Editor: Nam Cung Tử Uyển & Nhhylly
Tiêu Cảnh đâu còn cố được cái khác, ném ô sang một bên sau đó ngồi xổm xuống đem Giản Mạt bế lên, vội vàng hướng về phía xe chạy đi...........
Đúng lúc đó, bên cạnh có một nhà hàng ăn sáng, một tay phóng viên nhanh chóng bỏ nửa bát cơm đang ăn dở sang một bên, cầm máy ảnh liền liên tục chụp một màn này, vang lên tiếng "Răng rắc"..........
"Tiêu Cảnh, tôi không sao." Lúc Giản Mạt bị Tiêu Cảnh vứt xuống trên xe mới phản ứng được, dùng giấy ăn lau, đầu ngón chân của cô đã bị những mảnh đá đâm vào.
"Giản tiểu thư, hay là trước tiên nên đi bệnh viện xem xét một chút." Tiêu Cảnh lái xe liền hướng phía một phòng khám bệnh mà đi, "Hơn nữa, quần áo cô cũng cần phải đổi, giày cũng bị cô ném đi rồi."
Giản Mạt trầm mặc, sau đó cũng chỉ có thể tùy ý Tiêu Cảnh đem cô dẫn tới phòng khám bệnh, xử lý hòn đá nhỏ trên đầu ngón chân. Đồng thời, gọi điện thoại cho Hướng Vãn, nói mình đang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có khả năng sẽ đi chậm một chút.
Tốc độ của Tiêu Cảnh rất nhanh, băng bó cho Giản Mạt không tới mười phút, quần áo và giày cũng đã thay........
Sau khi mượn được một phòng của phòng khám để thay đổi quần áo, Tiêu Cảnh đỡ Giản Mạt lên xe, ngay sau đó đưa cô đến công ty.
"Giản tiểu thư." Tiêu Cảnh liếc nhìn Giản Mạt sau đó hỏi, "Người cô vừa đuổi theo là ai......."
"Anh trai tôi!" Giản Mạt không có giấu giếm, nếu như Tiêu Cảnh muốn biết, cô cảm thấy không có gì khó khăn cả.
Tiêu Cảnh lại liếc nhìn Giản Mạt, "Không ngờ Giản tiểu thư còn có anh trai........."
Giản Mạt khẽ nhíu mày, thế nào lại cảm thấy lời này của Tiêu Cảnh nghe có chút kỳ quái. Thế nhưng, cô cũng không có suy nghĩ nhiều.
Tiêu Cảnh tốc độ rất nhanh, đến công ty vừa lúc đến giờ làm việc, bản thân cô lại làm ở chỗ văn phòng rất tốt, cũng không có người nào biết Giản Mạt là từ trên xe của Tiêu Cảnh đi xuống........
Chỉ là, Giản Mạt vui vẻ có chút hơi sớm.
Ngay lúc bánh xe chuyển động, thứ nhất tin tức xấu bắt đầu dần dần lan tràn ra........ Dù cho không thích nghiên cứu chuyện xấu của Giản Mạt, nhưng cũng rất nhanh liền nhìn đến ảnh chụp HD kia.
Giản Mạt để chân trần, đang ngồi xổm dưới mưa khóc, Tiêu Cảnh cầm ô che cho cô........ Sau đó, Tiêu Cảnh ngồi xổm xuống ôm cô rời đi, trong mưa, chỉ để lại cây dù nằm lẻ loi ở trên mặt đất đầy nước mưa.
Ưm, tình tiết cẩu huyết này có thể viết thành một quyển ngôn tình lãng mạn ở Đài Loan.
Cũng xác thực, nhìn lời nói trong tranh, cô là bạn gái của Tiêu Cảnh, hai người đang cãi nhau trong mưa, cuối cùng Giản Mạt lại bị thương ở chân, Tiêu Cảnh đau lòng.........
"Mạt tỷ, thực sự là quá cảm động!" Hướng Vãn rốt cuộc vẫn còn là một cô bé thích mơ mộng, lúc nhìn thấy tờ báo này, trong mắt giống như có hàng nghìn ngôi sao, "Thảo nào tập đoàn Đế Hoàng lại đồng ý cho Tường Vũ tham dự hội thảo, hóa ra....... Hoàn toàn là công lao của trợ lý Tiêu a!"
