Tô Tuyết mặc quần áo tử tế từ trong phòng tắm đi ra, trở về phòng thì có thể nghe được tiếng động ở phòng bên.
Cô ta quả thật là người dư thừa.
Vẫn ở lại trong nhà người khác như vậy, vì muốn có người đàn ông có thể dựa vào, không bằng dựa vào bản thân làm việc.
Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc, trong gian phòng bên cạnh một mảnh kiều diễm ướt át.
Giang Dĩ Mạch sớm đã không chịu nổi sự đòi lấy vô độ của anh: "Ngày mai em còn muốn đến bệnh viện, anh bình thường là được... Ưm..."
"Bà xã, anh yêu em..." Giữa răng môi giao nhau, giọng Mộ Thiên Thần khàn khàn nói, cầm ngón tay mảnh khảnh của Giang Dĩ Mạch, mười ngón giao nhau, giống như hai người yêu, triền miên khắc sâu.
Sáng ngày hôm sau, mặt trời chói chang từ cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng sáng ngời khác thường.
Lúc này Giang Dĩ Mạch mới toàn thân đau nhức rời giường, mỗi ngày đều lăn qua lăn lại như vậy, sớm muộn gì cũng bị anh hành hạ đến chết.
Ánh sáng mãnh liệt chiếu xuống, Giang Dĩ Mạch cúi đầu nhìn bụng vẫn bằng phẳng như cũ, nhẹ nhàng sờ, lầm bầm lầu bầu: "Bảo Bảo, con chừng nào thì mới bằng lòng từ trên trời rơi xuống? Mẹ luôn một mực chờ con!"
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng ngắt lời Giang Dĩ Mạch đang lầm bầm lầu bầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộ Thiên Thần đứng ở trong phòng mở to miệng: "Sao anh ở nhà?"
Mộ Thiên Thần đi qua ngồi ở bên cạnh Giang Dĩ Mạch, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng đặt ở trên bụng Giang Dĩ Mạch, nói với bụng bằng phẳng của cô: "Bảo Bảo, con nhanh xuống đây, đừng làm cho mẹ con sốt ruột chờ!"
Giang Dĩ Mạch không nhịn được nở nụ cười: "Em còn chưa mang thai."
"Anh biết, chào hỏi con chúng ta trước thôi." Mộ Thiên Thần cũng cười, nhìn ánh mắt của cô dịu dàng như muốn chảy ra nước.
"Nếu cả đời này em không sinh được làm sao bây giờ?" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc hỏi, đáy mắt chợt lóe lên lo lắng vẫn bị Mộ Thiên Thần tóm tắt cả.
"Đúng lúc, chúng ta có thể cả đời sống trong thế giới hai người."
"Em nói nghiêm túc với anh!"
Mộ Thiên Thần hàm chứa cười, đứng đắn vài phần: "Chúng ta có thể nhận con nuôi."
"Anh thật không ngại em không sinh con được?"
Mộ Thiên Thần vuốt tóc của cô: "Em muốn anh nói thế nào mới bằng lòng tin tưởng anh? Nếu không anh đến bệnh viện làm giải phẫu triệt sản..."
Giang Dĩ Mạch tức giận đến đánh anh một cái: "Không được nói bậy!"
"Anh biết em không nỡ." Mộ Thiên Thần nâng mặt cô lên, cho cô một nụ hôn sâu.
Giang Dĩ Mạch bị hôn đến không thở nổi, hơn nữa ngày thuận khí, mới nhớ tới hỏi: "Đúng rồi, sao hôm nay anh không đến công ty?"
"Hôm nay anh không có chuyện gì, đúng lúc có thể đi bệnh viện cùng em." Mộ Thiên Thần ôm cô nói.
Công ty lớn như vậy, làm sao có thể sẽ không có việc gì.
Giang Dĩ Mạch đột nhiên dùng sức đẩy Mộ Thiên Thần ngã ở trên giường lớn, cúi người đặt ở trên người anh, mặt gối lên lồng ngực rắn chắc của anh: "Ông xã, anh thật tốt với em."
