Edit + Beta: ALice.
Khi sắc trời đã hoàn toàn tối lại, Tần Phú Hữu đưa Giang Trúc Tâm đến một nơi mà ngay cả đèn đường cũng không có. Có lẽ không thể nói là không có đèn đường, chỉ là mặt trời vừa lúc xuống núi, mà đèn đường còn chưa kịp bật lên thôi.
"Đây là phong cảnh mà anh nói là rất được đó hả?" Giang Trúc Tâm trong lời nói còn mang theo chút buồn cười.
Cậu vốn chỉ đơn thuần trêu đùa một chút mà thôi, dù sao vừa nãy lúc Tần Phú Hữu nói có phong cảnh tốt để ngắm, thì trời cũng vẫn còn sáng. Hiếm khi nhìn thấy Tần Phú Hữu cũng có lúc không tính chuẩn thời gian như vậy. truyện ngôn tình
Phải biết trước đây, Tần Phú Hữu ngay lúc cậu còn chưa đồng ý nói chuyện yêu đương. Vì chỉ để đưa đón mình, mà các loại tâm cơ kịch bản gì đó cũng đều áp dụng hết, khiến cho cậu căn bản là không có cách nào phản ứng lại để từ chối nữa.
Hiện tại, sau khi kết hôn thì người này ngược lại lại trở nên mơ hồ à?
Tần Phú Hữu bị Giang Trúc Tâm nói như vậy xong, thì ngay cả một chút cảm giác quẫn bách cũng không có. Hắn chỉ là ánh mắt oánh oánh nhìn Giang Trúc Tâm mà thôi.
Vốn dĩ xung quanh cũng chỉ còn một chút ánh sáng, nhưng bởi vì mặt trời lặn rất nhanh, nên Giang Trúc Tâm hẳn là không thấy rõ được nét mặt của Tần Phú Hữu hiện tại.
Có thể là bởi vì Tần Phú Hữu cứ lôi kéo cậu đứng ở chỗ này, mặt nhìn về phía hắn, nên không biết từ lúc nào, Giang Trúc Tâm cũng quen được với cường độ ánh sáng này. Đôi mắt cũng từ từ nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tần Phú Hữu.
Tiếp theo, cậu liền thấy Tần Phú Hữu ngay lúc này lại dùng ánh mắt yêu chiều mà nhìn mình, nhìn đến Giang Trúc Tâm đều cảm thấy xấu hổ đến hoảng loạn.
Cũng chẳng biết vì sao, hai người bọn họ rõ ràng ngay cả những việc không biết xấu hổ cũng đã làm qua không ít, ngay cả bé con cũng có luôn rồi.
Nhưng vào lúc này, Giang Trúc Tâm vẫn không chịu nổi ánh mắt này của Tần Phú Hữu, cái loại ánh mắt giống như là muốn tuyên bố với toàn thế giới hắn yêu cậu vậy á.
Tình yêu mà Giang Trúc Tâm có được cũng không nhiều, cho nên Tần Phú Hữu khiến Giang Trúc Tâm cảm thấy, tất cả tình yêu của mình đều dừng ở trên người Tần Phú Hữu hết rồi.
"Em chính là phong cảnh đẹp nhất của anh." Tần Phú Hữu đột nhiên tiến lên nắm tay Giang Trúc Tâm, sau đó nghiêng đầu hôn cậu.
Bình thường Giang Trúc Tâm cũng hay bị Tần Phú Hữu đánh lén như vậy, nhưng cậu cũng không chán ghét, mà chỉ biết vui mừng trong lòng thôi.
Vì thế, cậu liền nhắm hai mắt lại. Ở dưới bầu trời, nghiêm túc tiếp nhận một lần hôn với Tần Phú Hữu.
Qua mấy giây, Giang Trúc Tâm bên tai hình như truyền đến một vài tiếng 'cạch cạch', mi mắt cũng có cảm giác bị ánh sáng chiếu đến.
Mờ mịt mà hơi mở mắt ra, Giang Trúc Tâm liền thấy con đường vốn dĩ tối tăm, lại có từng chiếc từng chiếc đèn màu ấm được bật lên ở trước mặt mình.
Bên cạnh cậu là một sườn dốc, trên sườn dốc dùng đèn đêm màu hồng phấn xếp thành hình trái tim, thậm chí trên cây cũng treo đầy bong bóng hình trái tim màu hồng, nhiều đến mức khiến Giang Trúc Tâm đều cảm thấy mấy cái cây này sẽ bị bóng bay kéo lên trên trời luôn á.
