Trước khi máy bay cất cánh, loa truyền thanh trong cabin nhắc nhở mọi người tắt thiết bị điện tử, máy bay sắp cất cánh, người đàn ông khép máy tính xách tay lại đặt sang bên cạnh, tựa vào lưng ghế ngồi ở phía sau, nhắm mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi.
Sắc mặt hơi tái nhợt lộ ra trong veo mà lạnh lùng, quanh thân tỏa ra lạnh lùng cao quý làm cho người ta không dám đến gần.
Mấy giờ sau, máy báy đến sân bay trong nước.
Người đàn ông mở mắt ra, nhìn sang người khách bên cạnh chỗ ngồi vẫn đang ngủ, đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này Giang Mỹ Kỳ mới đã tỉnh lại, vẻ mặt xấu hổ giải thích, vội vàng đứng dậy vội vàng rời đi, không cẩn thận làm rơi túi xuống đất.
Người đàn ông lấy xe lăn gấp ra, dư quang khóe mắt chú ý đến túi xách rơi bên cạnh chỗ ngồi.
Giang Mỹ Kỳ chen chúc thật lâu, cũng không đợi người đàn ông kia, đang do dự mình có nên quay đầu, thì nghe thấy đằng sau có âm thanh lễ phép: “Tiểu thư, đây là túi xách của cô.”
Giang Mỹ Kỳ theo bản năng quay đầu, thấy người đàn ông ngồi lên xe lăn, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, nhận túi xách của mình: “Thì ra túi xách của tôi rơi xuống! Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.” Người đàn ông đẩy xe lăn chạy bằng điện rời đi.
Giang Mỹ Kỳ nhìn bóng lưng người đàn ông ở trên xe lăn một lúc lâu, sau đó mới cầm túi xách của mình rời đi.
Trợ lý vội vàng đi đến gọi một tiếng: “Tổng giám đốc, người trở lại, xe dừng ở bên ngoài.”
Trước khi Giang Mỹ Kỳ về nước đã gọi điện thoại cho trợ lý đến sân bay đón mình, sau khi lên xe, phân phó trợ lý, lái xe đưa cô ta đến bệnh viện.
“Tôi dặn cô trước khi đến đón tôi thì qua nhà tôi lấy đồ có cầm đến không?” Giang Mỹ Kỳ ngồi ở trên hàng ghế sau xe hỏi.
“Có, ở chỗ này.” Trợ lý vừa lái xe vừa ra hiệu chỗ túi quà tặng ở trên ghế tay lái phụ, trong lòng tò mò tổng giám đốc bảo cô đến nhà họ Đường lấy cà- vạt từ trong tủ quần áo ra tìm người đóng gói là muốn tặng cho người nào.
Mặc dù cà- vạt thoạt nhìn giống như mới mua, nhưng dù sao cũng là đồ đã dùng qua, tìm người đóng gói một lần nữa giả vờ tặng người, nếu để cho đối phương biết thì là chuyện rất không lễ phép.
Mà một cái cà- vạt có thể đáng bao nhiêu tiền, đối với nhà giàu có mà nói căn bản không đáng nhắc tới.
Trong lòng trợ lý nghĩ như vậy, miệng không dám nói ra.
Giang Mỹ Kỳ lấy túi quà tặng trên tay lái phụ qua, lấy hai hộp quà tặng bên trong ra, bên trong chứa một cà- vạt đưa cho ba, cà- vạt này là lần đi hưởng tuần trăng mật cùng Đường Hạo Thiên ở nước ngoài mua, liền thử đeo một chút, cũng chưa chính thức đeo, giống như mới.
Đường Hạo Thiên phải vài năm sau mới có thể ra ngoài, cà- vạt này để ở nhà lãng phí, không bằng lấy ra làm thuận nước giong thuyền, hơn nữa ba bị bệnh nguy kịch, đoán chừng cũng không đeo cà- vạt, mua mới thì lãng phí tiền bạc.