"Ông xã không tốt với bà xã thì đối tốt với ai?" Mộ Thiên Thần đột nhiên xoay người đè Giang Dĩ Mạch ở dưới thân, môi hôn cái mũi của cô: "Chẳng lẽ em thực sự hy vọng anh đối tốt với người phụ nữ khác?"
"Nếu anh dám đối tốt với người phụ nữ khác, em liền cho anh đội nón xanh, biến anh thành rùa lông xanh!" Giang Dĩ Mạch nói.
"Không phải em vẫn thích xúi giục người phụ nữ khác đến quyến rũ ông xã em sao?"
"Nào có, là các cô ta không an phận, vì em tuyệt đối tin tưởng anh sẽ không phản bội em mới cố ý nói như vậy." Giang Dĩ Mạch ôm cổ Mộ Thiên Thần: "Anh xem em tin tưởng anh bao nhiêu!"
"Em tin tưởng anh như vậy, có phải anh cũng nên có chút đáp lại không?" Mộ Thiên Thần đùa giỡn cười nói, bàn tay to nhanh nhẹn đã theo thân hình Giang Dĩ Mạch một đường xuống dưới.
Giang Dĩ Mạch đột nhiên phản ứng kịp anh muốn làm gì: "Này, đêm qua mới vừa làm, bây giờ anh lại..." Câu nói kế tiếp bị nụ hôn nhiệt tình của người đàn ông chặn lại.
Tô Tuyết đứng ở hành lang tầng hai, nghe đối thoại trong phòng ngủ truyền ra.
Cô ta cũng hi vọng mình có thể gặp được một người đàn ông cưng chiều mình như vậy, nhưng cuộc sống của mình hiện giờ sớm đã bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ.
Là cô ta làm hại hai chân của Phương Dật Sâm tàn tật, cũng không thể có được lòng của Phương Dật Hiên, lại còn vĩnh viễn mất đi Mộ Thiên Thần.
Nếu năm đó cô ta không có làm như vậy, có lẽ hôm nay tất cả đều đã khác rồi.
Không cần làm việc mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, không cần bởi vì chuyện năm đó cảm thấy hối hận với Phương Dật Sâm, cũng không cần sợ hãi sau khi Phương Dật Hiên kế thừa nhà họ Phương ném cô đi, nói vậy, cô sẽ thành một người không có nhà để về.
Bây giờ, cô ta đã có chút hối hận, có lẽ năm đó nên lựa chọn Mộ Thiên Thần mới đúng.
Cô ta không biết anh không thật sự ngốc, chỉ một mực giả ngây giả dại.
Nếu sớm biết tất cả, cô ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Cửa phòng ngủ mở ra, Mộ Thiên Thần sảng khoái tinh thần đi ra, nhìn thấy Tô Tuyết đứng ở trên hành lang, đi qua nhẹ giọng hỏi: "Đồ đã thu dọn xong rồi sao?"
"Thiên Thần, xin anh cho em thêm một lần cơ hội..." Tô Tuyết đưa tay bắt lấy cánh tay của anh, bị Mộ Thiên Thần khóe léo tránh đi.
"Bà xã của tôi chỉ đồng cảm một mình cô đơn độc lại là người quen trước kia của tôi, mới có long tốt đón cô trở về, nhưng cô lại ở phía sau lưng quyến rũ ông xã của cô ấy, tôi không thể cho phép cô ở lại nhà tôi nữa." Mộ Thiên Thần nói: "Một lát nữa tôi cùng bà xã của tôi đến bệnh viện, đến lúc đó tôi sẽ bảo quản gia lái xe đưa cô đi."
"Thiên Thần, cầu xin anh đừng đuổi em đi, để cho em ở lại, em đảm bảo về sau..."
"Tô Tuyết, cần gì phải làm như vậy!" Mộ Thiên Thần ý vị sâu xa nói: "Năm đó lúc cô đưa ra lựa chọn kia, giữ chúng ta đã hết rồi."