"Bảo bối." Tần Phú Hữu ngay tại lúc Giang Trúc Tâm đang kinh ngạc mà tròn mắt, liền dời môi khỏi Giang Trúc Tâm.
Hắn lại lui về sau một bước, quỳ một chân xuống, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhẫn, cũng mở ra ở trước mặt Giang Trúc Tâm, "Lúc trước anh từng nói, phải cho em một nghi thức cầu hôn. Bây giờ, em nguyện ý tiếp nhận chiếc nhẫn này của anh, sau đó cả đời này, chỉ thuộc về lẫn nhau sao?"
Trên mặt đất là đường nhựa, nhưng bởi vì bên cạnh là núi, cho nên ít nhiều sẽ có bùn đất. Cho dù là không có thói ở sạch, thì trong tình huống bình thường Tần Phú Hữu cũng sẽ tuyệt đối không quỳ một chân ở những nơi như thế này đâu.
Giang Trúc Tâm há miệng, có chút sửng sốt. Sau đó lúc cậu vừa muốn nói gì, liền cảm thấy mũi đột nhiên ngứa, cậu duỗi tay sờ sờ, liền sờ được một mảnh cánh hoa hồng.
Mờ mịt ngẩng đầu lên, Giang Trúc Tâm lại sợ hãi nhìn thấy, gió đang thổi cánh hoa hồng bay đầy trời. Một bên khác, có một chiếc lưới đánh cá (?) chứa đầy cánh hoa hồng, cứ như vậy mà ập xuống.
Cái lưới này có hơi lớn, nên Giang Trúc Tâm không chỗ có thể trốn. Tần Phú Hữu vốn đang quan sát vẻ mặt của Giang Trúc Tâm, lại phát hiện Giang Trúc Tâm sau khi được hắn cầu hôn, lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt khủng bố.
Vì thế, hắn không phải rất rõ ràng mà ngẩng đầu lên, kế tiếp hắn và Giang Trúc Tâm liền bị lưới đánh cá phủ lên.
Sinh đôi: "A a!! Anh Phú Hữu!! Chị dâu!! Hai người không sao chứ?!
Mạc Đắc Quỳnh: "Trời má trời má, chiếc dây thừng của máy bay trực thăng này thật không đáng tin đấy?!!
Cảnh Viên Bảo: "Hai người không sao chứ??"
Giang Trúc Tâm ngay tại lúc chiếc lưới kia đổ xuống liền lảo đảo một chút, tiện thể liền bị ngã xuống. Tần Phú Hữu lập tức nhào tới trước một cái, hắn nắm chặt chiếc nhẫn, lại mạnh mẽ làm tấm đệm thịt cho Giang Trúc Tâm, thiếu chút nữa thì hộc máu.
Cùng lúc đó, đột nhiên trên trời pháo hoa nở rộ, pháo hoa kia tinh xảo đủ màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, ngay tại lúc Giang Trúc Tâm bị chiếc lưới phủ xuống, Tần Phú Hữu lại bị Giang Trúc Tâm đè ở phía dưới, vừa lúc pháo hoa xuất hiện, nhìn qua chiếc lưới, lại đẹp ngoài ý muốn.
Hơn nữa, còn có một ít cánh hoa hồng bởi vì không đủ trọng lượng, vẫn còn đang luẩn quẩn ở trên trời. Chỉ là Giang Trúc Tâm tuy đã chịu kinh hách nhưng vẫn không bị thương gì cả, lại đột nhiên phụt cười một cái.
Tần Phú Hữu ngay trước khi Giang Trúc Tâm ngã sấp xuống, thì cũng đã cực kì ảo não. Trước đây hắn còn tự tin tràn đầy, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện bất ngờ ngoài ý muốn này. Thiếu chút nữa còn khiến cho Giang Trúc Tâm bị thương, quả thật là tự trách đến sắp phát điên rồi.
Nhưng mà Giang Trúc Tâm lại bật cười vào ngay lúc này, rõ ràng hai người bọn họ còn ở dưới chiếc lưới, cũng đều cực kì chật vật. Nhưng Giang Trúc Tâm lại cố tình không hề tức giận, còn phát ra tiếng cười thẳng thắn như vậy nữa.
