Trong văn phòng tập đoàn Mộ thị, Mộ Viêm Huyên nhận được điện thoại của Giang Hào, hỏi có phải anh bày mưu đặt kế hay không.
Mộ Viêm Huyên cười nói: “Đó đúng là hàng thật giá thật, tin tức rất có hiệu ứng, tôi chỉ cung cấp một số manh mối thôi."
Anh tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào khi dễ người thân của anh.
Chuyện này xem như là anh đáp lễ.
Bên ngoài có người gõ cửa.
"Tiến vào."
An Ninh đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mộ Viêm Huyên, trong lòng đã có chút khó chịu.
Cô không bởi vì chuyện Mộ Viêm Huyên giả ngốc mà bỏ công việc này, nhưng ở tập đoàn Mộ thị lại luôn tận lực tránh anh, nhưng cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu Phó Tổng giám đốc bảo tôi đưa qua cho anh." An Ninh đưa tài liệu cho anh.
Mộ Viêm Huyên đưa tay cầm tay cô: "An Ninh..."
An Ninh vội vàng rút tay mình về, đặt tài liệu xuống: "Tài liệu để ở chỗ này, không còn chuyện khác tôi xin phép ra ngoài."
Trong văn phòng Phó Tổng giám đốc, Mộ Dương đang nghe điện thoại: "An Ninh đúng là uy hiếp của anh ấy, nếu thất bại mà nói, biết hậu quả là gì không?"
Không biết đầu kia nói gì đó, Mộ Dương cười nói: "Tôi đây cầu chúc anh thành công, xem giao tình chúng ta nhiều năm như vậy, tôi sẽ giúp anh!"
Nói chuyện điện thoại xong, Mộ Dương gọi An Ninh tiến vào, hỏi cô: "Tài liệu đã giao cho tổng giám đốc rồi hả?"
An Ninh gật đầu.
Mộ Dương nhìn ra trong lòng cô kỳ thật không muốn đi gặp Mộ Viêm Huyên, nhưng luôn cố ý kiếm cớ để cho cô đi.
Một đoạn thời gian gần đây, anh ta cũng không dẫn cô đi tiếp khách hàng uống rượu nữa, An Ninh biết đại khái là vì Mộ Viêm Huyên.
Đi làm về, An Ninh về nhà một mình.
Nhìn nhà trống không, cảm thấy khuyết thiếu chút gì đó.
Rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng cao lớn của đại ngốc rồi.
Bên ngoài lúc này có người gõ cửa, An Ninh mở cửa lại vẫn chưa kịp thấy rõ đối phương, đột nhiên bị đối phương bắt lấy, đánh ngất xỉu.
Mộ Viêm Huyên xong việc, đang chuẩn bị lái xe thăm An Ninh, đột nhiên nhận được điện thoại, nói An Ninh đang ở chỗ hắn, bảo anh chuẩn bị một trăm vạn đưa qua.
Một trăm vạn?
Bắt cóc người phụ nữ của Mộ Viêm Huyên anh mà chỉ cần một trăm vạn tiền chuộc?
Mộ Viêm Huyên biết rõ có bẫy, mà vẫn đi.
An Ninh bị trói nhốt ở một biệt thự bỏ hoang, miệng bị nhét thứ gì đó, nhìn thấy Mộ Viêm Huyên tới, không ngừng lắc đầu.
Mộ Viêm Huyên cũng không có nhìn bọn cướp, bước nhanh đi qua, giúp cô cởi trói.
An Ninh được kéo cái thứ gì đó nhét trong miệng ra, lo lắng nói: "Anh đi mau, trên người tôi có thuốc nổ."
Mộ Viêm Huyên xốc áo sơmi của cô lên, nhìn thấy trên eo cô cột thuốc nổ, còn có 3 phút sẽ nổ rồi.
"Anh đi mau, bằng không hai chúng ta đều sẽ chết." An Ninh lo lắng lớn tiếng nói.
