Ban đêm Giang Gia Kiệt đứng trong phòng bệnh của Giang Mỹ Kỳ, “Đứa bé kia là thế nào? Không phải chị nói là con của Mộ Tử Duệ ư? Sao lại là đứa con lai?”
Đôi môi Giang Mỹ Kỳ trắng bệch, yếu ớt nói: “Gia Kiệt, bây giờ chúng ta đừng nói tới vấn đề này được không? Giờ chị rất yếu muốn nghỉ ngơi.”
“Chị, chị lừa gạt em, chị đang lừa dối em tất cả mọi chuyện đúng không?” Giang Gia Kiệt kích động hỏi.
“Chị không có, Gia Kiệt, chị cũng không biết tại sao đứa bé lại là con lai.”
“Chị từng ngủ với ai chị cũng không biết sao?? Giang Gia Kiệt tức giận, “Chị, sau này em mặc kệ chuyện của chị!”
Vì cô ta bây giờ trên đùi cậu ta còn có một quả bom mi ni, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ banh xác.
“Gia Kiệt, chị là chị ruột của em đó!”
“Chị có xem tôi là em trai ruột không? Trong miệng câu nào của chị là thật câu nào là giả? Chị nói đứa con là của Mộ Tử Duệ đến lúc nó ra đời chúng ta sẽ nhận được tài sản nhà họ Mộ. Nhưng đến bây giờ chúng ta hai bàn tay trắng, tất cả đều là lời dối trá của chị! Sau này chuyện của chị đừng nên tới tìm tôi nữa, tôi mặc kệ, chị thích làm thế nào thì làm thế đi.”
Giang Gia Kiệt tức giận hất tay.
Trong lòng Giang Mỹ Kỳ không cam tâm, nhưng đứa bé đã sinh ra Mộ Tử Duệ đã biết đứa trẻ kia không phải con của anh ta, kể hoạch của cô ta coi như kết thúc.
Vừa động tới vết mổ bụng đau âm ỉ.
Giang Mỹ Kỳ nằm trên giường bệnh không cam lòng suy nghĩ, cô ta quanh đi quẩn lại một vòng đến cuối cùng thì hai bàn tay trắng.
Ngay cả vốn liếng bây giờ cũng không còn.
Thật sự rất không cam lòng.
Giang Gia Kiệt trở lại nhà họ Giang thấy Đường Hạo Thiên đang ngồi trên ghế sofa ăn mỳ tôm, cậu ta đi tới nói: “Chị tôi sinh ra đứa bé con lai, kế hoạch của chị ta đã hoàn toàn bị bể, bây giờ anh có thể lấy bom trong đùi tôi ra được chưa?”
Đường Hạo Thiên tiếp tục ăn mỳ, “Cậu gấp làm gì, đợi sau khi xong việc đương nhiên tôi sẽ lấy ra cho cậu.” Nĩa nhựa trong tay đột nhiên dừng lại: “Con trai lai ư?”
“Ừm.” Giang Gia Kiệt cũng có chút tức giận, “Chị ta luôn nói dối tôi, nói là con của Mộ Tử Duệ, nhưng sinh ra lại là người nước ngoài!”
Đường Hạo Thiên siết chặt nĩa nhựa trong tay, mình bị cắm cái sừng lớn như vậy, lần này tuyệt đối anh ta sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Sáng hôm sau đứa bé bị đưa đến bên cạnh Giang Mỹ Kỳ, vì đứa bé rất khỏe mạnh có thể ở cùng mẹ nên y tá mang đứa bé qua đó
Giang Mỹ Kỳ không muốn nhìn thấy đứa bé này, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới đứa bé này là của tên côn đồ nước ngoài đó.
Cô ta và người đàn ông tóc vàng ở với nhau vẫn luôn dùng các biện pháp an toàn, không biết người nào có vấn đề lại mang con của hắn ta.
Chắc là đứa bé đói bụng cứ khóc mãi, Giang Mỹ Kỳ cũng không có tâm tình trông nom.
Y tá đi ngang qua nghe thấy đứa bé bên trong đang khóc liền đẩy cửa đi vào.
“Cô Giang, đứa bé khóc chắc là do đói bụng, phải cho bé bú sữa.” Y tá nhắc nhở.