Trong một hộp quà khác là một chiếc lắc tay giả của đàn ông, cũng là lần cùng Đường Hạo Thiên đi hưởng tuần trăng mật đó mua, lấy ra tặng cho em trai cũng phù hợp.
Giang Triển Bằng thấy Giang Mỹ Kỳ rốt cục đến bệnh viện thăm ông, kích động nước mắt cũng mau chảy ra.
Coi như cách làm của cô ta có chút rất không đúng, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của mình, chỉ cần đồng ý đến bệnh viện thăm mình, cũng đã thỏa mãn, không có hy vọng xa vời khác.
“Kỳ Kỳ, trong khoảng thời gian này con không đến bệnh viện, ba vẫn luôn rất nhớ con.” Sắc mặt Giang Triển Bằng tiều tụy bởi vì Giang Mỹ Kỳ xuất hiện mà trở nên tốt hơn.
“Ba, con đi công tác ở nước ngoài, tập đoàn Đường thị bây giờ phải dựa vào một mình con chống đỡ, Hạo Thiên lại xảy ra chuyện, trước khi anh ấy ra ngoài con không thể để cho tập đoàn Đường thị xảy ra bất cứ vấn đề gì.” Giang Mỹ Kỳ giải thích nói, giả làm con gái hiếu thuận nén nước mắt nói tiếp: “Thực xin lỗi, ba, thật ra con cũng rất muốn ở lại trong nước, như vậy con có thể thường xuyên đến bệnh viện chăm ba.”
Giang Gia Kiệt ở một bên thờ ơ nhìn: “Đi công tác cái gì, căn bản chị...”
“Gia Kiệt, chị biết là chị không tốt.” Giang Mỹ Kỳ vội vàng cắt ngang anh ta: “Chị sẽ giải thích với em, lần này đi công tác trở về, chị còn đặc biệt mua quà tặng cho em với ba.”
Giang Mỹ Kỳ cầm lấy túi: “Con vừa xuống máy bay liền đến bệnh viện... A..., đúng rồi, còn có chị gái, con cũng mua quà.”
Giang Triển Bằng từ trong tay con gái nhận hộp quà, sau khi mở ra thấy là một cái cà vạt, vui vẻ không buông tay: “Con đến thăm ba là tốt rồi, không cần mua quà gì.”
“Đây là tâm ý của con, chỉ cần ba thích là được.” Giang Mỹ Kỳ cười nói, nhìn về phía em trai Giang gia kiệt: “Gia Kiệt, lắc tay này em thích không? Là trước khi chị về nước cố ý chọn lựa cho em, chọn rất lâu mới chọn được món này.”
Giang Gia Kiệt nhìn chất lượng chiếc lắc tay, quả thật là hàng cao đẳng, giá cả cũng không thấp.
Vẫn cho rằng chị gái là con gà trống sắt vắt chày ra nước, thấy chị ta còn bằng lòng mua quà quý giá như vậy, cũng không so đo chuyện trước kia với chị ta.
“Đúng rồi, chị còn mua cho chị gái một túi xách hàng hiệu, mẫu thịnh hành mới nhất toàn thế giới năm nay.”
Túi xách này thật sự trước khi về nước cô ta chọn lựa, khi người đàn ông tóc vàng giúp cô chọn lựa đồng hồ thuận tiện chọn một túi xách nữ hàng hiệu, so với tiền thuốc men lớn, thì số tiền túi xách tính là cái gì.
“Mấy ngày hôm trước Mạch mạch vừa đến đây.” Giang Triển Bằng nói: “Kỳ Kỳ, về sau nếu ba mất, con phải cùng chị gái của con còn có Gia Kiệt sống chung thật tốt, không cần cãi nhau. Bây giờ ba sợ chị em các con bất hòa nhất, vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau.”
