị còn mua kính mát à? Tiểu Quý vốn cận thị, chị mua thứ này chắc chắn cô ấy sẽ không thể đeo rồi.”
“Đúng vậy, tổ trưởng Lưu thật kì cục. Lúc nào chị cũng chúc chúng em nhanhchóng kết hôn. Kết hôn thật sự tốt sao? Nói thật, Tổng giám đốc khôngkết hôn thì tụi em cũng không kết hôn. Nếu đối tượng kết hôn là anh ấythì em đồng ý, ngay lập tức gả cho anh ấy.”