Lý Tình Thâm sững sờ, liền nhìn thấy cô gái vội vã xông vào thang máy, anh kiên nhẫn đứng ở nơi đó, ngấc đầu lên, lặng lẽ đếm thời gian, sau đó khi đếm tới 20, ánh đèn trong nhà cô sáng lên, sau đó liền nhìn thấy bóng người đung đưa.
Sau đó, được một lúc, thang máy mở ra, Lăng Mạt Mạt ôm một hộp quà chạy tới.
Lăng Mạt Mạt đứng ở trước mặt của Lý Tình Thâm, cắn cắn môi dưới, sau đó đưa hộp quà cho Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm nhíu mày, hỏi thăm: “Đây là?”
“Tặng cho anh.” Lăng Mạt Mạt hé miệng cười, ngọt ngào phong tình vạn chủng, tinh khiết xinh đẹp, vẫn còn rất chói mắt.
Lý Tình Thâm có kinh ngạc mấy phút, sau đó nghĩ đến một thời gian trước Lăng Mạt Mạt cùng đã từng chát với bản thân, nói qua muốn tặng cho chính mình một phần quà, nhất thời ánh sáng đáy mắt lung linh: “Là cái gì vậy?”
Giọng Lăng Mạt Mạt dứt khoát: “Về nhà mở ra nhìn một chút sẽ biết!”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, nhìn hàng mi Lăng Mạt Mạt lóe lên một chút ý cười, anh nói: “Vậy em nhanh đi lên đi, trời lạnh, coi chừng cảm lạnh đó.”
Lăng Mạt Mạt cũng cong khóe môi, giọng điệu khéo léo: “Trên đường anh đi chậm một chút.”
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhưng không có ý xoay người chút nào, Lăng Mạt Mạt dừng một chút, vốn định xoay người rời đi, nhưng nghĩ nghĩ, rồi lại ngẩng đầu lên, mặt mày nhộn nhạo thoải mái cười, dịu dàng mở miệng, chỉ có bốn chữ: “Sinh nhật vui vẻ!”
Lý Tình Thâm kinh ngạc.
Ước chừng qua mười giây đồng hồ.
Sau đó đáy mắt anh, thoáng hiện vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, sáng ngời giống như tất cả ánh sao trong Ngân Hà hội tụ lại.
Lăng Mạt Mạt không có nói gì nữa, trực tiếp xoay người, giống như mới vừa rồi lên lầu, nhanh chóng chạy mất.
Lý Tình Thâm nhìn bóng dáng cô, khóe môi không cẩn thận cong lên.
Rất nhanh sau đó lên xe, mở đèn trong xe ra, thận trọng mở gói hộp quà, bên trong có một cái tách sứ màu trắng đơn giản.
Lý Tình Thâm vui vẻ nhếch miệng cười.
Thực không dám đấu diếm, đây là tiện nghi nhất anh thu được.
Nhưng mà, đối với anh mà nói, cũng là quà tặng trân quý nhất.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lý Tình Thâm lái xe, lúc rẽ vào mấy khúc quẹo, điện thoại di động trong túi vang lên, anh lấy ra, là wechat, Lăng Mạt Mạt gởi tới, một đoạn nói rất dài, nói tới chuyện đã xảy ra tối nay trong hôn lễ của Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi.
Lý Tình Thâm một tay lái xe, một tay gửi trả lời cho cô: 【 vui vẻ sao? 】
【 ừ, rất vui vẻ! 】 Lăng Mạt Mạt nhanh chóng trả lời lại, sau đó bồi thêm một câu: 【 chờ em, em đi tắm trước! 】
Lý Tình Thâm không tiếp tục trả lời, liền đặt điện thoại di động sang một bên, chuyên chú lái xe.
Anh đã thật lâu không có tâm tình vui vẻ như thế.
Thì ra là, yêu một người, thật sự sẽ thay đổi vì người đó đến mất đi lý trí.
Rất lâu, anh biết anh yêu Lăng Mạt Mạt, nhưng anh lại không biết tình yêu là cái gì, anh lên mạng điều tra, Baidu cho đáp án đa dạng, nhưng lại không có một cái nào khiến anh hài lòng.
Đến tối nay, anh vẫn không biết rốt cuộc tình yêu là cái gì, nhưng mà, thế nhưng anh lại biết tình yêu đối với anh mà nói là cái gì.
Tình yêu đối với anh mà nói, chính là, Lăng Mạt Mạt.
Có một lời nói rất đúng, không có người nào rời xa ai mà không thể sống, anh khẳng định, anh rời xa Lăng Mạt Mạt vẫn có thể sống sót như cũ, chỉ là sống không có ích rực rỡ như thế này.