Giản Mạt không khống chế được khóe miệng liền trở nên co quắp........ Bây giờ đã đủ rối loạn, lúc này còn vui vẻ với loại cẩu huyết này nữa.
Tiêu Cảnh mặc dù là trợ lý, nhưng bởi vì đi theo bên cạnh người Cố Bắc Thần, giá trị con người của hắn cũng là khó có thể tính ra........ Này biết quan hệ của cô cùng Cố Bắc Thần cũng tính, không biết........ Không chừng lại muốn có thêm bao nhiêu phiên bản nữa đây.
"Tôi liền nói Giản Mạt rất không đơn giản? Các cô lại không tin!"
"Không phải không có điểm nào dễ coi, nhưng suốt ngày chỉ biết đùa giỡn đê tiện......... Hừ, hình như chỉ sợ người khác không biết cô ta ở bên ngoài câu dẫn biết bao nhiêu đàn ông."
"Đúng vậy!"
"Tôi có chút không hiểu, hình như mỗi một người nam nhân nhìn đều giống như ba của Giản Mạt........... Nam nhân từ khi nào lại đi thích tiện nữ nhân như vậy!"
Đáy mắt Tiêu Cảnh chợt sâu, bước chân hơi dừng lại, nhìn cũng không nhìn, dựa ở bên tường nghe mấy nữ nhân nói luyên thuyên, lạnh lùng mở miệng: "Các cô liền nói rất đúng............ Nam nhân đều thích Giản Mạt như vậy. Ít nhất, cô ấy chưa bao giờ nói xâu ai sau lưng!" Dứt lời, hắn nghiêng đầu nhìn về phía mấy nữ nhân kia, "Còn có, Giản Mạt cũng không phải là người để các cô nói như vậy."
Mấy người nữ nhân vẫn đang bàn luận kia vừa thấy Tiêu Cảnh, liền há hốc miệng, có chút lúng túng co quắp.........
Tiêu Cảnh lạnh lùng thu hồi đáy mắt định nâng bước rời đi, ai biết tầm mắt vừa rời đi lại đúng lúc nhìn thấy Giản Mạt đứng ở đối diện.
Tiêu Cảnh tiến lên, hơi khom người cung kính chào hỏi, "Giản tiểu thư!"
Giản Mạt cười, nhìn bộ dạng cố ý của Tiêu Cảnh, tròng mắt đén nháy vừa lúc chạm đến bộ dạng mấy nữ nhân với vẻ mặt kinh ngạc kia, chợt cảm thấy buồn cười, "Nói xong rồi sao?"
Tiêu Cảnh ngước mắt gật đầu, "Thần thiếu phân phó, lần sau nếu Giản tiểu thư có cần cái gì, có thể liên hệ trực tiếp cho Thần thiếu.......... Vì muốn cảm ơn cô đã giúp đỡ Thần thiếu, chỉ cần là cô cần, không chạm đến giới hạn của Thần thiếu, tất cả đều có thể giúp Giản tiểu thư hoàn thành tâm nguyện."
Giản Mạt cười càng lúc càng xán lạn, vui vẻ tiếp thu gật gật đầu, chỉ là thanh âm của hai người chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: "Nếu như sau khi trở về, ông chủ anh biết anh truyền thánh chỉ giả, hắn ta nhất định sẽ lột da anh ra."
Tiêu Cảnh kinh ngạc, lập tức cười nói: "Là tôi nói thật!"
Cái này, liền khiến Giản Mạt sững sờ ở tại chỗ...
"Mặt khác." Thanh âm Tiêu Cảnh cũng biến thành giới hạn âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy, "Buổi trưa tôi sẽ cùng Thần thiếu đi công tác ở Tân Hải, thời gian không rõ......... Thần thiếu nói, chìa khóa dự phòng ở chỗ Tô San, nếu như..." Khóe miệng hắn nhẫn nhịn không cười, "Nếu như lần sau Giản tiểu thư lại quên mang chìa khóa, không cần xoắn xuýt gửi tin nhắn cho Thần thiếu."
"........" Giản Mạt khóe miệng không khống chế được liền trở nên co quắp, sau đó nỗ lực tươi cười, trong lòng lại đem Cố Bắc Thần mắng một cái.