Giang Mỹ Kỳ liếc nhìn đứa bé cũng không muốn chăm, cũng không có tâm tình đấy.
Y tá hình như nhìn ra gì đó, ôm đứa bé đến gần, “Cô Giang cô xem đi, dáng dấp đứa bé này rất đáng yêu, nó khóc đến thương tâm như vậy nhất định là đói bụng, cần phải bú sữa mẹ.”
Có lẽ dù sao cũng là máu mủ ruột thịt lại mới vừa sinh ra, Giang Mỹ Kỳ liếc nhìn đứa bé lai khóc rất thê thảm cũng có chút cảm giác, ôm con mình từ trong tay y tá, nói với y tá: “Tôi không đủ sữa.”
Vì giữ gìn vóc dáng không thể cho bú được.
Y tá nhìn thấy đứa bé khóc đến đáng thương liền đi lấy một bình sữa bột trong bệnh viện mang tới.
Đứa bé được bú sữa bột lúc này mới ngừng khóc.
Y tá nhẹ nhàng rời đi.
Nhưng trong lòng Giang Mỹ Kỳ tâm sự nặng nề, bây giờ cô ta không còn gì cả, cũng không thể gả cho Mộ Tử Duệ lại còn thêm một đứa con hoang, sau này có thể làm gì bây giờ?
Cô ta gọi điện thoại cho Giang Gia Kiệt, bảo cậu ta tới bệnh viện giúp chăm sóc đứa trẻ, Giang Gia Kiệt không muốn đi, không muốn quản chuyện cô ta nữa.
Trong điện thoại Giang Mỹ Kỳ khóc thóc kể lể, ba qua đời mẹ ngồi tù, cô ta lại vừa mổ lấy đứa bé ra bây giờ không cách nào chăm sóc được, chỉ còn lại em trai cũng không quan tâm tới cô ta, cô ta sống có ý nghĩa gì nữa?
Thoáng chốc Giang Gia Kiệt có chút do dự, nhìn thấy Đường Hạo Thiên bên cạnh gật đầu với cậu ta, Giang Gia Kiệt mới đồng ý tới bệnh viện.
Điện thoại mở loa ngoài, Đường Hạo Thiên nghe một rõ hai ràng nội dung cuộc trò chuyện.
Trong bệnh viện, Giang Mỹ Kỳ đặt đứa bé được ăn no ở bên cạnh, nhìn thấy cuối cùng Giang Gia Kiệt cũng đã tới bảo cậu ta giúp ôm đứa bé đặt xuống giường dành cho em bé ở bên cạnh.
Vẻ mặt Giang Gia Kiệt quái dị, đi tới ôm đứa bé đặt vào giường nhỏ sát bên.
Lúc này Đường Hạo Thiên đã đi vào theo, Giang Mỹ Kỳ thấy Đường Hạo Thiên thì sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt.
“Giang Mỹ Kỳ đã lâu không gặp!”
“Đường Hạo Thiên?” Giang Mỹ Kỳ kinh ngạc, “Anh đã ra tù?”
Cô ta nhớ anh ta còn một năm nữa mới ra tù mà.
“Tôi được thả ra trước.” Đường Hạo Thiên đóng cửa phòng bệnh, “Thấy tôi không chết, rất ngạc nhiên chứ.”
Giang Mỹ Kỳ liếc nhìn Giang Gia Kiệt, không biết sao họ lại ở cùng nhau.
“Hạo Thiên, anh đang nói gì đấy, sao em có thể hi vọng anh chết cơ chứ, anh ra tù em chúc mừng anh còn không kịp nữa là.” Giang Mỹ Kỳ cười rất mất tự nhiên. “Sao anh và Gia Kiệt lại ở cùng nhau?”
“Ra tù tôi vẫn ở trong nhà họ Giang.” Đường Hạo Thiên nói.
Giang Mỹ Kỳ nghe ra lời anh ta không bình thường nên cố ý không hỏi nữa, chỉ cười khan hai tiếng: “Không nghĩ tới anh sẽ tới thăm em.”
“Chuyện trước kia của chúng ta nên kết thúc.” Đường Hạo Thiên nói, liếc nhìn đứa trẻ tên giường nhỏ, “Dáng dấp con trai cô chẳng giống cô tý nào.”
“Anh muốn nói gì?”
