Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn Lý Tình Thâm, cô mơ hồ cảm giác được tâm trạng Lý Tình Thâm rất tốt, vì vậy, liền đảo tròn mắt, dự định nói với Lý Tình Thâm cô muốn về nhà, ai ngờ, cô mới vừa định mở miệng thì Lý Tình Thâm lại quay đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt nói: “Tối nay tôi muốn về nhà.”
Lăng Mạt Mạt vốn còn đang buồn bực thì lập tức biến thành vui sướng, Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm dáng vẻ vui sướng của cô, thái độ nói chuyện vẫn không thay đổi: “Tối nay có thể tôi sẽ ở nhà cho nên biệt thự tối nay không có ai, em có cần quay về nội thành?”
Lăng Mạt Mạt muốn còn không được nên gật đầu một cái, trên mặt tràn ngập nụ cười, sự vui vẻ thể hiện vô cùng rõ ràng.
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, hơi nhíu nhíu mày, Lăng Mạt Mạt lập tức ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, cố gắng mím miệng nhịn cười, dáng vẻ trông cực kỳ cổ quái.
Lý Tình Thâm giơ tay lên che miệng giấu đi một chút ý cười, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Lăng Mạt Mạt, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi ở dưới lầu chờ em.” Ngay sau đó xoay người rời đi.
Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Tình Thâm, một lúc sau mới kịp phản ứng anh nói như vậy có nghĩa là gì!
Thầy tiện đường nên muốn chở cô về thành phố?
Lăng Mạt Mạt có chút giật mình vì thái độ của Lý Tình Thâm, sau đó vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Mặc dù hẹn gặp nhau lúc 10 giờ đêm nhưng 8 giờ Lăng Mạt Mạt đã tắm rửa, ôm điện thoại di động, ngồi trên ghế sa lon, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào vừa hồi hộp, không nói rõ được rốt cuộc là cảm giác gì, có hơi sợ, có chút mong đợi, thậm chí có chút khẩn trương.
Mới 9 giờ 45 phút Lăng Mạt Mạt đã bắt đầu đi đến chỗ hẹn.
Cô bắt xe rồi lên xe nói địa chỉ.
Tài xế taxi chuyên chú lái xe, Lăng Mạt Mạt nhìn ngoài cửa sổ.
Lúc này đèn nê ông thành phố X đều đã được bật, cả thành phố trở nên lung linh như ảo ảnh.
Cả người Lăng Mạt Mạt không hiểu sao lại có chút run rẩy, không cách nào giữ được bình tĩnh.
Nửa giờ đi xe nhưng Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy thời gian trôi rất chậm.
Trong lúc cô còn cảm thấy rối rắm phức tạp, xe đã đến “Hoàng cung” .
Xuống xe, trả tiền, Lăng Mạt Mạt từng bước đi dọc theo đường phố, nhưng trên đường đi cô lại nhiều lần thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Lăng Mạt Mạt đi tới trước “Hoàng cung”, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một tòa cao ốc cao chọc trời, đèn đuốc sáng trưng, đủ mọi màu sắc lại thêm ánh sao làm đẹp, nhưng sáng nhất vẫn là đôi con ngươi trong suốt tinh khiết của cô.
Lăng Mạt Mạt hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình trấn định tự nhiên bước vào tầng thượng của “Hoàng cung“.
Đi tới trước cửa phòng quen thuộc, đầu ngón tay Lăng Mạt Mạt khẽ run đẩy cửa ra.
Bên trong nhà rất yên tĩnh, cô bước vào, cửa phòng chậm rãi khép lại, còn chưa kịp hoàn toàn bước vào thì cảm nhận được trước mặt mình xuất hiện một cảm giác ấm áp, tiếng hít thở nhẹ nhàng mà vô cùng rõ ràng truyền vào tai của Lăng Mạt Mạt, khiến lòng cô như nổ tung, tỏa ra sáng chói.
Lăng Mạt Mạt biết Enson đang đứng trước mặt của mình, tim của cô không chịu thua kém lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Trong lúc Lăng Mạt Mạt cảm giác tim mình sắp không đập được nữa, Enson lại vươn tay kéo cô vào trong lòng.
Không có lời nói, chẳng có cái gì cả, chỉ là cảm thấy bờ môi mềm mại ấm áp của người đàn ông trước mặt từ từ tới gần cô, sau đó ngậm môi cô, trằn trọc triền miên, xâm nhập nóng bỏng.