Cô đã từng bởi vì Lục Niệm Ca, mà gửi tin nhắn cho Enson, hỏi mình có cần phải thay đổikhông, Enson đã nói lời tương tự như vậy với cô.
【Em là cô gái tốt nhất anh đã từng gắp, em rất tốt, không cần phải thay đổi bản thân.】
【Anh nói nghiêm túc, em thật sự rất tốt, không cần thay đổi.】
Ngay lúc đó, trong lòng cô bởi vì câu nói này mà cảm động ấm áp.
Trong khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc thật sự mệt chết, thân thể vàtinh thần mệt mỏi, làm cho cô rất ít đi chạm đến miệng vết thương ở đáylòng không có cách nào lành.
Mà bây giờ, nghe thấy lời tương tự,thì cảnh còn người mất, đáy lòng đã từng ấm áp, lại bị một lời nói thaythế đáy lòng chua xót.
Lăng Mạt Mạt ép buộc mình cười nhạt nhìnLý Tình Thâm, đón ánh mắt chân thành tha thiết của anh, đè xuống chuaxót, nhanh chóng nói: “Cảm ơn thầy! Em vào nhà trước!”
Lăng Mạt Mạt không đợi Lý Tình Thâm có phản ứng, ngay lập tức mở cửa xe ra, đi xuống.
Lý Tình Thâm hạ cửa sổ xe xuống: “Trở về tắm nước nóng, sẽ thoải mái hơn.”
Lăng Mạt Mạt nghe lời quan tâm của Lý Tình Thâm, quay đầu miễn cưỡng nở nụcười với anh, khẽ gật đầu, tỏ ý cô đã biết, rồi không dừng lại đi vàotrong nhà.
Khi Lăng Mạt Mạt bước vào thang máy, nụ cười trên mặtcô mới thu lai, vốn cố chống đỡ thân thể trước mặt Lý Tình Thâm, yếu ớtdựa vào trên thang máy, vẻ mặt mang theo hoảng hốt, thật lâu sau cô mớihít một hơi thật sâu, như muốn phun uất ức với khổ sở trong lòng ra,nhưng cuối cùng, bất luận cô phun thế nào, cũng không giải quyết đượcvấn đề.
Quay ngược thời gian, đã qua hơn hai tháng, người đàn ông mới quen biết kia, vẫn đóng quân ở nơi sâu nhất trong lòng cô như cũ.
Một câu nói vô cùng đơn giản bình thường, cũng có thể trong nháy mắt làm cho cô nhớ anh đến cỏ dại lan tràn.
Kể từ đêm hôm đó, sau khi anh điên cuồng muốn cô, thì không còn đi tìm cô, có lẽ anh biết cô bận rộn ca khúc MTV mới.
Nghĩ đến đêm hôm đó anh vũ nhục cô, Lăng Mạt Mạt không nhịn được rũ mi mắtxuống, che giấu tất cả ảm đạm trong tầm mắt, cánh môi mím chặt, có chúttrở nên trắng bệch, ngón tay đã nắm chặt thành quyền.
Đêm hôm đó, anh điên cuồng và phát tiết với cô, giống như cường bạo, cô không phảikẻ ngốc, cô có thể cảm giác được anh phát tiết lửa giận ở trên người cô, thậm chí lời anh nói sau đó, nhắc nhở cô, đây là một cuộc giao dịch,đánh mất tất cả mộng tưởng hão huyền của cô.
Anh tàn nhẫn như vậy, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể hận người đàn ông tên Enson kia được.
Thậm chí, khi cô nhắm mắt lại, vẫn còn nhớ rõ đến những chuyện cảm động màEnson làm cho cô cùng những lời nói ấm áp lòng người kia.
Thangmáy dừng tại tầng nơi Lăng Mạt Mạt ở, cô hoảng hốt từ trong thang máy đi ra, đúng lúc gặp bà chủ nhà tiến vào thang máy, nhìn thấy Lăng Mạt Mạt, thì rất vui vẻ: “Lăng tiểu thư, cô đã trở về?”
Lăng Mạt Mạt khẩn trương đè những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mỉm cười với bà chủ nhà,dịu dàng đáp một tiếng: “Chào dì, cháu ở nước ngoài mua rất nhiều đồ, dì đến nhà của cháu cầm lấy chút đồ đi.”
”Thật ngại!” Bà chủ nhà có phần xấu hổ cười.