“Sau khi tôi vào tù cô cắm sừng cho tôi, còn hối lộ trưởng cai ngục ám sát tôi, những thứ này tôi coi như xong, tôi chỉ hỏi cô một câu, bàn tay đen sắp đặt tôi bị bắt vào tù có phải là cô hay không?”
“Không phải.” Giang Mỹ Kỳ vội lắc đầu, “Sao có thể là em chứ? Hạo Thiên anh vẫn không tin em sao, khi đó anh vẫn là chồng em, sao em có thể làm như vậy?”
Đường Hạo Thiên lấy di động ra: “Tôi vừa ra tù liền đi tìm cô gái tố cáo bị tôi cưỡng bức, ở đây có một đoạn ghi âm chúng tôi nói chuyện với nhau có muốn nghe thử không?”
Sắc mặt Giang Mỹ Kỳ càng lúc càng trắng bệch, thấy Đường Hạo Thiên sắp ấn tay xuống vội vã nói: “Đừng.”
“Bây giờ cô thừa nhận rồi?” Đường Hạo Thiên hỏi.
Giang Mỹ Kỳ hít sâu một hơi: “Đúng, là em…”
Ba!
Tiếng một cái tát vang lên, Đường Hạo Thiên hung hăng nện cho Giang Mỹ Kỳ một bạt tai.
“Cô đồ tiện nhân!Tôi có chỗ nào không tốt với cô mà cô phải sắp đặt tôi vào tù? Còn hối lộ trưởng cai ngục ám sát tôi. Không chỉ như thế, sau khi kế hoạch của cô thất bại thế mà dứt khoát bảo luật sư đưa thỏa thuận ly hôn để ly hôn với tôi, còn chiếm đoạt tài sản nhà họ Đường tôi, không tôn trọng mẹ tôi!”
Giang Mỹ Kỳ che mặt nóng hừng hực, “Anh muốn thế nào?”
“Cô hại tôi thiếu chút nữa chết trong tù, tôi cũng muốn cô nếm thử những thứ lúc đó tôi chịu đựng.” Đường Hạo Thiên tức giận nói.
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi đã tìm được cô gái năm đó vu cáo tôi say rượu cưỡng bức cô ta, cô ta đã nói ra tất cả, tôi ghi âm lại rồi, bao gồm vừa lúc nãy chúng ta nói chuyện tôi cũng đã ghi âm. Tôi rời khỏi đây thì lập tức giao những chứng cứ này cho cảnh sát, Giang Mỹ Kỳ cô chờ ngồi tù đi!”
“Hạo Thiên, anh tha thứ cho em lần này đi, em thề từ này về sau không bao giờ… làm chuyện như vậy nữa.” Giang Mỹ Kỳ hoảng sợ cầu xin tha thứ, “Hạo Thiên, xin anh xem như chúng ta đã từng có tình cảm vợ chồng, em còn một đứa con vừa ra đời cần chăm sóc, anh hãy bỏ qua lần này cho em đi.”
“Bỏ qua cho cô? Cho dù tôi chịu bỏ qua cho cô, người bị cô hại chết chịu bỏ qua cho cô sao? Chẳng lẽ nửa đêm cô chưa từng nằm mơ thấy bọn họ tới đòi mạng cô sao?”
“Tôi chưa từng giết người.” Giang Mỹ Kỳ lắc đầu.
“Chuyện anh họ tôi Mộ Thiên Thần và Giang Dĩ Mạch bị tai nạn xe chẳng lẽ không phải một tay cô sắp xếp ư?” Lúc Đường Hạo Thiên hỏi liếc mắt nhìn Giang Gia Kiệt đứng bên cạnh.
Giang Mỹ Kỳ cũng theo tầm mắt anh ta nhìn về phía Giang Gia Kiệt, chợt hiểu Giang Gia Kiệt đã khai hết rồi.
“Em, em chỉ là một lúc hồ đồ, Hạo Thiên cầu xin anh bỏ qua cho em lần này, sau này nhất định em sẽ nghe theo anh hết thảy, em sẽ dùng nửa đời sau của em…”
“Cô vẫn nên vào trong tù mà sám hối!” Đường Hạo Thiên cắt ngang.
“Hạo Thiên, em xin anh, cầu xin anh bỏ qua cho em….”
