Edit + Beta: ALice.
"Mãi mãi cũng không chán đâu."
Tần Phú Hữu mê muội mà nhìn Giang Trúc Tâm, hắn biết, có thể là bởi vì rất ít có người chủ động thông báo với Giang Trúc Tâm. Cho nên bản thân Giang Trúc Tâm hẳn là rất ít chú ý đến xung quanh rốt cuộc có bao nhiêu người thích cậu. Có một ái nhân không tự giác như vậy, Tần Phú Hữu đương nhiên phải tuyên thệ chủ quyền với bên ngoài cho tốt rồi.
Một ngày có 24 giờ, một tuần 168 tiếng đồng hồ. Trong cuối tuần này, Giang Trúc Tâm đều sẽ có 40 tiếng đồng hồ làm việc ở bên ngoài, lại còn thường xuyên tăng ca nữa chứ, cho nên có đôi khi sẽ đột phát thành 50 tiếng đồng hồ luôn.
50 tiếng đồng hồ này, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của Giang Trúc Tâm, liền có thể hấp dẫn rất nhiều người lòng mang ý xấu. Mà bản thân Giang Trúc Tâm lại thiện lương, chỉ cần không phải là ác ý nhằm vào cậu, thì trên cơ bản cậu đối với việc người khác lấy lòng rất trì độn, chỉ có thể đi con đường thẳng cầu mà thôi.
Tần Phú Hữu chỉ sợ trong lúc này, Giang Trúc Tâm bởi vì không có nghiêm túc mà cự tuyệt người khác, do đó dẫn tới người khác quấn lên Giang Trúc Tâm. Đây chính là trường hợp Tần Phú Hữu cực kì sợ hãi.
Nếu thực sự có việc này, Tần Phú Hữu cũng sợ bản thân mình xúc động một cái liền trùm bao tải người ta. Loại việc xúc động này nếu bị Giang Trúc Tâm phát hiện, thì sẽ cực kì tổn hại hình tượng luôn, cho nên ngàn vạn không thể để việc này xảy ra.
Vì thế, ngoại trừ thời gian hắn làm việc ra, thì Tần Phú Hữu đương nhiên không thể bỏ sót hạng mục show ân ái hằng ngày này rồi. Show ân ái không những có thể đánh lui tình địch, còn có thể khiến cho thể xác và tinh thần của mình được đến sung sướng thỏa mãn nữa. Một tên trúng hai nhạn, không phải quá tốt đẹp sao.
Cho nên Giang Trúc Tâm hỏi hắn có chán hay không? Không chán, đương nhiên là không chán rồi, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không chán đâu cơ.
- -----
Thời gian qua thật sự nhanh, bây giờ đã là tháng chín rồi. Giang Trúc Tâm cũng đã vào tháng thứ tư, thứ năm, bụng càng ngày càng lớn. Cho dù mặc vào quần áo rộng thùng thình, thì cũng vẫn rất rõ ràng, người trong văn phòng đều cho rằng cậu bị bệnh nặng gì nữa cơ.
Rốt cuộc đối với trình độ mập bụng của Giang Trúc Tâm, so với mặt và cổ hoàn toàn kém nhiều lắm, so với mấy tháng trước hơi béo ra, thì bụng càng như là bị nhọt gì đấy kìa.
Bởi vì phát hiện bộ dáng không mập hết cả người giống như mình thật sự rất dọa người. Vì thế sau khi thương lượng tốt xong, thì cậu vẫn xin nghỉ trước một tháng trước ngày dự sinh.
Tuy rằng lúc trước có nói qua vì bảo mật công việc, nên công việc đều phải hoàn toàn tiến hành ở văn phòng công ty. Nhưng mà bởi vì trình độ đặc thù của Giang Trúc Tâm, vì thế Cảnh Viên Bảo cũng chỉ có thể để cho Giang Trúc Tâm trở về nghỉ ngơi cho tốt.
Muốn làm việc cũng không cần vẽ chi tiết, nhiều nhất chỉ có thể vẽ bản nháp phác thảo mà thôi. Vừa vặn tu dưỡng thân thể, không cần quá mệt nhọc.
Giang Trúc Tâm cũng không cảm giác được bất cứ sự không khỏe gì. Nhưng bởi vì để cho người trong văn phòng không cần cảm thấy không khỏe, cho nên Giang Trúc Tâm vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
Cảnh Viên Bảo đã từng lo lắng mà nói với Tần Phú Hữu về vấn đề, Giang Trúc Tâm có phải thật sự bị bệnh hay không. Bởi vì Giang Trúc Tâm tương đối đặc thù, cho nên Tần Phú Hữu cũng chưa nói thật.