“Sẽ không, ba, con vẫn rất tôn trọng chị.” Giang Mỹ Kỳ trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, “Còn có ba, ba cũng không cần lo lắng, bây giờ con đã trở về, lập tức đi nộp tiền thuốc men giúp ba.”
Giang Gia Kiệt ngẩn người, trước không phải ở trong điện thoại nhắc đến với chị ta, toàn bộ tiền thuốc men được Giang Dĩ Mạch trả hết rồi sao?
Giang Triển Bằng nghe những lời này của con gái, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ, cảm động nói: “Kỳ Kỳ, con có tấm lòng này là đủ rồi, chuyện tiền thuốc men con không cần lo lắng, Mạch Mạch đã trả.”
“Tấm lòng chị thật tốt.” Giang Mỹ Kỳ làm bộ làm tịch nói, tia sáng vụt qua trong mắt không lộ dấu vết, cô ta muốn chính là hiệu quả này.
Vừa có hiếu dụ dỗ ba vui vẻ, quan hệ tốt với Gia Kiệt, lại làm người tốt, hơn nữa không dùng một phân tiền.
Cà- vạt cùng lắc tay đàn ông cũng là tiền của Đường Hạo Thiên, mà tiền cô mua túi xách là cô ta tiêu, nhưng tiền cũng là sinh mệnh là con cháu trả.
Đây chính là cách đối nhân xử thế, bỏ ra số lẻ lấy được lợi ích lớn nhất.
*
Đêm khuya, trong phòng mờ tối một mảnh kiều diễm.
Rốt cục, người đàn ông thoả mãn buông tha vợ của mình, ôm lấy cô đi vào giấc ngủ.
Giang Dĩ Mạch rúc vào trong ngực Mộ Thiên Thần, nhưng ngủ không yên, dường như có tâm sự.
“Bà xã, lại suy nghĩ cái gì?” Mộ Thiên Thần ôm lấy Giang Dĩ Mạch dịu dàng hỏi.
“Em đang suy nghĩ trong bụng em có phải đã có tiểu bảo bảo rồi không.” Giang Dĩ Mạch nói.
“Thì ra em cũng nóng vội như vậy, bây giờ chúng ta tiếp tục...”
“Em nghiêm chỉnh nói với anh!” Giang Dĩ Mạch vỗ anh một cái.
“Anh rất nghiêm chỉnh!” Mộ Thiên Thần trêu tức cười nói, sau đó hơi đứng đắn lại bổ sung: “Sinh con là chuyện rất đứng đắn!”
“Ngộ nhỡ em không có thể sinh?” Giang Dĩ Mạch hỏi.
“Làm sao có thể!” Mộ Thiên Thần dở cười dở khóc nói.
“Chúng ta cùng một chỗ đã hơn một năm, mỗi lần đều ăn là Vitamin, nhưng bụng của em một chút động tĩnh cũng không có.” Giang Dĩ Mạch nói ra lo lắng của mình
“Không cần khẩn trương, toàn bộ thuận theo tự nhiên là được, chúng ta sẽ con của chúng ta.” Mộ Thiên Thần nói.
“ Ngộ nhỡ nếu không sinh được?” Giang Dĩ Mạch nghiêm túc hỏi: “Em là nói nếu ngộ nhỡ.”
Thấy vẻ mặt Giang Dĩ Mạch nghiêm túc, bàn tay ấm áp của Mộ Thiên Thần nhẹ nhàng đặt ở trên bụng cô: “Nếu vậy, cả đời chúng ta có thể sống trong thế giới chúng ta hai người rồi!”
“Em nói nghiêm túc.” Giang Dĩ Mạch có chút bất mãn nói, lúc này anh vẫn còn nói đùa.
“Mặc kệ phát sinh cái gì em cũng là bà xã của anh, coi như lúc trước chúng ta kết hôn không phải xuất phát từ tình yêu - -” Vẻ mặt Mộ Thiên Thần cũng dần dần nghiêm túc: “Nhưng anh quyết định để em trở thành vợ chân chính của anh là vừa ý con người của em, không phải bụng của em.”
