Edit + Beta: ALice.
Thạch Kim Tử, cũng chính là Nam Châm đại đại, cách một năm mới lại đến công ty Tuyết Dã lần nữa.
Một năm này công sở đô thị được mua bản quyền chuyển thể thành phim, tuy nói phim truyền hình còn chưa được chiếu, nhưng mà hậu trường phim đã được cắt nối biên tập phát sóng để tuyên truyền.
Hơn nữa, trong đó có một ít trường hợp rất điển hình trong xã hội, trải qua cư dân mạng thảo luận, thì bút danh Nam Châm đại đại này nháy mắt liền ra vòng.
Vốn dĩ y ở trong giới cũng đã rất rực rỡ rồi, bây giờ giá trị con người càng thêm tăng bạo. Có thể tưởng tượng được, sang năm phim truyền hình của y được chiếu, thì game cơ giáp này của công ty Tuyết Dã cũng được phát hành đồng thời, lúc đó sẽ bớt được rất nhiều phí tuyên truyền.
Hôm nay, Thạch Kim Tử được Cảnh Viên Bảo mời lại đây thử nghiệm game. Tuy nói game vẫn chưa thể tiến vào giai đoạn thử nghiệm chính thức, nhưng cốt truyện trong đó đại khái đều đã được trau chuốt rõ ràng cả rồi.
Cảnh Viên Bảo suy nghĩ, nếu vị nguyên tác giả Thạch Kim Tử này có rảnh, thì có thể lại đây chơi một chút. Xem thử xem có nên gia tăng cốt truyện gì hay không, để cho cả game càng thêm xán lạn một chút.
Cốt truyện chủ tuyến của thế giới cơ giáp này, là muốn để cho người chơi đóng vai chính tiến hành cứu vớt vũ trụ. Tất cả cốt truyện bắt đầu từ lúc địa cầu bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, sau đó mới trực tiếp tiến vào vũ trụ.
Kế tiếp còn có nhiệm vụ phụ nữa, nhưng nhiệm vụ phụ cần thu phí khác, để người chơi trở thành một vai chính khác, đi theo con đường đã được tiết lộ.
Lúc Cảnh Viên Bảo thiết kế trò chơi này có thể nói là theo dõi sát sao, cống hiến của y ở trong cũng cực kì lớn, một phần tư code trong đó đều từ tay y gõ ra từng bước một.
Trình độ coi trọng này chỉ đứng sau sự chờ mong của y đối với Bão tuyết đối chiến mà thôi. Y cảm thấy công ty Tuyết Dã muốn càng thêm đứng vững trong thị trường trò chơi, thì cần phải sáng tạo nhiều như vậy.
Có lẽ game này không thể đạt được lợi nhuận cao giống như game trên di động được, nhưng bù lại có thể củng cố chất lượng marketing về nhãn hiệu của công ty bọn họ trên thị trường.
Dù sao thì game di động của bọn họ cũng không ít, đương nhiên hút tiền nhiều, bằng không cũng không thể kiên trì mãi được. Cho nên bọn họ càng cần phải sáng tạo ra được những game có chất lượng cao, như vậy mới thu hút được càng nhiều người chơi vì mộ danh mà đến.
Game cơ giáp này có phiên bản PC và VR, Thạch Kim Tử cảm thấy nếu muốn chơi game, thì đương nhiên là phải chơi phiên bản VR. Vì thế quá trình y chơi game cũng hiện ra trên video, để cho các đồng nghiệp tiến hành quan sát dự án này.
Nhưng mà trong lúc bọn họ quan sát, còn cần tiến hành ghi chép thử nghiệm nữa. Dù sao thì quá trình chế tác game, cũng yêu cầu thử nghiệm và tu chỉnh mà.
Trải qua sự đồng ý của Thạch Kim Tử, Cảnh Viên Bảo cầm camera ghi hình lên, sau đó lại cắt nối biên tập một chút, còn có thể dùng làm video tuyên truyền nữa.
Cho dù không trông cậy vào game một người chơi này có thể nổi tiếng toàn cầu. Nhưng Cảnh Viên Bảo khôn khéo (*) vẫn sẽ tranh thủ mang lại càng nhiều hiệu quả và lợi ích cho công ty, như vậy thì tiền thưởng cho nhân viên cũng có thể càng nhiều hơn một chút mà.
(ALice: Chỗ này trong QT dùng từ "kê tặc", theo Baidu giải nghĩa thì từ này có hai nghĩa. Một là để chỉ người hay tính toán, bủn xỉn. Hai là để chỉ những người khôn khéo đồng thời có chút gian manh.)