Hắn chỉ đơn giản thừa nhận một chút, sau đó nói với Cảnh Viên Bảo bác sĩ đã bảo đảm rồi, Giang Trúc Tâm cũng không mắc bệnh nặng gì cả, thì Cảnh Viên Bảo lúc này mới an tâm xuống.
Nếu Giang Trúc Tâm thực sự có việc gì, thì Tần Phú Hữu mới sẽ không phải một bộ cái gì cũng đều ở trong lòng bàn tay thế này đâu.
"Rốt cuộc bác sĩ nói như thế nào?" Đi vào nhà Tần Phú Hữu, Cảnh Viên Bảo rối rắm mà nhìn Giang Trúc Tâm đỡ bụng ngồi ở trên sô pha ăn trái cây coi gameshow. Bụng này của Giang Trúc Tâm thật sự là khiến người rất chú ý đấy.
Tóm lại không phải là mang thai hay gì đấy chứ?
"Bác sĩ nói tui bị chứng trướng bụng thôi." Giang Trúc Tâm nuốt xuống một miếng táo, nhẹ nhàng vỗ bụng nói, "Tiêu hóa không tốt, chờ dỡ hàng là được rồi."
"Dỡ... dỡ hàng?" Đầu óc Cảnh Viên Bảo xoay vài vòng.
Trong bụng bự kia đều là vật bài tiết à???
Táo bón thật thảm nha. Cảnh Viên Bảo vẻ mặt đồng tình mà nhìn Giang Trúc Tâm, thì ra lúc trước khi xin nghỉ ở công ty, Giang Trúc Tâm chỉ nói mình bị bệnh về nhà tĩnh dưỡng thôi, nhưng lại không nói rõ cụ thể, thì ra là có nguyên nhân khó có thể mở miệng a.
"Còn có vấn đề gì sao?" Tần Phú Hữu nghiêng về phía trước 45 độ, chặn ngang tầm mắt Cảnh Viên Bảo đang nhìn về phía Giang Trúc Tâm. Cảnh Viên Bảo một nghẹn, cũng nhận thấy tầm mắt của mình có chút không lễ phép, vì thế liền dời mắt, nhỏ giọng khụ hai tiếng.
"Thân thể của Trúc Tâm không có việc gì là được rồi, vậy chúc cậu sớm ngày khang phục nhé!" Cảnh Viên Bảo vỗ vỗi đùi, đứng dậy, "Tôi cũng chuẩn bị đi đây, có rảnh lại tới thăm cậu."
"Phiền toái anh nhé Nguyên Bảo, tôi mới đến công ty không đến một năm mà đã xin nghỉ nhiều như vậy rồi." Giang Trúc Tâm cũng đứng dạy tiễn, cậu có chút ngượng ngùng nói, còn nhân tiện nói đùa một chút: "Cũng mất công anh là bạn tốt của A Quý, bằng không tôi liền không có cửa sau này để đi rồi."
"Ai da, cậu không biết cậu chính là người có hiệu suất cao nhất của toàn tổ Mỹ thuật sao? Cho dù tôi không quen biết Phú Quý, thì con người như cậu tôi cũng sẽ không làm lơ đâu." Cảnh Viên Bảo nói rất chân thành, trong lòng y cũng là nghĩ như vậy.
Tuy rằng Giang Trúc Tâm chưa từng học qua đại học chính quy giống với những nhân viên khác, nhưng mà bản lĩnh của cậu thật ra so với bất cứ người nào ở đây đều phải vững chắc.
Lúc người khác vẽ được một bức tranh hoàn chính, thì Giang Trúc Tâm cũng đã vẽ xong bức thứ sáu rồi. Loại hiệu suất kinh người này, khiến Cảnh Viên Bảo cũng rất chấn động luôn đấy.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07.
Giang Trúc Tâm không lên tiếng thì thôi, chứ đã lên tiếng đều sẽ gây chấn động. Trước kia chỉ là không tìm được phong cách của cậu thôi, bây giờ sau khi tìm được rồi, thì Giang Trúc Tâm quả thực giống như là được hack vậy đó.
Hơn nữa, bởi vì tính cách tương đối cẩn thận của bản thân, cho nên những hiệu ứng trên tranh đó cơ bản đều rất rốt, rất ít khi nào phải trả về sửa lại.
Người trên thế giới rất nhiều, nhưng mà nhân tài thì không nhiều lắm đâu. Là một ông chủ có ánh mắt, và chí hướng rộng lớn, Cảnh Viên Bảo mới vừa rồi, xác thật một lời nói dối cũng đều không có.