Đường Hạo Thiên tắt ghi âm điện thoại nói với Giang Mỹ Kỳ: “Dù sao cô cũng phải vào tù, tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện, anh hộ tôi Mộ Thiên Thần và Giang Mỳ Kỳ vốn không chết!”
Giang Mỹ Kỳ giật mình mở to hai mắt, Đường Hạo Thiên nói tiếp: “Không tin cô hỏi em trai cô đi.”
Giang Gia Kiệt vội giải thích: “Là anh ta đánh tôi ngất rồi bỏ bom vào trong đùi tôi, nếu như tôi không nghe anh ta sẽ cho bom nổ.”
Đường Hạo Thiên đã nói xong những gì cần nói mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài, Giang Gia Kiệt đuổi theo, “Anh đồng ý lấy đồ trong đùi tôi ra….”
“Thật sự tôi không đặt gì vào, chỉ hù dọa cậu mà thôi.” Đường Hạo Thiên nói xong rời đi.
….
Một tuần lễ sau, Giang Mỹ Kỳ bị bắt theo luật pháp.
Chuyện ban đầu cô ta sắp đặt tống Đường Hạo Thiên vào tù và cô ta bảo Giang Gia Kiệt thiết kế đụng chết Mộ Thiên Thần và Giang Dĩ Mạch, gồm cả những chuyện mờ ám cô ta làm, tất cả đều bị phơi bày ra hết.
Còn cả chuyện cô ta có liên quan tới hoạt động rửa tiền cũng bị đưa ra ánh sáng.
Truyền thông khắp thành phố đều đang đưa tin truyền tải chân tướng chuyện này, chứng cứ trước mặt Giang Mỹ Kỳ dứt khoát thú nhận hết thảy mọi chuyện mình làm.
Cô ta biết mình trốn không thoát, bây giờ cô ta hai bàn tay trắng không có khả năng kinh tế để gỡ tội cho mình, hơn nữa cho dù có thể gỡ tội thì bên ngoài còn một đống chủ nợ chờ ở cửa đòi nợ.
Bất kể cô ta vào tù hay suôn sẻ thoát tội lần nữa thì cô ta cũng chỉ còn đường chết.
Khi Giang Mỹ Kỳ bị xử ngồi tù có truyền thông đưa bản tin nói tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị và phu nhân gặp tai nạn xe, vì sợ Giang Dĩ Mạch bị lén lút làm hại nên bí mật đưa ra nước ngoài điều trị, khoảng ba ngày sau sẽ về nước.
Trong biệt thự ở nước ngoài truyền tới âm thanh nôn ọe.
Giang Dĩ Mạch đoán mình ăn phải đồ không sạch nên hay cảm thấy buồn nôn.
Mộ Thiên Thần vuốt sau lưng giúp cô: “Có phải em mang thai không?”
“Không thể nào!” Giang Dĩ Mạch khẳng định không cần suy nghĩ, nói: “Ban đầu bác sĩ cũng nói tỷ lệ em mang thai rất nhỏ….:
Cũng đã phối hợp điều trị thời gian dài như vậy, có phải gặp may trúng thưởng hay không?
Trong lòng Giang Dĩ Mạch hi vọng có chút may mắn.
“Anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra xem.”
Trong bệnh viện, bác sĩ dùng giọng địa phương, nụ cười dễ gần: “Anh Mộ, chúc mừng anh, vợ anh mang thai.”
Giang Dĩ Mạch nghe không hiểu, tò mò hỏi Mộ Thiên Thần bác sĩ nói gì.
Mộ Thiên Thần nhìn Giang Dĩ Mạch cười ấm áp, bờ môi vui sướng muốn chảy ra nước.
“Em sắp làm mẹ!”
Giang Dĩ Mạch giật mình đầu óc trống rỗng, chợt nhào vào trong ngực Mộ Thiên Thần, “Anh đang nói em mang thai ư?”
“Đúng vậy, chúng là sẽ làm ba làm mẹ.” Mộ Thiên Thần cười nói.
“Thật tốt quá! Cám ơn anh, ông xã!” Giang Dĩ Mạch kích động dùng sức hung hăng hôn ông xã mình, vẻ mặt hạnh phúc.
Mộ Thiên Thần ôm lấy cô cười cưng chiều, đáy mắt thoáng hiện vẻ cảm động và yêu thương không nói nên lời.