Chỉ một lát sau, cácđồng nghiệp của bộ phận hành chính cũng lần lượt tới, Quý Tiểu Đông đếnchỗ từng người chào hỏi. Tổ trưởng Lưu còn gọi một đồng nghiệp khác phân công việc cụ thể mỗi ngày cho Quý Tiểu Đông, cặn kẽ giảng giải để côlàm quen với công việc mới, cô cứ như vậy học tập công việc mới và tậpthích ứng với môi trường mới, buổi sáng cũng trôi qua nhanh chóng.
Giờ nghỉ buổi trưa cũng đến, Quý Tiểu Đông không có mang cơm theo, nên côđang định đi ra ngoài, tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm trưa, hôm nay đồngnghiệp phụ trách hướng dẫn cô, Tiểu Nguyễn, đột nhiên muốn mời cô cơmtrưa, nói: “Tiểu Đông, cậu không mang cơm theo à? Hay là chúng ta cùngđi ra ngoài dùng bữa?”
Mặc dù chiều hôm qua, sau khi phỏng vấn thành công, Quý Tiểu Đông cũng đãđi dạo quanh công ty tham quan vài vòng, xem các tiệm cơm nhỏ gần đó,cũng có đi xem qua ngân hàng, siêu thị một lần, nhưng khi cùng đi vớimột đồng nghiệp nhiệt tình, vui vẻ như thế, dĩ nhiên cô sẽ không từchối, vì vậy vui vẻ gật đầu đáp lại: “Được”
Tiểu Nguyễn dẫn Quýtiểu Đông rời khỏi phòng làm việc, hai người cùng đi đến một cửa hàngtiện lợi, bày bán thức ăn nhanh để chuẩn bị ăn cơm trưa.
“Món ăn ở đây rất phong phú, chủ yếu nhất là sạch sẽ vệ sinh, cho nên tớ thườngxuyên đến nơi đây ăn cơm, cậu xem cậu muốn ăn cái gì thì mình gọi mónđó.”
“Ừ, cám ơn.”
Sau đó, hai người mỗi người bưng mâm của mình tìm đến cái bàn trong góc. Sau khi ngồi xuống, đầu tiên TiểuNguyễn há miệng ăn một muỗng cơm, sau đó hứng thú hỏi: “Tiểu Đông, cậucó bạn trai chưa?”
Quý Tiểu Đông dĩ nhiên còn nhớ rõ lúc trước mình nói dối, vì vậy đáp lại: “Có rồi, anh ấy cũng làm ở gần đây.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, không phải, cũng không phải là đáng tiếc..., màphải nói là cậu sẽ không giống chúng tớ cùng yêu thích Tổng Giám Đốc .”
“Tổng Giám Đốc vẫn còn độc thân sao? Anh ta có dáng dấp rất tuấn tú hơn nữa tấm lòng còn rất tốt nữa phải không?”
Tiểu Nguyễn nghĩ ý của cô giống như bị người nào đó hiểu lầm nên vội vàngcãi lại nói: “Dáng dấp như cậu miêu tả chỉ xuất hiện ở nam chính trongtiểu thuyết ngôn tình mà thôi, còn Tổng Giám Đốc mới ở công ty chúng takhông phải là như vậy đâu. Thật ra đẹp trai không phải là đặc điểm lớnnhất của anh ta, mà đặc điểm quan trọng mà anh ta khiến người khác mêđắm chính là tàn khốc.”
“Chính là khuôn mặt trong sáng, lạnh băng, không bao giờ cười sao?”
“Không! Hoàn toàn không! Tổng Giám Đốc rất ít cười, nhưng sự tàn khốc của anhta thì chỉ mình anh ta biết. Có điều cậu còn chưa biết, là anh ta biếtvõ công. Có một lần, trước cửa công ty, anh ta khắc chế một bệnh nhân bị bệnh tâm thần.”
“Bệnh nhân bị bệnh tâm thần sao? Nghe nói lúcnhững người đó phát bệnh rất là liều mạng, Tổng giám Đốc có thể khắc chế được sao?”
“Dĩ nhiên, tình huống như vậy chỉ là chuyện nhỏ đối với anh ta.”
Tiểu Nguyễn bắt đầu nhớ lại lúc cô mới vừa vào công ty, sau đó không lâu cô được chứng kiến cảnh chấn động lòng người kia.
Một buổi sáng nọ, các nhân viên của tập đoàn Thái Tử đang từ bốn phương tám hướng lục tục kéo về hướng công ty chuẩn bị đi làm.
Một nữ nhân viên chính thức trẻ tuổi đang đi cách cửacông ty chỉ không tới 100m đi bộ, đột nhiên cô cảm thấy có người từ phía sau vỗ bả vai của mình, cô vốn tưởng rằng đồng nghiệp đùa giỡn, nhưngkhi quay đầu lại, phát hiện đó là một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, vìvậy cô khó hiểu hỏi: “Anh là ——”
Đối phương không trả lời, ngượclại là nhìn mặt cô mê mẩn cười, sau đó lại vươn tay muốn sờ mặt cô. Côgái nhanh chóng né tránh, có một chút tức giận hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông vẫn không trả lời, ngược lại cười khúc khích tự lẩm bẩm: “Cô gái xinh đẹp. . . . . .”