"Không hổ là Cảnh tổng, lời này nói đến cũng quá dễ nghe luôn á." Giang Trúc Tâm ôm quyền, biểu đạt đầy đủ lòng kính nể một chút với y.
"Không xàm nữa, tôi đi trước đây. Chuyện công việc không thể vội vàng, cậu cứ từ từ dưỡng bệnh, chờ tốt rồi lại về làm." Lần này Cảnh Viên Bảo cũng không vô nghĩa nữa. Sau khi tạm biệt Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu xong, liền quyết đoán rời đi. Bây giờ y còn phải vội trở về làm việc nữa, cũng không đợi ở nhà Tần Phú Hữu ăn cơm chó đâu.
"Cảnh tổng đi thong thả nha~" Giang Trúc Tâm kéo dài âm, cáo biệt với Cảnh Viên Bảo.
Tần Phú Hữu ở phía sau Giang Trúc Tâm mỉm cười phất tay, sai khi chồng chồng hai người tiễn Cảnh Viên Bảo xong, thì Tần Phú Hữu cũng lập tức đóng cửa, tiếp theo liền kéo Giang Trúc Tâm trở về phòng khách tiếp tục ăn trái cây.
"Ngày dự sinh còn nửa tháng nữa, gần đây Tráng Tráng ở trong bụng có nghe lời không?"
Hai tháng này bảo bảo hình như rất thích hoạt động, có đôi khi còn có thể cách bụng nhìn thấy bảo bảo đang đá bụng nữa. Tần Phú Hữu đối với việc này vừa kích động lại vừa lo lắng Giang Trúc Tâm không thoải mái, dù sao thì trong lòng cũng đã nhận rõ chuyện sinh mệnh thật thần kì rồi.
"Còn được, rất hoạt bát luôn á." Giang Trúc Tâm xoa xoa bụng. Tự cậu cho đến nay đều cảm thấy việc trong bụng mình có một yêu tinh thật sự là rất không thể tưởng tượng được. Ai có thể nghĩ đến một người đàn ông có gà bự, vậy mà còn có thể dựng dục một sinh mệnh chớ.
Hơn nữa tháng sau hẳn là phải dỡ hàng rồi, tuy rằng vẻ mặt cậu bình tĩnh, nhưng mà kì thật trong lòng cực kì hoảng loạn. Nhưng mà Tần Phú Hữu cùng với ba Tần mẹ Tần đã rất chăm sóc cho cậu rồi, nếu cậu lại biểu hiện ra việc quá mức hoảng loạn, thì hình như cũng chỉ là truyền năng lượng phụ cho người khác mà thôi. Đây cũng không phải là kì vọng của cậu.
Tần Phú Hữu cười nhẹ nhàng xoa xoa sau eo cho Giang Trúc Tâm. Hắn từng tra qua tư liệu, người bình thường lúc mang thai đều sẽ đau eo. Tần Phú Hữu bình thường đều sẽ giúp Giang Trúc Tâm giảm bớt gánh nặng một chút, đặc biệt là mấy tháng sau này, thật ra hắn cũng có chút khẩn trương á.
Thậm chí buổi tối lúc đi ngủ, Tần Phú Hữu ngẫu nhiên cũng sẽ bừng tỉnh, rất sợ một khi không cẩn thận, liền đè hư Giang Trúc Tâm luôn, hoàn toàn quên mất bản thân hắn là một người ngủ cực kì ngoan, căn bản sẽ không có việc đè hỏng Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm cũng có hoảng loạn của mình, Tần Phú Hữu cũng có sợ hãi của hắn. Nhưng mà hai người chỉ để lại cảm xúc cho mình tự hóa giải, có thể nói là ôn nhu đến tận xương tủy.
- ------
"Mẹ, mẹ, Trúc Tâm còn chưa xong sao? Vì sao con không thể vào trong vậy? Không phải sinh con bình thường, chồng đều có thể đi vào bên trong cổ vũ sao!!" Bệnh viện tư nhân, Tần Phú Hữu ở ngoài phòng sinh lo lắng mà cắn móng tay. Bóng dáng bày mưu lập kế thường ngày đều không còn sót lại chút nào, có lẽ cho dù là phá sản cũng không có cách nào khiến hắn lộ ra thần thái nôn nóng như vậy.
Tình huống của Giang Trúc Tâm tương đối đặc thù, cho nên lúc ngày dự sinh đến, tuy rằng Giang Trúc Tâm còn chưa có cảm giác muốn sinh con, nhưng vì để đảm bảo, bọn họ vẫn lựa chọn trực tiếp sinh mổ.
