Trần Uyển Như rút một tờ khăn giấy, đưa cho Lăng Mạt Mạt, "Em đừng khóc, chị cảm thấy chuyện này là hiểu lầm, có thể là bạn bè cùng nhau dùng một bữa cơm, em đừng nghĩ quá nhiều.”
"Lại nói… Lý Tình Thâm đối với em rất tốt, anh ta đã cầu hôn em hay lần rồi, còn có thể đi xem mắt sao?"
So với người khác Lăng Mạt Mạt càng hi vọng mình hoa mắt, nhìn lầm, suy nghĩ nhiều, nhưng con người thường là như vậy, càng yêu một người, càng muốn biến người đó trở thành của riêng mình, từng có vết xe đổ khi xem mắt ở Lý gia, cảnh tượng đó giống nhau như đúc, trong tim của Lăng Mạt Mạt không tìm được một lí do căn bản để thuyết phục mình.
Huống chi, cô từng thất bạn trong tình yêu, mặc dù trong lòng cô không còn lưu lại một dấu vết nào về đoạn tình duyên đó, hôm nay nhớ tới, lại giống như chuyện cũ trong quá khứ, chính là cái cảm giác bị phản bội đầy đau đớn, vẫn làm trong lòng cô sợ hãi.
Lăng Mạt Mạt nước mắt lưng tròng nhìn Trần Uyển Như, giọng trầm buồn đầy nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ đang luống cuống: "Chị Uyển Như, em sợ nếu Lý Tình Thâm thật sự đi xem mắt, vậy em phải làm thế nào?"
Trần Uyển Như nghĩ, nói chung những người khi lâm vào tình yêu đều lo được lo mất như vậy đi, nói thật, coi như cô ngu ngốc, nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, đời này kiếp này của cô cũng lo được lo mất như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn không có một cơ hội.
Trần Uyển Như nhìn Lăng Mạt Mạt, giọng điệu nghiêm túc nói: "Mạt Mạt, từ xưa tới nay, yêu một người rất dễ, cũng rất khó khăn, có biết tại sao không? Cũng bởi vì thiếu tin tưởng nhau, cũng giống như em bây giờ hoài nghi Lý Tình Thâm có phải hay không?"
Trần Uyển Như thẳng thắng hỏi, làm Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt ngừng tiếng khóc, vẻ mặt cô cứng ngắc nhìn Trần Uyển như, không lên tiếng nói chuyện.
"Yêu một người là tuyệt đối tin tưởng người đó, em nghi ngờ chính người em chọn sao? Ngay cả người em chọn em cũng nghi ngờ, cho dù anh ta có tốt thế nào đi nữa, em vẫn sẽ nghi ngờ anh ta"
Trần Uyển Như từ từ cầm thìa bạc khuấy đều canh, bưng lên, chậm rãi uống một hớp, để xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt, giọng dịu dàng: "Cho nên, trước khi biết được chân tướng sự thật, không nên ngạc nhiên hay thất kinh (hoảng hốt lo sợ), có lúc, một phần của sự ngăn cách, chính là do chuyện này."
Lăng Mạt Mạt nhíu mày, nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lời Trần Uyển như nói rất có đạo lý, chỉ là cô quá sợ mất đi Lý Tình Thâm, cho nên tự dọa mình, ngược lại bây giờ đã từng chút từng chút bình tĩnh, những mây mù che phủ ban đầu cũng dần bay đi, vì vậy, Lăng Mạt Mạt liền nói với Trần Uyển Như: "Chị Uyển Như, cám ơn chị đã nhắc nhở em...bây giờ em sẽ gọi điện cho Tình Thâm."
Trần Uyển Như gật đầu cười một cái.
Lăng Mạt Mạt liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lý Tình Thâm.
Rất nhanh đã có người bắt máy.
Có âm thanh đứt quãng từ bên trong truyền ra, LĂng Mạt Mạt không nghe rõ lắm, toàn bộ sự chú ý đều bị giọng nói thanh nhã của Lý Tình Thâm hấp dẫn, trước sau như một đắm đuối đưa tình: "Mạt Mạt, có chuyện gì sao?"
Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại di động, có chút dừng lại, cô không biết nên mở miệng như thế nào, chuyện chất vẫn bạn trai, cô chưa từng làm qua.
Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt không nói gì, giọng hơi lo lắng, lại nói lần nữa: "Mạt Mạt?"