Sau khi trở về nhà, đầu tiên Quý Tiểu Đông ném túi xách của mình xuống, sau đó cô lập tức kéo ống tay áo lên, chủ yếu là muốn xem vết thương nơi khuỷu tay mình thế nào. May mắn là chỉ bị sưng đỏ và trầy xước một chút thôi. Cô đi đến chiếc tủ ở đầu giường, lấy ra một miếng băng keo cá nhân từ hộp cứu thương, sau đó cô xé ra và dán vào vết thương. Cuối cùng cô nhẹ nhàng cử động vì muốn xác định không còn chỗ nào bị thương nữa. Sau đó cô mới yên tâm nằm nghỉ ngơi.
Từ nhỏ Quý Tiểu Đông đã muốn làm một nữ hiệp (là những người phụ nữ dùng sức mạnh của mình giúp những kẻ yếu thế) nhưng vì cô có một nhược điểm, đó chính là cô rất sợ đau. Bình thường, cô sợ nhất là kim châm. Lúc bị bệnh, cô thà uống thuốc chứ không chịu để kim châm vào cơ thể mình. Chính vì vậy, cô không thể đi dân quân hay luyện võ được. Biết là như thế nhưng Quý Tiểu Đông vẫn rất nhiệt tình, thậm chí cô còn lập ra kế hoạch rằng nếu như có một ngày cô có vô tình gặp kẻ cướp hay kẻ trộm thì cô nhất định liều mình với hắn. Không ngờ, hôm nay cô cũng đã đối mặt với hoàn cảnh này.
Mặc dù cô làm trở ngại đến việc bắt cướp, nhưng cô cũng tự nhận mình có tinh thần nghĩa hiệp (ý là tinh thần giúp đỡ người gặp nạn). Hơn nữa, mọi chuyện lại kết thúc tốt đẹp. Trong lòng Quý Tiểu Đông thật sự phấn khởi, cô đi tắm và lên giường ngủ sớm. Hơn hai mươi năm nay, ít khi nào cô có thể có một giấc ngủ thoải mái và bình yên đến vậy.
Sáng thứ hai, Quý Tiểu Đông dậy sớm hơn bình thường, có lẽ là vì tâm trạng cô vui vẻ. Cô bắt đầu vệ sinh cá nhân và ngồi vào bàn trang điểm cho mình. Tiếp đến cô dùng bữa sáng rồi xách túi chuẩn bị đi làm.
Cũng như bình thường, Quý Tiểu Đông đến sớm hơn mười phút. Hôm nay đến phiên Tiểu Đặng trực nên cô ta cũng đến sớm và đang ngồi ở bàn làm việc của mình chờ các đồng nghiệp đến. Vừa thấy Quý Tiểu Đông bước vào cửa, cô lập tức hỏi: "Tiểu Quý, tối qua, ở gần chỗ cậu ở, có một vụ cướp xảy ra, cậu biết không? Vụ đó cũng lên báo rồi nè.”
Sắc mặt Quý Tiểu Đông đột nhiên xuống sắc vì cô không ngờ vụ đó được đăng lên báo. Chẳng may nếu các đồng nghiệp biết cô làm trở ngại người khác bắt cướp, thì dù họ không trách cứ trước mặt cô thì họ cũng sẽ đàm tiếu trong những buổi nghỉ ngơi uống trà.. Vì vậy cô bỗng thấy chột dạ nhưng chỉ làm bộ giật mình nói: "Tớ không biết, có vụ cướp thật sao? Cho tớ xem tờ báo đó với."
Quý Tiểu Đông nhanh chóng nhận lấy tờ báo từ tay Tiểu Đặng, sau đó lật đến trang có vụ án đó. Bài báo không dài, chỉ duy nhất có một câu do chính cô nói lúc đó: "Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát và người đi đường, người mẹ đã lấy lại được số tiền bị cướp." Ha ha. Thì ra cô chỉ là một người đi đường mà thôi, như vậy cũng không có ai biết cô gây chuyện rồi. Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông dần cảm thấy an tâm.
"Đúng rồi, bài báo cũng có nhắc tới mấy người đi đường cũng đuổi theo tên cướp. Hơn nữa tớ thấy bóng lưng của một người trong hình chụp trên báo, trông rất quen."
Quý Tiểu Đông chỉ vào tấm hình duy nhất trong bài báo hỏi: "Quen thuộc sao? Cậu nói người này à? Cậu biết người này à?"
"Tớ không nhìn thấy rõ mặt hắn nên cũng không biết anh ấy là ai, nhưng tớ lại có cảm giác giống như đã từng gặp anh ấy ở đâu rồi, hơn nữa lại không chỉ gặp một lần."
"Có lẽ người tốt đều giống nhau cả thôi. Hay là đây không phải lần đầu tiên anh ấy làm việc tốt. Ha ha, ai biết được."
Quý Tiểu Đông nhớ lại bóng lưng trong ảnh chính là bóng lưng của người đàn ông bị cô ngăn cản trong lúc bắt cướp. Ngày hôm qua, anh ta cũng mặc bộ đồ tây màu xám tro. Còn khuôn mặt, tuy Quý Tiểu Đông đã nhìn thấy qua nhưng cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Bài báo có đề cập đến việc anh ta giúp người khác làm chuyện tốt nhưng không muốn phỏng vấn để nổi danh. Nói vậy, chắc anh ta cũng chỉ là người bình thường. Anh ta cũng giống mình, chỉ muốn giúp đỡ người đi đường chẳng may gặp nạn mà thôi. Biết vậy là đủ rồi.