“. . . . . . bảy,tám, chín.” Quý Tiểu Đông đếm từng người và vui vẻ phát hiện mình chỉxếp hàng sau chín người, nói cách khác cô là người cuối cùng trong danhsách kia. Đang lúc cô vui mừng tít mắt lại, cố gắng chuẩn bị đứng xếphàng, thì nhìn thấy người xếp hàng thứ chín đang trợn mắt nhìn cô vớithái độ thù địch. Sau đó, người kia lấy điện thoại gọi đi: “Alo, TiểuVi, cậu không cần phải gấp gáp chạy tới đây đâu vì người cuối cùng củadanh sách đã xuất hiện rồi.”
Điện thoại bên kia rõ ràng đangtruyền đến một tiếng thét chói tai : “A!“. Tiếp đó lại lớn tiếng hỏi:”Vậy giờ tớ phải làm sao bây giờ?”
Quý Tiểu Đông đứng cúi đầuxuống tựa như một học sinh tiểu học phạm sai lầm. Thật ra, cô cũng không muốn làm vỡ kế hoạch của người khác. Nếu như không phải là vì muốnnhanh chóng giúp lãnh đạo, cô cũng không muốn sáng sớm phải rời khỏichăn êm nệm ấm mà đứng xếp hàng giữ chỗ ở nơi này.
“Hay là nhưvậy đi, mỗi người chúng ta sẽ chọn một thứ mình thích. Sau đó, tớ sẽ trả tiền. Đến lúc gặp nhau, tớ sẽ đưa cho cậu thứ cậu thích, còn cậu sẽ trả tiền lại cho tớ. Chỉ còn cách đó thôi.”
Quý Tiểu Đông nghe vậycũng cảm thấy nhẹ nhõm. Rốt cuộc chuyện này cũng được giải quyết mộtcách êm đẹp. Cô cũng có thể yên tâm, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờcô mới vừa ngẩng đầu lên, người xếp hàng ở vị trí thứ chín vừa cất điệnthoại vào túi vừa quay đầu lại với ánh mắt dao găm tựa như muốn hunghăng róc xương lóc thịt của cô vậy. Quý Tiểu Đông chột dạ, làm bộ nhìnxuống mũi chân của chính mình.
Cô bấm số điện thoại thông báo cho quản lý Dương rằng cô đứng cuối cùngtrong danh sách kia rồi. Trong điện thoại, quản lý Dương vui mừng nóirằng mình sẽ lập tức tới ngay, còn bảo cô đứng yên tại chỗ chờ cô ta một lát. Quý Tiểu Đông cũng đồng ý.
Nhưng cô đợi đến lúc gần mười giờ, quản lý Dương cũng vẫn chưa xuất hiện.
Chín giờ năm mươi phút, một thanh niên trẻ tuổi không biết từ nơi nào đi ra, anh ta liền vỗ tay hai tiếng khiến mọi người chú ý, sau đó mở miệng nói : “Chào các quý cô xinh đẹp, tôi là nhân viên làm việc tại quầy chuyêndoanh Thương Thành DIOR. Trước tiên, chúng tôi xin cảm ơn các vị đã đếnđây ủng hộ chúng tôi. Hiện giờ, tôi đang có mười cái thẻ, một lát nữatôi sẽ phát cho các vị. Ngay trước cửa này, khi đi ra tính tiền, các vị chỉ cần đưa thẻ này cho nhân viên thu ngân thì các vị sẽ được hưởng thụ khoản ưu đãi là 20%.”
Những người xếp hàng phía trước đều vuivẻ, thấp giọng “ồ” lên, giống như mình sẽ được giảm nhiều lắm. Quý TiểuĐông lại không vui vẻ nổi. Nếu như quản lý Dương không đến, chẳng lẽ côphải mua thay cô ta hoặc là cô phải mua cho chính mình với mức ưu đãi là 20% sao?
Quản lý Dương đang gọi điện thoại cho cô, muốn hỏi côđang đứng ở đâu? Sau khi cô trả lời, quản lý Dương chỉ nói một câu “Đừng gấp gáp, trong vòng năm phút nữa, chị nhất định sẽ xuất hiện trước mặtem.” Nói xong liền cúp điện thoại trước.
Đồng hồ chỉ đúng mườigiờ, cửa chính quầy chuyên doanh Thương Thành DIOR cũng đồng thời mở ra. Những người khách đang đứng xếp hàng đột nhiên nhanh chóng chạy vào,chỉ còn một mình Quý Tiểu Đông đứng tại chỗ chậm chạp chờ đợi quản lýDương xuất hiện.
Một lát sau, với lối trang điểm tỉ mỉ cùng vớitrang phục tinh tế, quản lý Dương dần dần hiện ra. Quý Tiểu Đông chàohỏi, sau đó đưa chiếc thẻ đang cầm trong tay mình cho cô ta.
Taytrái quản lý Dương nhận lấy, nhìn một chút, xác nhận không có lầm. Sauđó lại duỗi cổ tay phải ra, đưa đến trước mặt Quý Tiểu Đông, hỏi: “Emthấy thế nào? Có thơm không?”
Cách xa vài mét, lúc quản lý Dươngchưa đi tới đây, cô cũng đã ngửi thấy mùi hương thơm này rồi. Nghĩ vậy,cô mỉm cười đáp lại nói: “Thật là thơm, rất dễ chịu.”
“Đó là lẽdĩ nhiên. đây là thương hiệu nước hoa cao cấp hàngđầu DIOR, Hôm nay phát hành mùa sản phẩm mới, nên chị mới nhờ em xếphàng giúp chị. Thật tốt quá, em đã hoàn thành nhiệm vụ chị giao một cách xuất sắc. Giờ em có thể về nhà.”
“Ôi, thật tuyệt, vậy hẹn gặp lại quản lý Dương.”
Quản lý Dương gật đầu.
Quý Tiểu Đông bỏ ra cả hai giờ đồng hồ đứng xếp hàng, thế mà ngay cả một câu “Cám ơn” cũng không có.