Tô Tuyết sửng sốt: "Anh thật sự đã biết sao? Không thể, làm sao anh có thể biết."
"Năm đó mặc cho tôi xuống tay ngoan độc như thế nào, Phương Dật Sâm cũng không đánh trả, tôi đã hoài nghi, khi tôi nhìn thấy Phương Dật Hiên, tôi liền biết tất cả." Mộ Thiên Thần nói: "Tô Tuyết, cô lợi dụng tôi, cũng hủy đi Phương Dật Sâm."
Tô Tuyết lắc đầu khóc: "Em không phải cố ý, nếu em không làm như vậy, Dật Hiên sẽ không bỏ qua cho em, Thiên Thần, em sai rồi, xin anh giúp em..."
Cô ta bắt lấy cánh tay Mộ Thiên Thần khổ sở cầu xin, khóc thành tiếng.
Mộ Thiên Thần nhàn nhạt đẩy hai tay của cô ta ra: "Thật xin lỗi, tôi không giúp được cô, bản thân cô làm ra chuyện thì tự cô đi mà giải quyết."
Không chút do dự xoay người, không có một chút lưu luyến.
Tô Tuyết biết bây giờ mình nói gì với anh, thật sự cái gì cũng không đúng.
Cô ta không có cơ hội rồi.
Khi Giang Dĩ Mạch từ trong phòng ra ngoài thấy hai mắt Tô Tuyết đỏ bừng, hoảng sợ: "Tô tiểu thư, cô làm sao vậy? Có phải có ai ở nhà họ Mộ bắt nạt cô hả?"
Tô Tuyết vội vàng lau khô nước mắt: "Tôi không sao, bây giờ tôi liền đi."
Giang Dĩ Mạch khó hiểu nhìn Tô Tuyết trở về phòng, xuống tầng hỏi Mộ Thiên Thần: "Anh bắt nạt cô ấy hả?"
"Nào dám!" Mộ Thiên Thần giả bộ uất ức: "Anh chỉ dám ức hiếp bà xã của anh, nào dám ức hiếp người phụ nữ khác?"
Anh cố ý xuyên tạc ý của cô.
Bữa sáng ăn đơn giản, trên đường đến bệnh viện, Giang Dĩ Mạch không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc anh đã nói gì với Tô Tuyết hả? Ánh mắt cô ta đỏ giống như khóc."
"Đại khái là vì phải đi, không nỡ đi." Mộ Thiên Thần lái xe không chút để ý nói.
Giang Dĩ Mạch dựa vào lưng ghế vị trí kế bên tài xế, dường như đoán được cái gì.
Ở nhà họ Mộ lâu như vậy cũng không rời đi, làm sao có thể đột nhiên liền muốn đi.
Xe màu đen ổn định biến mất ở trên đường cái trong dòng xe cộ.
Mà ở nhà họ Mộ, Tô Tuyết nhìn hành lý mình thu dọn xong, cô biết mình chỉ cần bước ra khỏi nhà họ Mộ, cũng sẽ bị Phương Dật Hiên ép đi cùng khách.
Cha mẹ không có ở đây, bên cạnh cô đã không có một người thân.
Mộ Thiên Thần lại không yêu mình giống như hơn mười năm trước, mà người nhà họ Phương cảm thấy gián tiếp làm hại Phương Dật Sâm tàn phế.
Tô Tuyết biết, rời khỏi nơi này, mình thật sự không chỗ có thể để đi rồi.
Bây giờ, cũng chỉ có thể buông tay.
Tô Tuyết đi đến trên ban công, nâng vòng bảo vệ bò đi lên, chậm rãi giang hai tay, nhắm mắt lại từ lầu hai nhảy xuống.
Người hầu đang ở phía dưới bận rộn thấy một màn này, sợ tới mức la hoảng lên.
"Không tốt, Tô tiểu thư nhảy lầu rồi!"