Bởi vì mời bản thân tác giả tới tiến hành thử nghiệm, để đẩy nhanh tiến trình, độ khó của trò chơi cũng được chỉnh đến mức thấp nhất, cho nên chỉ sau hai tiếng rưỡi thì Thạch Kim Tử cũng thoát khỏi trò chơi.
"Tôi gần như đã được đi một chuyến đến vũ trụ rồi." Trong tay Thạch Kim Tử còn cầm thiết bị VR, có loại cảm giác trở lại hiện thực một lần nữa, thậm chí hai chân còn có chút nhũn ra, "Hình ảnh rất tốt, cốt truyện cũng rất mượt, nhưng mà có mấy BUG tôi cảm thấy cần phải chú ý một chút......"
Trí nhớ của Thạch Kim Tử rất tốt, y chậm rãi nói ra những thể nghiệm và kiến nghị trong trò chơi này, khiến nhân viên ghi chép ở đây đều được lợi không ít.
Chỉ có thể nói không hổ là tác giả nguyên tác, Thạch Kim Tử thật sự khắc ghi tác phẩm của mình vào trong tâm khảm. Phần lớn chi tiết y đều có thể rất nhanh đã phản ứng lại, có thể thấy được y đã làm rất nhiều ôn tập.
Hơn nữa, y nói chuyện khinh thanh tế ngữ, cả người có một loại cảm giác văn nhân yếu ớt. Diện mạo của Thạch Kim Tử tuy rằng không thể nói khiến người đối diện kinh ngạc, nhưng cũng thuộc loại càng xem càng thoải mái. Dù sao người nào đứng ở trước mặt Thạch Kim Tử, đều sẽ nhịn không được mà đè thấp thanh âm, rất sợ mình nói chuyện lớn tiếng sẽ quấy nhiễu y.
Giang Trúc Tâm cũng đang yên lặng bội phục Thạch Kim Tử, người ta thật sự là siêu có tài hoa, loại thiên phú này dù có học cũng học không được. Hơn nữa, đối phương không chỉ là thiên tài thôi đâu, còn cực kì nỗ lực nữa.
Nghe nói Thạch Kim Tử một năm 365 ngày đều chưa từng ngừng chương. Trong lúc sáng tác còn có thể tiếp xúc với lĩnh vực mới nữa, thật sự khiến Giang Trúc Tâm kính nể không thôi.
Xuất phát từ sự kính nể, Giang Trúc Tâm thấy cái ly dùng một lần ở bên cạnh Thạch Kim Tử đã hết nước. Vừa vặn cậu lại ngồi cạnh máy lọc nước, nên liền thuận tay đổ một ly nước cho Thạch Kim Tử.
Động tác của cậu không gây ra tiếng động nào, các đồng nghiệp đang vùi đầu ghi chép cũng không phát hiện. Mà cho dù có phát hiện thì cũng chỉ là nhìn một cái rồi thôi, chứ cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà Thạch Kim Tử lại không chỉ ghi khắc hành động rót nước cho mình của Giang Trúc Tâm, thậm chí còn khắc sâu Giang Trúc Tâm ở trong lòng nữa.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Trước kia Thạch Kim Tử cách internet, cũng đã rất có hảo cảm với Giang Trúc Tâm rồi. Nhưng y cũng không phải là một người biết xã giao, cho nên lúc chưa chính thức bắt đầu có hành động theo đuổi Giang Trúc Tâm, thì Giang Trúc Tâm đã bị người khác cướp đi mất rồi (Tần Phú Hữu: Cướp hở? ^_^)
Vốn dĩ sau khi Giang Trúc Tâm kết hôn, thì y đã cho rằng mình cũng hoàn toàn buông xuống rồi mới đúng. Ít nhất thì hiện tại y cũng không nên động lòng với một người đàn ông đã có chồng, nhưng mà Thạch Kim Tử lại nhịn không được.
Giang Trúc Tâm trở nên đẹp hơn rất nhiều so với lần đầu tiên mà y gặp cậu, bất kể là dáng người hay trang phục, đều rất phù hợp gu người yêu của Thạch Kim Tử. Điều này khiến Thạch Kim Tử cảm thấy có chút thống khổ, ngay lúc Giang Trúc Tâm rót ly nước cho y, thì y lại có chút chờ mong.
Trong lòng có ma quỷ, cứ luôn vẫy tay với y.
Vì thế vào buổi chiều, y vốn dĩ hẳn đã rời khỏi. Nhưng mà bởi vì dục vọng đang kêu gào trong lòng kia, y lại ngăn không được bước chân của mình mà đi tới trước mặt Giang Trúc Tâm.
"Xin chào, tôi là Thạch Kim Tử. Tôi rất thích nguyên họa của cậu, nếu không ngại, tôi có thể ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ lúc vẽ tranh của cậu một chút, có được không?"