Giang Dĩ Mạch giật mình.
“Cho nên, em cái gì cũng không cần lo lắng.” Ánh mắt Mộ Thiên Thần mềm mỏng như sắp chảy ra nước: “Cũng đừng miên man suy nghĩ nữa.” Chậm rãi đến gần, hôn.
...
Hai ngày sau Giang Dĩ Mạch đến khoa phụ sản của bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra của mình, cô đến khu nội trú thăm ba trước, từ xa đã nghe thấy tiếng cười.
“... Kỳ Kỳ, khi đó con đặc biệt thông minh, so với Gia Kiệt thông minh hơn, trước kia mẹ con thường xuyên từ nước ngoài trở về mang đồ ăn cho các con, mỗi lần con đều giấu phần của mình đi sau đó nói cho Gia Kiệt, nói con đói bụng, muốn chia phần của Gia Kiệt.” Giang Triển Bằng cười nói, hiện ở trong lòng cảm khái, khi đó con gái đã biết tính kế đồ của em trai, mà người lớn bọn họ khi đó chỉ coi là trẻ con, không để ở trong lòng.
Hơn nữa làm như vậy về sau trưởng thành ở chung với người khác, cũng tuyệt đối sẽ không thua thiệt, chẳng qua không ngờ nó cũng đối xử người trong nhà cũng như thế.
Giang Gia Kiệt tức giận đến mặt cũng đen: “Ba, các người là đang cười nhạo con khờ sao? Khi đó con không phải là đứa trẻ sao, hơn nữa chị ất là chị gái con, sao con nghĩ được chị ta còn nhỏ như vậy mà bắt đầu gạt người em trai ruột này!”
Thấy con trai tức giận, Giang Triển Bằng vội vàng cười nói: “Ba là nói chuyện trước đây của các con để vui vẻ một chút, sao con lại tức giận!”
Giang Mỹ Kỳ nhìn em trai tức giận, cái người em trai ngu xuẩn này từ nhỏ liền dại dột muốn chết... Lúc lơ đãng thấy Giang Dĩ Mạch cửa phòng bệnh thủy tinh, lập tức đứng dậy kêu: “Chị!”
Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, thấy mình bị phát hiện cũng chỉ có thể đi vào.
Giang Mỹ Kỳ đã mở cửa phòng bệnh ra, quen thuộc kéo cánh tay của cô, giống như chuyện trước đây không lâu cô ta mắng cô là hồ ly tinh cướp đoạt chồng chưa cưới của cô ta căn bản chưa từng phát sinh.
Trong lòng Giang Dĩ Mạch cảm thấy cực chán ghét Giang Mỹ Kỳ vô sỉ này, để hoa quả trong tay ở trên ngăn tủ tránh tay Giang Mỹ Kỳ ra.
“Mạch Mạch, em gái con đã trở về, hai ngày này một mực ở bệnh viện giúp ba.” Giang Triển Bằng vui vẻ nói, nhìn ba đứa con có thể đứng chung một chỗ, cũng cảm thấy vui mừng: “A..., đúng rồi, Kỳ Kỳ trở về còn mua quà cho con.”
Giang Triển Bằng có bao nhiêu hi vọng ba đứa bé có thể quan hệ tốt, còn chung sống vui vẻ.
Giang Mỹ Kỳ đã để quà ở trong bệnh viện lấy ra đưa cho Giang Dĩ Mạch: “Chị, trước em đi qua nhà chị, muốn tự tay tặng cho chị, nhưng người giúp việc nhà chị căn bản không cho em đi vào mới vẫn đặt ở bệnh viện, định có cơ hội lại tặng cho chị.”