Rốt cuộc nếu như đàn ông thuận sản, bọn họ cũng lo lắng trong đó xuất hiện sai lầm gì. Giang Trúc Tâm cũng không có bộ phận sinh dục nữ, nên nhóm bác sĩ cho rằng sinh mổ thì tốt hơn nhiều so với thuận sản.
"Còn choáng rồi à, bây giờ Trúc Tâm đã được gây tê, đã bắt đầu mổ. Con đi vào làm gì, mang vi khuẩn vào sao? Ngồi xuống uống nước đi, bình tĩnh một chút!" Mẹ Tần dứt khoát mà véo Tần Phú Hữu một cái, một cái véo này, khiến cho ba Tần đứng ở một bên đang run chân phải trừng lớn mắt.
Từ nhỏ đến lớn mẹ Tần chưa từng sử dụng bạo lực với Tần Phú Hữu một lần nào. Không nghĩ tới lần đầu tiên trong cuộc đời véo Tần Phú Hữu, vậy mà lại xuất hiện ở ngày này.
Ba Tần: Véo hay, véo hay.
Tần Phú Hữu chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, đối với việc mình bị mẫu thân véo cũng có chút đợt ra. Nhưng mà hắn vẫn bị một cái véo này của mẹ Tần véo đến hồi hồn luôn.
"... Bảo bối sẽ không có việc gì chứ?" Tần Phú Hữu ở trước mặt Giang Trúc Tâm đều luôn cười hì hì, bây giờ lông mày lại nhăn nhíu lại.
Hắn từng xem qua tư liệu, thời gian mang thai là một việc rất nguy hiểm. Tuy rằng nói khoa học kĩ thuật bây giờ đã phát triển, trên cơ bản là không cần lo lắng. Nhưng cho dù có là khoa học kỹ thuật hiện đại đến đâu, thì cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện tin tức thai phụ xuất huyết nhiều, cái này làm sao không khiến hắn không sợ hãi cho được chứ?
Hắn không thể tưởng tượng được ngày mất đi Giang Trúc Tâm.
Hắn còn rất nhiều việc còn chưa làm cùng với Giang Trúc Tâm mà.
Sau khi hắn kết hôn với Giang Trúc Tâm, còn chưa từng hoàn chỉnh kết hợp một lần nữa.
Hắn không muốn ở mùa hè này mất đi bảo bối của hắn.
Ba Tần tuy rằng cũng khẩn trương đến run cả chân, nhưng mà tâm thái của ông tốt hơn nhiều so với Tần Phú Hữu. Hiện tại tư duy của Tần Phú Hữu đã khuếch trương đến mức độ mất đi Giang Trúc Tâm luôn rồi. Thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của Tần Phú Hữu, ba Tần cũng học mẹ Tần véo Tần Phú Hữu một cái.
"Con nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của con xem! Chờ một lát cũng đừng khiến cho đứa nhỏ Trúc Tâm kia nhìn thấy bộ dáng zombie này của con, bằng không nó cũng không dám để cháu trai của ba gọi con là ba ba đâu!" Ba Tần véo Tần Phú Hữu xong, còn chọc chọc mặt Tần Phú Hữu nữa. Sau khi làm xong hành vi ấu trĩ đó xong, ông còn cảm thấy mặt của Tần Phú Hữu chọc còn khá tốt, vì thế lại chọc thêm một chút.
Tần Phú Hữu:.......
Buồn thì không buồn, nhưng mà ba Tần một chút như thế liền khiến tâm tình của hắn càng phức tạp.
"Con chính là ba của đứa nhỏ mà!" Cái gì mà không dám để cho đứa nhỏ gọi hắn là ba ba chứ. Hắn chính là ba đứa nhỏ đấy, ai nói không phải chứ, hắn phải! Phủ nhận quan hệ huyết thống xong là có thể biến thành không phải sao? Không có khả năng đó đâu.
Ba Tần nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của Tần Phú Hữu, thật ra lại có chút buồn cười.
"Vậy con uống nước trước đi." Ba Tân nhét ly nước đá vào trong tay Tần Phú Hữu, động tác của Tần Phú Hữu cũng mạnh mẽ mà uống hết. Nước kia thật là từ đá tan ra, vừa uống xong thì đầu óc hỗn độn của hắn nháy mắt liền thanh tỉnh lại, Sau khi nhớ lại những lời ngu xuẩn mà mình nói vừa nãy xong, thì cũng không tự chủ được mà cười ra tiếng.