Thạch Kim Tử đứng ở trước mặt Giang Trúc Tâm tự giới thiệu xong, cũng lễ phép mà đứng ở một bên chờ Giang Trúc Tâm đồng ý. Người ta là nguyên tác giả, lại còn phong độ như thế, nên Giang Trúc Tâm đương nhiên sẽ không cự tuyệt rồi.
"Xin chào Nam châm đại đại, tôi là Giang Trúc Tâm. Anh ngồi ở đây đi, chỉ là trong lúc tôi vẽ tranh có thể sẽ rất tập trung, không có cách nào giải thích cho anh được. Nếu anh không cảm thấy nhàm chán thì cứ tự nhiên nhé." Giang Trúc Tâm rất tự nhiên mà kéo một cái ghế đặt ở chỗ cách cậu 1 mét, ý bảo Thạch Kim Tử ngồi ở chỗ kia.
Khoảng cách 1 mét này thật sự rất vi diệu, trong mắt Giang Trúc Tâm đây là khoảng cách rất bình thường. Còn trong mắt Thạch Kim Tử, thì 1 mét này lại thật sự rất xa rất xa, xa tới mức đủ khiến Thạch Kim Tử cảm thấy mất mát.
Chỉ là trên mặt Thạch Kim Tử cũng không hiện ra vẻ gì, nói tiếng "Cảm ơn, tôi rất vinh hạnh" xong, liền ngồi ở vị trí mà Giang Trúc Tâm đã chỉ định. Sau đó thật sự chỉ ngồi yên tại chỗ, lẳng lặng ở bên cạnh mà nhìn Giang Trúc Tâm vẽ tranh.
Chính diện của Giang Trúc Tâm rất tuấn lãng, nhưng mà từ mặt bên nhìn qua thì mũi của cậu rất cao thẳng lại mềm mại, môi cũng hơi hơi cong. Hơn nữa, đôi mắt cậu lúc tập trung làm việc, khiến cậu có vẻ cực kì nhu hòa.
Bề ngoài của người này thật sự quá khiến người khác muốn tiếp tục không ngừng mà ngắm nhìn. Thạch Kim Tử nghĩ như thế.
Cuối cùng, Thạch Kim Tử vậy mà thật sự ngồi ở bên cạnh Giang Trúc Tâm cho đến khi cậu tan tầm. Tuy nói người trong Tổ Mỹ thuật đều rất tò mò sao Thạch Kim Tử vẫn ngồi yên như vậy, nhưng rốt cuộc cũng không có bao nhiêu việc có thể bát quái.
Bọn họ chỉ cho rằng Thạch Kim Tử tò mò về nguyên họa của game, cũng xem như là một phương diện mà Thạch Kim Tử nghiêm túc phụ trách.
Giang Trúc Tâm bị tiếng chuông báo thức trên điện thoại gọi hoàn hồn, bởi vì biết mình một khi đã làm việc liền dễ dàng mê mẩn. Vì thế dưới sự kiến nghị của Tần Phú Hữu, cậu liền đặt đồng hồ báo thức vào lúc 5 giờ cho mình. Thời gian tan tầm của công ty bọn họ bình thường là 5 giờ, nhưng bởi vì vị trí công việc, cho nên phần lớn mọi người đều sẽ chọn tăng ca.
Trước đây, Giang Trúc Tâm cũng sẽ như vậy, nhưng từ lúc cậu có Tráng Tráng, thì không chỉ Tần Phú Hữu không cho cậu tăng ca, mà bản thân Giang Trúc Tâm cũng không thích nữa.
Cũng may ưu điểm của Giang Trúc Tâm là đủ tập trung, trong lúc những đồng nghiệp khác dễ dàng mất tập trung mà làm việc riêng, thì cậu lại có thể luôn đắm chìm trong công việc. Đây cũng chính là nguyên nhân mà hiệu suất của Giang Trúc Tâm vẫn luôn rất cao.
Bởi vì làm việc thời gian dài, Giang Trúc Tâm ở tại chỗ duỗi người một cái, sau đó mới xé một tờ khăn giấy ướt xoa xoa tay. Tiếp theo động tác lại thuần thục mà mở thuốc nhỏ mắt ra nhỏ mắt cho mình, để giảm bớt mệt mỏi cho hai mắt.
Vì thế Thạch Kim Tử ở bên cạnh liền nhìn thấy Giang Trúc Tâm nhỏ thuốc xong liền nhắm mắt lại, thì khóe mắt cậu cũng chảy xuống một giọt nước mắt.