Tiêu Cảnh đảo mắt nhẹ liếc nhìn chân của Giản Mạt, "Vết thương mặc dù không lớn, nhưng mà........ Giản tiểu thư cũng nên chú ý tốt đến vết thương."
Giản Mạt gật gật đầu, "Cảm ơn."
Tiêu Cảnh mỉm cười khẽ gật đầu, xoay người rời đi..........
Giản Mạt sau khi thấy hắn đã rời đi, mới quay bước chân đi tìm người phụ trách thi công bản thiết kế, lúc đi qua mấy nữ nhân kia, cũng không có liếc mắt nhìn lấy một cái.
"Tính tình cao ngạo của cô ta......... Nhìn đã khiến tôi cảm thấy buồn nôn!"
Thanh âm ở phía sau không lớn không nhỏ vừa lúc để Giản Mạt nghe thấy, thế nhưng, cô không có tâm tình để ý tới......... Lời đồn đại, cô càng giải thích lại càng khiến nhiều người nghi ngờ.
Sau khi tất cả đã quyết định được rồi, Giản Mạt trở về phòng thiết kế..........
Đúng lúc đó Đường Hạo Dương tiến vào, thông báo báo cáo của quý này, "Để ăn mừng mọi người đã vất vả, Du tổng lên tiếng, tiền thưởng của người trong phòng thiết kế được tăng gấp đôi!"
"Tổng giám đốc, có phải thật không vậy?"
"Ừm! Không chỉ có như vậy, buổi tối mọi người có thể mở tiệc chúc mừng, tiền tôi chi." Đường Hạo Dương nhìn về phía Giản Mạt, "Giản Mạt, lần này công lao của cô là lớn nhất, cô nói, nên đi chỗ nào đây?"
Giản Mạt kỳ thực không muốn đi, thế nhưng, không muốn làm mọi người mất vui, hỏi thăm ý kiến, sau đó nhất trí yêu cầu đi Thiên Đường Dạ.
"Các cô thật đúng là nhẫn tâm!" Đường Hạo Dương giả vờ đau lòng tỏ ra vui đùa, "Được được được, Thiên Đường Dạ liền Thiên Đường Dạ, sau này mọi người nhớ cố gắng nỗ lực nhiều một chút, ăn nhậu chơi bời thêm tiền thưởng cái gì cũng có!"
Mọi người vừa nghe, lập tức đứng dậy hoan hô........ Chỉ là, cuối cùng đều là nhao nhao nói nhờ vào công lao của Giản Mạt.
Phòng thiết kế liền trở nên rất vui mừng, tất nhiên sẽ khiến các bộ phận khác ghen tỵ........ Đối với lần này, Giản Mạt tỏ vẻ vô lực đối phó, đi con đường của mình, lại để cho người khác nói đi.
Giản Mạt nghĩ đến hội thảo của Đế Hoàng, hoàn toàn là công lao của Cố Bắc Thần, cô dù thế nào cũng nên lấy lòng kim chủ, thế là lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho hắn, chỉ là tin nhắn có chút ngọt: Chồng yêu, thuận buồm xuôi gió rồi!
Cố Bắc Thần vừa đến sân bay, nhận được tin nhắn của Giản Mạt, tầm mắt đột nhiên thâm lại, vô thức, khóe miệng hơi câu một nụ cười thư thái........
Mặc dù, biết rất rõ ràng, tin nhắn của Giản Mạt thực tâm là đang chờ khảo sát!
"Thần thiếu, đã xảy ra chuyện gì sao?" Tiêu Cảnh nhìn thấy khóe miệng của Cố Bắc Thần nâng lên, hề hề cười, cố ý làm bộ không hiểu hỏi.
Trong nháy mắt Cố Bắc Thần thu lại nụ cười, híp mắt liếc xéo Tiêu Cảnh, giống như nghĩ đến cái gì đó, lạnh giọng nói: "Tôi sẽ đưa anh đến làm việc cá nhân ở phòng khám, cuối năm khấu trừ ba trăm!"
Tiêu Cảnh vừa nghe, lập tức mặt như bị sét đánh trúng, ủy khuất nói: "Thần thiếu, cậu đây là đang trả thù tôi........."