Giang Dĩ Mạch không hề hiếm lạ quà tặng cô ta đưa, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ Giang Mỹ Kỳ không thể nào tiêu một phân một hào mua bất kỳ đồ gì cho người khác, nếu mua nhất định không phải tiền của cô ta, hơn nữa một khắc cô ta đưa đồ cho cô, cô phải cẩn thận, cô ta nhất định lại tính kế cô cái gì.
Quen cô ta mười mấy năm, sớm hiểu rõ tính cách của cô ta.
“Mạch Mạch, nhận lấy đi.” Giang Triển Bằng nói: “Đây là tấm lòng của Kỳ Kỳ, là lần về nước này đặc biệt mua cho con.”
Giang Mỹ Kỳ khuôn mặt tươi cười chào đón đưa túi đến trước mặt Giang Dĩ Mạch, mình ở trước mặt ba đã làm người tốt, mặc kệ nhận hay không nhận, về sau sẽ không có ai nói mình gây khó khăn với chị ta.
Giang Dĩ Mạch thờ ơ nhìn Giang Mỹ Kỳ đưa túi qua, mặc dù trong lòng không thích, nhưng cũng không thể đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười, thì nhận lấy.
Giang Triển Bằng mừng rỡ trong lòng: “Ba chị em các con có thể chung sống hòa thuận như vậy, ba có chết cũng nhắm mắt rồi.”
Giang Mỹ Kỳ vội vàng trấn an ba: “Ba, đừng nói như vậy, ba nhất định không có việc gì.”
Kết quả chẩn đoán bệnh đã sớm có, ung thư gan thời kỳ cuối, không thể cứu được.
Nghĩ mình thật sự sắp chết, trong lòng Giang Triển Bằng cũng có sợ hãi, không muốn nghĩ tới phương diện này.
“Ba đã cam chịu số phận, đây đều là báo ứng của ba.”
“Ba...” Giang Mỹ Kỳ thương tâm bổ nhào ở trong ngực ba, trong ánh mắt nén lệ, khóc lên: “Ba đừng nói như vậy, ba nhất định không có việc gì.”
Một hình ảnh cảm động.
Giang Dĩ Mạch thờ ơ nhìn, ở trong phòng bệnh một lát, liền rời đi.
“Mạch mạch...” Giang Triển Bằng thấy con gái nhanh như vậy muốn đi, trong lòng có chút mất mác, biết con gái vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận bọn họ.
Mỗi lần qua cô nói rất ít, mà hôm nay đến bệnh viện thăm mình, dường như không nói cái gì, thời gian ở lại so với trước kia cũng ngắn.
Trong lòng Giang Triển Bằng khổ sở, trong lúc vô tình thấy trên ngăn tủ bên cạnh giường bệnh đặt quà của Giang Mỹ Kỳ đưa cho Giang Dĩ Mạch, vội vàng nói: “Mạch mạch quên cầm quà.”
Lúc này Giang Mỹ Kỳ mới chú ý đến quà mình đưa Giang Dĩ Mạch, cầm túi ra đi, “Ba, con đi đưa cho chị.”
Trong đại sảnh bệnh viện, Giang Mỹ Kỳ thấy sắp đuổi kịp Giang Dĩ Mạch, thấy cô vào khoa phụ sản.
Trong phòng làm việc khoa phụ sản, bác sỹ nói với Giang Dĩ Mạch: “Kết quả kiểm tra của cô đã có rồi.”
Giang Dĩ Mạch khẩn trương.
Bác sỹ nói: “Một bên ống dẫn trứng của cô bị tắc cho nên vẫn chưa mang thai, một bên ống dẫn trứng tắc làm giảm tỷ lệ mang thai, dưới tình hình này muốn mang thai là rất khó...”
Khi Giang Dĩ Mạch ra khỏi khoa phụ sản, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt có chút đờ đẫn, Giang Mỹ Kỳ trốn ở một bên chờ cô đi rồi mới vào phòng làm việc hỏi tình hình.