"Bác sĩ ra rồi kìa!" Mẹ Tần ngay lúc Tần Phú Hữu thả lỏng, thì đột nhiên đứng dậy.
Tần Phú Hữu vốn dĩ đã bình tĩnh lại, nhưng bởi vì vẻ mặt ngưng trọng kia của bác sĩ, hắn vậy mà không cần suy nghĩ liền hô: "Giữ lớn!!!"
Bác sĩ: "Vị tiên sinh này...... cậu bình tĩnh một chút."
Ba Tần vỗ sau lưng Tần Phú Hữu một cái: "Cái thằng này, bác sĩ còn chưa kịp nói đâu, con nói lời không may mắn gì thế hả?"
"Đúng vậy, cha con đều bình an hết. Giang tiên sinh bây giờ còn đang ngủ, đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh, chờ một lát liền có thể gặp được rồi." Bác sĩ cho dù nói cha con bình an, nhưng sắc mặt vẫn cực kì ngưng trọng khiến người khác hiểu lầm.
"Bác sĩ, thật sự không có việc gì khác sao? Vì sao thần sắc của ngài nhìn không bình thường như vậy chứ?" Mẹ Tần nói ra nghi hoặc trong lòng Tần Phú Hữu và ba Tần. Cũng không thể trách Tần Phú Hữu vừa rồi xúc động như vậy, rốt cuộc vị vẻ mặt của vị bác sĩ này cũng khiến người khác quá hiểu lầm đi.
"Xin lỗi, là do kiến thức của tôi quá ít. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi mổ bắt con cho một người đàn ông. Bây giờ tôi vẫn còn đang đắm chìm trong một loại tâm tình mênh mang, cho nên vẻ mặt có thể có chút khống chế không được. Chúc mừng mọi người có được một vị tiểu công tử." Bác sĩ nói xong, trên vẻ mặt ngưng trọng kia còn mang theo chân thành nữa.
Ba người nhà Tần gia:......
"Thôi, tôi có thể đi xem Trúc Tâm sao?" Tần Phú Hữu không muốn nhiều lời với vị bác sĩ cổ quái này nữa. Hợp đồng bảo mật cũng đã kí rồi, dù sao nhóm người này cũng không dám nói bậy ra bên ngoài việc Giang Trúc Tâm mang thai. Chỉ cần thân thể Giang Trúc Tâm cũng khỏe mạnh, thì những việc khác đều không quan trọng nữa.
"Người vận chuyển đã đi cùng với hộ sĩ, đưa Giang tiên sinh trở về phòng bệnh rồi, mọi người có thể tùy thời đi thăm." Bác sĩ rốt cuộc cũng buông xuống vẻ mặt quá mức nghiêm túc kia của cô, lúc nói chuyện cũng mang theo nhẹ nhàng.
Mỗi một lần nghênh đón một sinh mệnh nhỏ, đều là việc đáng giá vui vẻ.
"Cảm ơn bác sĩ!" Tần Phú Hữu tuy rằng rất rò mò bộ dáng hiện tại của Tráng Tráng, nhưng mà hắn cần đi thăm Giang Trúc Tâm trước đã, sau khi xem xong mới có thể an tâm đi xem Tráng Tráng được.
Đi vào phòng bệnh, Tần Phú Hữu nhìn thấy Giang Trúc Tâm bởi vì gây mê mà vẫn nhắm chặt hai mắt ngủ. Bây giờ Tráng Tráng trong bụng cậu đã được ôm ra ngoài rồi, hình thể cả người cậu cũng hồi phục lại bình thường. Có thể bởi vì đây là một việc đột xuất, cho nên Tần Phú Hữu liền cảm thấy Giang Trúc Tâm tiều tụy không ít, gầy đi rất nhiều.
Nhưng mà cho dù Giang Trúc Tâm dỡ hàng rồi, kì thật cả người cũng chỉ nặng thêm khoảng 10kg so với trước khi mang thai thôi.
Khuôn mặt nam tính của Giang Trúc Tâm trước kia hiện tại bởi vì có chút thịt, liền càng thêm mềm nhẵn, cái này ở trong mắt Tần Phú Hữu, thật là một bộ dáng cực kì mỹ lệ.
"Vất vả cho em rồi." Tần Phú Hữu ngồi ở bên mép giường của Giang Trúc Tâm nhẹ nhàng cúi đầu, hôn một cái ở trên trán Giang Trúc Tâm. Hắn đầy mặt nhu hòa và cảm động, cục đá nặng trĩu đè nặng trong lòng mấy tháng qua, cũng toàn bộ rơi xuống đất.
Cảm tạ, cảm tạ trời cao đã đưa em đến bên anh.