"Tiểu Lưu, phiền em gọi Tiểu Quý tới phòng làm việc của chị nhé."
"Dạ."
Tổ trưởng Lưu đặt điện thoại xuống, quay đầu lại vừa định truyền lời, chợt nhìn thấy Quý Tiểu Thương đáng thương như chú dê con đang đợi người khác làm thịt đứng trước mặt mình. Nhìn gương mặt đang khẩn trương, thân thể lại khẽ run, tổ trưởng Lưu im lặng, thở dài một tiếng, cô thật sự không nỡ trách mắng hay đe dọa cô bé mới này. Vì vậy cô tỏ vẻ như không có chuyện gì, nói "Không có gì, quản lý Dương bảo em đến phòng cô ta, có lẽ cô ta có việc muốn nhờ em, em hãy nhanh chóng đến đó đi."
"Không biết cô ta ……”
"Tiểu Quý, sẽ không có việc gì đâu. Nếu chưa xảy ra việc gì thì em ngồi đây suy nghĩ lung tung cũng không có đáp án, chi bằng em hãy dũng cảm đối mặt với sự thực, như vậy mới đúng chứ.”
"Dạ, được rồi, cám ơn chị, tổ trưởng Lưu."
"Em đi đi."
Quý Tiểu Đông hít một hơi thật sâu, cố gắng kềm chế trái tim mình đang nhảy loạn. Sau đó, cô nhanh chóng đi tới phòng quản lý Dương, lễ phép gõ cửa . Sau khi được quản lý Dương cho phép đi vào, *d&DLLlqdD*cô tỏ vẻ như không có việc gì và bước vào phòng.
"Chào buổi sáng Quản lý Dương."
"Tiểu Quý, chào buổi sáng. À, các em mới vừa nói chuyện gì ở phòng làm việc mà ra vẻ bí mật thế?"
Quý Tiểu Đông mới vừa ổn định tinh thần, giờ nghe quản lý Dương hỏi vậy, đột nhiên lòng cô lại trở nên bối rối. Vẻ mặt cô thể hiện ra dáng vẻ giống như mình đang làm chuyện xấu đột nhiên bị bắt gặp, thậm chí đầu óc cô cũng bắt đầu u mê.
"Chị đang hỏi em đấy Tiểu Quý."
"Dạ, quản lý Dương thứ lỗi, chúng em đang bàn tán về chuyện bạn trai của em." Quý Tiểu Đông phục hồi tinh thần, nhanh chóng tìm cách trả lời để che giấu sự thật.
Quản lý Dương dường như không tin, nghi ngờ hỏi lại: "Thật không? Chị có cảm giác bọn em đang nói đến người khác, hay là cũng có nhắc đến chị trong đó? "
"Không có, thật sự không có, họ chỉ hỏi tình hình giữa em và bạn trai em mà thôi. Chị cũng biết em vốn ít nói, nên em nói không lại họ."
"Em không lừa gạt chị chứ? Em cũng nên biết chị đối xử với em tốt như thế nào. Chị khẳng định họ có nhắc đến chị mà giờ em lại không thừa nhận là ý gì đây?”
Quý Tiểu Đông bị dọa đến nỗi sắc mặt tái xanh. Quản lý Dương cũng thật tài. Không biết làm cách nào mà cô ta biết chuyện các cô nói xấu cô ta chứ? Quý Tiểu Đông suy nghĩ cặn kẽ hay là cô nên nói sự thật cho cô ta biết. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như cô thành thật kể hết mọi việc cho cô ta nghe, vậy chẳng phải tất cả các đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng có liên quan đến sao? Mặc dù hiện giờ cô rất sợ quản lý Dương, nhưng nếu muốn cô phản bội lại các đồng nghiệp, đó là chuyện cô không thể làm được.
Quý Tiểu Đông cố gắng phục hồi vẻ lúng túng trên gương mặt mình, trấn định tinh thần, tiếp tục nói dối: "Chúng em thật sự nói về chuyện bạn trai em. Họ nói đừng kể cho chị biết vì họ sợ chị nói họ nhiều chuyện."
Mục đích quản lý Dương mời cô ăn cơm, sau đó còn tặng cô nước hoa quý giá không phải chỉ muốn mua chuộc cô mà chính là muốn cô làm tai mắt để nghe ngóng tình hình nội bộ và báo lại cho mình biết. Vừa rồi thấy cô bị mình ép hỏi đến bước đường cùng nên trong lòng cô ta đang âm thầm vui vẻ, tin chắc rằng Quý Tiểu Đông sẽ kể toàn bộ sự thật cho cô biết. Nhưng không ngờ Quý Tiểu Đông lại kiên quyết nói rằng các đồng nghiệp ở bộ phận hành chính không có nói xấu cô. Điều này khiến cô nửa tin nửa ngờ. Thật ra cô vẫn biết nhóm đồng nghiệp này vẫn luôn không coi mình ra gì mà hôm nay trùng hợp đến nỗi không có nói gì đến mình sao?
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại rằng Quý Tiểu Đông mới vừa bị mình dụ dỗ. Mình cũng không nên nóng vội, chỉ cần cô ta còn tiếp tục giúp mình làm việc thì dù sớm một ngày hay trễ một ngày thì có ảnh hưởng gì đâu?
Truyện chỉ được đăng tại dieendddannnLlQDoon
"Vậy được rồi, chị hiểu rồi, chỉ cần họ không tán gẫu trong giờ làm việc là được. Ngoài giờ làm việc, chị sẽ không xen vào việc của họ. Còn bây giờ em trở về phòng làm việc của em đi, hôm nay chị cũng khá bận rộn, có nhiều việc cần chị giải quyết. "
"Dạ, quản lý Dương."