Nghe bác sỹ nói kết quả xong, kinh ngạc hỏi: “Ông nói chị của tôi không sinh con được?”
“Không phải, chỉ có một bên ống dẫn trứng bị tắc sẽ làm giảm tỷ lệ mang thai, cũng không có nghĩa là không thể mang thai, chỉ có chút khó, hơn nữa chỉ cần cô ấy tích cực điều trị, sinh con thì không có vấn đề gì, không cần quá lo lắng.”
“Bác sỹ, tình huống này có điều trị được không? Chữa khỏi phải mất bao lâu?”
“Cái này khó mà nói, phải xem tình hình bản thân người bệnh.”
Giang Mỹ Kỳ vui sướng khi người gặp họa ra khỏi khoa phụ sản, nhanh chóng đuổi theo đại sảnh bệnh viện, thấy Giang Dĩ Mạch đang chuẩn bị lên xe: “Chị!”
Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch có chút hoảng hốt, Giang Mỹ Kỳ một đường chạy tới, đột nhiên vỗ vai cô một cái, Giang Dĩ Mạch cả kinh, phục hồi tinh thần, nhìn thấy là Giang Mỹ Kỳ, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Khuôn mặt Giang Mỹ Kỳ thân mật đầy ý cười đưa quà cho cô: “Chị, chị quên đồ.”
Giang Dĩ Mạch tiện tay vứt quà vào trong xe, đang muốn lên xe, Giang Mỹ Kỳ đột nhiên nói: “Chị, chị không sao chứ? Sắc mặt nhìn không tốt, có phải thân thể xảy ra vấn đề gì không?”
Những lời này giống như ám chỉ cô ta biết cái gì.
“Không cần cô phải giả vờ có lòng tốt!”
Vẻ mặt Giang Mỹ Kỳ khổ sở: “Chị, em thật sự quan tâm đến chị.”
“Đa tạ cô quan tâm, tôi rất tốt!” Giang Dĩ Mạch lên xe, lái xe rời đi.
Nhìn xe Giang Dĩ Mạch rời đi, Giang Mỹ Kỳ mới hiện ra nguyên hình, ánh mắt lạnh lẽo thường, trào phúng nói: “Một con gà không đẻ trứng, đắc ý cái gì, nhìn cô còn có thể đắc ý được bao lâu!”
Giang Dĩ Mạch đỗ xe dừng ở bên cạnh một cái thùng rác gần bệnh viện, xuống xe, ném quà Giang Mỹ Kỳ đưa cho cô ở trong tay vào thùng rác, sau đó lái xe rời đi.
Buổi tối hôm đó hình ảnh Giang Dĩ Mạch tiến vào khoa phụ sản kiểm tra đã bị tòa soạn báo đăng ra ngoài, còn có lời bác sỹ nói kết quả kiểm tra bị cắt câu lấy nghĩa cùng đăng lên, nói thân thể Giang Dĩ Mạch có vấn đề, không sinh con được.
Trong lúc nhất thời dẫn đến xôn xao bên ngoài.
Bản tin chỉ đến hai giờ sau đột nhiên bị phong tỏa tiêu hủy, tòa soạn báo đăng tin không biết bởi vì sao ngay đêm đó bị đã bị niêm phong, sáng sớm hôm sau toàn bộ như thường.
Tòa soạn báo này giống như cho đến bây giờ không có tồn tại quá, mà cả thành phố không có một tòa soạn báo nào còn dám đưa tin chuyện này, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng chuyện đã đưa tin ra ngoài làm sao có thể trở thành chưa xảy ra?
Mộ Thiên Thần có biện pháp phong tỏa bản tin, tiêu hủy tất cả báo chí bán ra cùng chưa bán ra, cũng có biện pháp để cho tòa soạn báo kia vĩnh viễn biến mất trên cái thế giới này, nhưng không có cách nào loại bỏ trí nhớ mọi người.