Trên cái thế giới này, quả thật là có nhân quả báo ứng.
Ví dụ cô, nếu nói báo thù, khư khư cố chấp đi dùng quy tắc ngầm, hủy diệt cuộc đời của mình, hiện tại rơi vào kết quả muốn yêu cũng không thể yêu.
Mà Giản Thần Hi?
Bỏ lỡ nhiều hơn.
Vào thời còn trẻ, mê luyến mọi thứ, hôm nay trôi qua thế nào?
Tình yêu, rốt cuộc là thứ gì?
Lăng Mạt Mạt cảm thấy đây là một thứ rất thần kỳ, rất có lực lượng, sẽ làm người ta trở nên mềm yếu, khiến tự ti, khiến trầm mặc, khiến điên cuồng
Một trong tình yêu, quanh đi quẩn lại, cho tới bây giờ, rốt cuộc hủy diệt bao nhiêu người?
Thật ra thì, cô rất muốn bất chợt nói với Giản Thần Hi, buông tha đi, Lục Niệm Ca không yêu cô, không bằng lựa chọn yêu người yêu mình, là bảo bối trong lòng bàn tay người đó, đối với mình khá hơn một chút.
Dù sao cũng là phụ nữ, đối xử tử tế với mình dù sao cũng tốt hơn đi yêu người khác đau khổ.
Nhưng Lăng Mạt Mạt nghĩ lại, mình thì có cái tư cách đi khuyên Giản Thần Hi, cô cũng đâu đối xử tử tế với mình.
Nhưng nếu cô thật sự có thể ích kỷ, cô đã sớm ở cùng một chỗ với Lý Tình Thâm.
Người thiện lương, luôn lặp đi lặp lại nhiều lần lựa chọn thương tổn tới mình
Tô Thần đứng ở hành lang toilet chờ Lăng Mạt Mạt.
Trần Uyển Như thấy Lăng Mạt Mạt đi giày cao gót, chậm rãi từ trong đi ra, cô bất chợt lóe mắt, đáy lòng hiện lên một ý nghĩ.
Trần Uyển Như khẽ đúng thẳng người, đảo tròn mắt, bước nhanh về phía Tô Thần.
Tô Thần lặng lẽ dựa vào vách tường, trong tay đang kẹp điếu thuốc, kiên nhẫn chờ Lăng Mạt Mạt, giơ tay lên, vừa định hít một hơi thuốc lá, lại có một mùi thơm nhào tới trước mặt, anh nhíu mày, ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy thân thể thơm ngọc nhào vào trong ngực.
Tô Thần sững sờ, vươn tay muốn đẩy người trong ngực ra, ai ngờ người nọ lại vươn tay, ôm chặt cổ của anh, sau đó có cánh môi mềm mại ướt át chạm đến môi mình.
Nói như thế nào anh cũng ôm ấp yêu thương không ít đàn bà, người lại Tô Thần là lần đầu tiên xuất hiện một chuyện nhưu vậy.
Thậm chí người phụ nữ trong ngực là ai, anh đều không có thấy rõ ràng.
Đầu lưỡi mềm mại không xương cạy môi của anh, anh chần chờ một chút, khẽ mở ra, cái lưỡi xinh xắn liền chui vào trong miệng của anh, nhẹ nhàng liếm qua hàm răng của anh.
Tô Thần cứng ngắc, thậm chí cũng quên đi hôn thế nào.
Trần Uyển Như hơi chuyển động mắt một cái, thấy Lăng Mạt Mạt đến gần hoàn toàn nhìn được một màn như vậy, đáy lòng của cô hơi cười lạnh xuống, Tô đại thiếu gia, lần này xem anh cùng Lăng Mạt Mạt tiếp tục thế nào?
Tô Thần mới vừa có cảm giác, Trần Uyển Như lại đột nhiên buông lỏng cánh tay anh ra, lui ra khỏi ngực anh.
Trần Uyển Như cũng không muốn Lăng Mạt Mạt thấy mình, cho nên dùng thân thể Tô Thần che giấu.
Cô đẩy Tô Thần ra một cái, định xoay người đi mất.
Ngược lại Tô Thần phản ứng nhanh chóng, lập tức bắt lấy cổ tay cô.
Trần Uyển Như nóng lòng, khẽ giãy hai cái, nhưng không có bỏ được Tô Thần, nhíu mày, đột nhiên nâng giày cao gót, nhẫn tâm đạp lên bắp chân Tô Thần, trong lòng âm thầm nghĩ, vậy cũng là cho anh một phần dạy dỗ, cho anh đi trêu chọc người phụ nữ của Lý Tình Thâm!
Tô Thần bị đau, lực đạo trên tay buông lỏng, Trần Uyển Như liền rút mạnh tay mình về, đưa cho anh một ánh mắt vô cùng khiêu khích, rồi xoay người, đi giày cao gót, lắc lắc mông, phong tình vạn chủng rời đi .