Mệt mỏi đến nỗi không kịp thở, Quý Tiểu Đông không biết giải thích thế nào với bạn cùngphòng. Cô thật sự không muốn khoe khoang rằng mình đoạt giải thưởng lớn, vì mẹ cô đã từng căn dặn rằng đừng nên nói với người khác bất kì điềugì về mình cả.
Bạn cùng phòng giúp cô xách những túi đồ nặngmang vào phòng. Thấy vậy, cô bắt đầu suy nghĩ không biết mình nên giảithích thế nào? Đột nhiên trong đầu cô thoáng qua hình ảnh buổi tiệc kỷniệm thành lập công ty đã qua nên cô nghĩ mình sẽ viện cớ nói công ty mở tiệc.
Quý Tiểu Đông đặt các túi đồ trên gế salon, đầu tiên làcô duỗi tay ra, sau đó cô yên tâm ngã xuống giường thở ra một hơi thậtsảng khoái. Hiện tại, điều cô muốn làm nhất đó là nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.
”Đúng rồi, cậu mua nhiều đồ như vậy để làm gì? Làm sao cậu có thể ăn hết bao nhiêu đây thức ăn?”
”Không phải tớ mua cho mình. Công ty tớ muốn mở tiệc, quản lý nhờ tớ mua mộtít thức ăn. Cậu xem tớ mệt chết được khi đi loanh quanh chọn thức ănnày.”
”Tại sao quản lý chỉ nhờ một mình cậu đi mua thế? Chuyện mua thức ăn mang vào công ty phải có sự đóng góp của nhiều người chứ?”
Quý Tiểu Đông lại tiếp tục nói láo: “Cũng không thể trách quản lý tớ được,tại lúc nào tớ cũng mang nhiều thức ăn vặt vào chỗ làm việc của mình nên quản lý muốn trừng phạt tớ đây mà, là do lỗi của tớ, tớ thật sự sailầm.”
”Vậy được rồi, cậu hãy đi nghỉ ngơi đi.”
”Cám ơn, để tớ ngồi đây nghỉ ngơi một chút.”
Sau khi bạn cùng phòng rời khỏi nơi đó, Quý Tiểu Đông lập tức rời khỏigiường. Thực ra khi nãy cô giả bộ mệt mỏi thôi, bởi vì khi về đến nhà,cô đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa mua thức ăn gì cho cô bạn của mình.
Mặc dù cô mua rất nhiều thức ăn vặt dự trữ cho mình nhưng cô cũng không đem tặng bạn cùng phòng với mình. Đột nhiên cô nghĩ “Nếu lỡ không may bạncô lục trong túi xách thấy có nhiều đồ ăn vặt của mình thì sao? Khôngmay cô ấy thấy trà giảm cân thì sao? Tới lúc đó, Quý Tiểu Đông cũngkhông thông minh tới mức có thể tìm được cách nào thoả đáng để từ chốiyêu cầu của cô ấy.
Trong lòng cảm thấy lo lắng nên Quý Tiểu Đông vội vàng đứng lên tìm kiếm trong túi đồ một chút. Cuối cùng cô tìm được đồ ăn vặt của mình, cô giữ lại một ít, còn lại muốn đem chúng tặng chocô bạn cùng phòng.Thật ra cũng không thể trách Quý Tiểu Đông hẹp hòi,Bởi vì từ lúc tan ca đến giờ, cô cũng chưa ăn cơm, thậm chí chưa uốngmột giọt nước. Cô thật sự rất đói bụng nên cô quyết định giữ lại chomình một phần đồ ăn vặt.
Sau khi ra khỏi phòng của Quý Tiểu Đông, bạn cùng phòng mang cho Quý Tiểu Đông một quả táo lớn để cô có thểlót dạ sau khi bị nhịn đói suốt ba giờ đồng hồ.
Sáng thứ hai,Quý Tiểu Đông cố ý đi làm sớm hơn so với bình thường, cô muốn nhanhchóng trao tất cả những thức ăn này đến tận tay các đồng nghiệp để họ có thể thưởng thức chúng.
Quý Tiểu Đông gọi xe taxi sớm hơn nửagiờ, cô nói tài xế đến lầu dưới thì dừng lại. Còn mình, sau khi vác bốntúi đồ trên lưng, và thẳng hướng tới thang máy đi tới bộ phận hànhchính.
Hôm nay, đúng lúc Hoàng Phủ Chính cũng có chuyện gấp cầngiải quyết, anh tới sớm, lái xe vào bãi đậu xe. Khi đi ra thấy Quý TiểuĐông mang xách những túi đồ thật nặng nề, chuẩn bị vào thang máy để lênphòng làm việc.
Mặc dù Hoàng Phủ Chính lãnh khốc nhưng cũng không có nghĩa rằng lúc nào anh cũng tỏ ra lạnhlùng. Đầu tiên, anh nhìn xung quanh một lát để xem có ai đứng gần đâyhay không? Sau khi xác định không có ai, anh mạnh dạn bước tới muốn giúp đỡ Quý Tiểu Đông.