Biết rõ chỉ là một giọt thuốc nhỏ mắt mà thôi, nhưng Thạch Kim Tử lại cầm lòng không được mà vươn tay, thay Giang Trúc Tâm lau đi một giọt nước mắt trên mặt kia.
Giang Trúc Tâm bị chạm vào gương mặt liền đột nhiên mở mắt ra, có chút sợ hãi mà lui về phía sau một bước. Tiếp theo cậu lại mờ mịt nhìn Thạch Kim Tử, lại bởi vì cậu vừa mới nhỏ thuốc, hai mắt cực kì ướt át.
Chỉ một chút biến hóa rất nhỏ trong đôi mắt, lại khiến cả người Giang Trúc Tâm thoạt nhìn có chút nhu nhược đáng thương. Thấy một màn như vậy thì yết hầu Thạch Kim Tử cũng căng thẳng, tay vươn ra cũng chậm rãi thu lại.
"Nam Châm đại đại?" Giang Trúc Tâm nghi hoặc mà mở miệng.
"Xin lỗi, nhìn thấy trên mặt cậu có gì đó, nên tay tôi cứ như vậy liền với qua thôi." Thần sắc của Thạch Kim Tử mang theo chút ngượng ngùng, nói với Giang Trúc Tâm đang vẻ mặt không biết chuyện thế nào kia. Lời nói cực kì chân thành, tựa hồ thật sự bởi vì thấy trên mặt Giang Trúc Tâm có cái gì mới có thể làm ra hành động như vậy.
"......À, không có việc gì đâu mà." Giang Trúc Tâm lắc đầu, tuy rằng trong lòng cậu luôn cảm thấy như có chỗ nào không đúng, nhưng mà bởi vì động tác của Thạch Kim Tử quá mức tự nhiên, xin lỗi cũng rất kịp thời, cho nên Giang Trúc Tâm chỉ tưởng mình nghĩ nhiều, liền không để ý nữa. "Vậy Nam Châm đại đại vẫn muốn tiếp tục ở chỗ này sao? Bây giờ tôi chuẩn bị tan tầm rồi."
"Ừm, vậy cùng nhau đi thôi, tôi đưa cậu trở về? Đúng rồi, cậu có thể gọi tôi là A Kim, bạn tôi đều gọi như thế hết." Thạch Kim Tử cũng đứng dậy theo Giang Trúc Tâm.
"Vậy tôi gọi anh là A Kim nhé." Giang Trúc Tâm cũng không quá để ý tới việc xưng hô. Nếu Nam Châm đại đại hy vọng cậu gọi y là A Kim, thì Giang Trúc Tâm cũng sẽ không lắc đầu nói không, "Anh không cần đưa tôi đâu, ái nhân của tôi tới đón tôi mà."
Nói xong, Giang Trúc Tâm liền mở khóa điện thoại, nhìn Wechat mà Tần Phú Hữu vừa vặn gửi tới, tươi cười trên mặt cậu cũng càng thêm chân thật.
"Được rồi, vậy Trúc Tâm, chúng ta có thể lưu lại Wechat không? Tôi rất thưởng thức cậu, về sau nếu có cơ hội sẽ hợp tác với cậu." Thạch Kim Tử cũng không nóng vội nhất thời, y thoáng ngăn lại Giang Trúc Tâm sau khi nhìn thấy tin nhắn của Tần Phú Hữu đã muốn chạy lấy người, sau đó cũng lấy ra điện thoại.
Giang Trúc Tâm nghe được Thạch Kim Tử thưởng thức cậu, còn nói lúc nào có cơ hội sẽ hợp tác, mắt liền nhìn qua phía Thạch Kim Tử.
Cậu được khen đến ngượng ngùng, gãi mặt nói: "Cảm ơn anh đã thưởng thức nhé! Anh vẫn là đại đại đầu tiên, chủ động nói có cơ hội sẽ hợp tác với tôi đó."
Tiếp theo, cậu liền quét mã QR Wechat mà Thạch Kim Tử đã mở ra, sau khi ghi chú xong cậu liền phất tay tạm biệt với Thạch Kim Tử. Thạch Kim Tử mỉm cười, cũng phất phất tay lại.
Sau khi nhìn không thấy bóng dáng của Giang Trúc Tâm nữa, thì y mới cúi đầu nhìn điện thoại, kế tiếp liền click mở vòng bạn bè của Giang Trúc Tâm.
Bài đăng thứ nhất trong vòng bạn bè của Giang Trúc Tâm, chính là ảnh chụp chung của cậu và Tráng Tráng và cả Tần Phú Hữu nữa. Ngón tay của Thạch Kim Tử dừng một chút, sau đó click mở ảnh chụp.
"Cậu có con rồi sao......"