Mộ Viêm Huyên trấn định cởi bỏ bom trên người cô, nhìn mấy sợi dây kia, không xác định nên cắt dây nào, càng không muốn lấy tánh mạng hai người mạo hiểm.
Sauk hi bom hẹn giờ cởi xuống, còn có khoảng chừng nửa phút liền sẽ nổ mạnh.
Mộ Viêm Huyên trán ứa ra mồ hôi lạnh, cầm bom bỏ chạy: "Em mau trốn chỗ nào đó an toàn đi, đừng đi theo anh."
Nhanh chóng lên xe, Mộ Viêm Huyên nhấn ga, gia tăng ga, lái xe đi thật nhanh.
Khoảng chừng nửa phút sau, An Ninh nghe thấy một tiếng vang thật lớn, xe bị bùng nổ tung.
...
-
Trong khách sạn đang ở cử hành một buổi ký kết, tập đoàn Mộ thị và xí nghiệp Phương thị hợp tác hạng mục mới, đang cử hành nghi thức ký ước.
Mộ Dương và Phương Tử Quân đang ký tên hợp tác hiệp nghị, lúc này liền nghe thấy một trận xôn xao.
Lúc này Chu Mi xuất hiện, trước mặt tất cả truyền thông đối mặt Mộ Dương nói: "Dương, em mang thai, đã năm tháng rồi."
Mộ Dương nhíu mày: "Chu trợ lý, cô đang nói bậy bạ gì đó? Nơi này là nơi diễn ra nghi thức ký ước, đừng làm loạn."
"Em nói thật." Cô vốn không muốn nói sớm như vậy, muốn sinh ra đứa nhỏ rồi mới nói cho anh, nhưng có người nguyện ý giúp cô, cô cũng có lòng tham, muốn lấy đứa nhỏ trong bụng buộc anh cưới mình.
Phóng viên thành đàn vây quanh tranh nhau phỏng vấn Chu Mi.
Chu Mi đối với đại chúng truyền thông nói: "Tôi là trợ lý của Mộ Dương tiên sinh, cũng là tình nhân của anh, trong bụng tôi là đứa con của anh, đã năm tháng rồi."
Sắc mặt Mộ Dương lạnh xuống, Phương Tử Quân thật không ngờ ký cái hợp đồng cũng có thể xảy ra loại chuyện này.
Vị hôn thê của Mộ Dương nhưng cũng đến đây.
Phương Tử Quân đang vui sướng khi người gặp họa, , một đám cảnh sát đi đến: "Xin hỏi anh là Phương Tử Quân sao?"
Phương Tử Quân gật đầu, khó hiểu nhìn bọn họ.
"Chúng ta điều tra thấy anh có liên quan đến một vụ bắt cóc và vụ án nổ bom của tổng giam đốc tập đoàn Mộ thị, xin theo chúng tôi đi một chuyến." Cảnh sát không nghe Phương Tử Quân giải thích, còng mang anh đi.
Toàn thành phố nhất thời oanh động.
Phố lớn ngõ nhỏ đều là về Mộ Dương và trợ lý có con riêng dẫn đến chia tay với vị hôn thê cùng với Phương Tử Quân bắt cóc người yêu của Mộ Viêm Huyên cài bom hẹn giờ trên người cô, hại anh chết.
An Ninh vô tâm xem những tin tức này, đã mấy ngày không có đến công ty trong lòng cô vẫn vì Mộ Viêm Huyên vì cứu cô mà chết oan chết uổng cảm thấy thương tâm khổ sở.
Nếu sớm biết rằng anh nhanh như vậy liền phải rời khỏi nhân thế, lúc trước cô nên đối tốt với anh một chút.
"Ninh Ninh!" Lúc này Cố Duy Hạo đột nhiên xông tới: "Tin tức anh đều đã thấy, anh biết trong lòng em khó chịu, người đã chết, em cũng đừng nghĩ quá nhiều, về sau để anh chiếu cố em..."
"Lại là anh? Cố Duy Hạo, anh thật đúng là âm hồn không tiêu tan, cách xa tôi một chút." An Ninh tức giận nói.
"Ninh Ninh, Mộ thiếu đã chết, em thương tâm cũng vô dụng, về sau có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em..."
"Cố Duy Hạo, cách xa tôi một chút, tôi không muốn lại nhìn thấy anh!"
"Ninh Ninh, trở lại bên cạnh anh đi..." Cố Duy Hạo lại bắt đầu dùng sức mạnh đối với cô.
"Vợ anh đến đây." An Ninh nhìn đằng sau Cố Duy Hạo.
Cố Duy Hạo giật mình, quay đầu nhìn phía sau, một người cũng không có.
An Ninh nhân cơ hội chạy, Cố Duy Hạo thế mới biết mình bị lừa, lập tức đuổi theo.
"Ninh Ninh, em đừng chạy, anh đối với em là thật tâm, trừ bỏ tạm thời không thể cho em danh phận, cái gì anh cũng có thể cho em." Cố Duy Hạo nói, "Em làm tình nhân của em trước, chờ anh lấy được tiền của Dương Tiểu Nhã, liền ly hôn với cô ta sau đó cưới em..."
"Cố Duy Hạo!" Dương Tiểu Nhã đột nhiên lớn tiếng kêu.
Cố Duy Hạo giật mình, quay đầu nhìn thấy Dương Tiểu Nhã xông tới, "Bà xã, sao em lại ở trong này?"
"Vừa rồi anh nói cái gì?" Dương Tiểu Nhã xách lỗ tai anh ta: "Lặp lại lần nữa cho tôi."
"Anh chưa nói cái gì hết, bà xã, đau, buông tay..."
"Anh còn biết đau?Muốn gạt tiền của bà đây sau đó ly hôn với tôi?"
"Không có, em nghe lầm, bà xã, cả đời này anh cũng sẽ không ly hôn với em, anh chỉ có yêu một mình em thôi."
Dương Tiểu Nhã nhìn An Ninh: "Có nghe hay không, anh ấy sẽ không ly hôn với tôi, cô hết hy vọng đi."
An Ninh cũng thấy buồn cười: "Tôi đối với chồng cô một chút hứng thú cũng không có, xin cô hãy quản chặt chồng mình, đừng để cho anh ta chạy tới trước mặt tôi!"
"Cô nói cái gì?" Dương Tiểu Nhã giận dữ.
An Ninh không muốn quan tâm đến anh ta nữa, xoay người đi tới.
"Kẻ tiện nhân này, quyến rũ chồng tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Dương Tiểu Nhã nhéo lỗ tai Cố Duy Hạo: "Anh đi theo tôi, tôi xử lý anh trước!"
"Bà xã, anh sai rồi."
...
-
Tâm trạng An Ninh mơ hồ đi trên đường mòn, thủy chung không thể xóa được hình ảnh Mộ Viêm Huyên vì cứu cô mà chết.
"Chị!"
An Ninh ngẩn ra, lập tức quay đầu, nhìn thấy là một đứa nhỏ, có chút thất vọng.
Mộ Viêm Huyên đã chết, anh làm sao có thể sẽ xuất hiện.
Mà anh căn bản không có ngốc.
"Chị, bó hoa tặng này cho chị." Cậu nhóc đưa đóa mân côi cho An Ninh.
"Hoa này là..." An Ninh tiếp nhận tò mò hỏi.
"Có một chú bảo em tặng cho chị." Cậu nhóc nói.
"Chú nào?"
Cậu nhóc chỉ một hướng, sau đó chạy đi.
An Ninh theo hướng cậu nhóc chỉ, thấy một người đàn ông lười biếng dựa vào một cây đại thụ, đối diện cô cười.
Là anh?
Không phải anh đã chết rồi sao?
Trong ánh mắt An Ninh dần dần chứa đầy kích động, nhanh chóng chạy tới chỗ người đàn ông đó.
HẾT TRỌN BỘ