Mà cũng bởi vì Giang Trúc Tâm cười, cho nên phần tự trách và hổ thẹn hiếm thấy kia của Tần Phú Hữu, cũng chậm rãi biến thành ngọt ngào khi bảo vệ được Giang Trúc Tâm không ngã trên mặt đất.
"Người yêu thì bị em đè lên, còn được xem mưa hoa hồng và pháo hoa nữa chứ. Lời này nói ra ngoài ai có thể tin được chứ a ha ha ha ha ha, A Quý anh thật sự là thiên tài á ha ha ha ha ha!!" Giang Trúc Tâm thật sự cảm thấy mình sắp cười đến co rút luôn rồi. Chờ đám người Cảnh Viên Bảo căng thẳng chạy tới nhấc tấm lưới lên, thì Giang Trúc Tâm vẫn còn ngồi ở dưới đất cười đến không ngậm miệng được.
Pháo hoa vẫn còn đang tiếp tục phóng, tất cả mọi người lại đều nhìn chằm chằm vào nụ cười của Giang Trúc Tâm. Tiền Đóa Đóa và Tiền Bộ Thiệu vội vàng tới cũng rất tự trách, cảm thấy đều là do bọn họ không kiểm tra thiết bị cho tốt, mới dẫn đến xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng cảnh tượng Giang Trúc Tâm phẫn nộ, tức giận trong dự đoán cũng không xuất hiện, ngược lại chỉ thấy được Giang Trúc Tâm đang ngồi dưới đất cười ha ha. Mà Tần Phú Hữu chật vật nằm úp ở trên mặt đất, lại đang si mê nghiêng mặt mà nhìn Giang Trúc Tâm cười.
Có lẽ là do nụ cười thật sự có tính lan truyền rất mạnh, nên ngay lúc Giang Trúc Tâm sắp cười điên rồi, thì Mạc Đắc Quỳnh lại thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng ném chiếc lưới qua một bên, mà ngồi bệt xuống đất cười theo. Đại khái cả đời này của bọn họ, cũng chưa từng gặp qua việc nào hề hước như vậy đâu.
Một đám người cũng không sợ bẩn mà nằm trên đất, nhìn pháo hoa ở trên bầu trời, trên mặt mang cười, tâm trạng phảng phất như cũng về tới thời điểm không buồn không lo.
Cảnh Viên Bảo lần nữa lắp đặt máy chụp hình, vốn chỉ muốn chụp cảnh Tần Phú Hữu cầu hôn thôi. Nhưng hiện tại y lại cảm thấy, một đám người cùng hợp tác, tiếp theo lại xảy ra ngoài ý muốn. Nhưng cái loại cảm giác vạn hạnh trong bất hạnh không có ai bị thương này, thì càng có ý tứ hơn so với việc Tần Phú Hữu cầu hôn.
Giang Trúc Tâm cũng nằm xuống, híp mắt cong môi. Trong một chốc liền nghĩ đến hình ảnh vừa nãy kia, liền nhịn không được cười hì hì ra tiếng. Cậu nghiêng đầu duỗi tay dài ra, vỗ một cái vào Tần Phú Hữu còn đang nằm úp sấp, đưa tay cho Tần Phú Hữu nói: "Nhẫn, không đeo vào cho em sao?"
Tần Phú Hữu lập tức ngồi xuống, sau đó như là nâng bảo thạch quý giá nhất trên thế giới, mà chậm rãi nâng tay Giang Trúc Tâm lên. Hắn trân trọng đem chiếc nhẫn vừa nãy còn nắm ở trong lòng bàn tay, chậm rãi đeo vào ngón đeo nhẫn của Giang Trúc Tâm. Kích thước vừa vặn, vừa nhìn chính là được tỉ mỉ đo qua.
"Em nguyện ý nha." Giang Trúc Tâm cũng ngồi xuống, cậu nhìn chiếc nhẫn ở trên tay, đột nhiên nói.
Tần Phú Hữu dừng lại một chút, mới ý thức được Giang Trúc Tâm là đang đáp lại câu hỏi vừa nãy của hắn.
- --- em nguyện ý nhận chiếc nhẫn này của anh, sau đó cả đời này, chỉ thuộc về lẫn nhau sao?
- --- em nguyện ý nha.
Vì thế, bọn họ liền thuộc về nhau.
Tiền Bộ Thiệu ước ao mà nhìn Tần Phú Hữu, cảm thấy Tần Phú Hữu làm chuyện quá đáng như vậy, mà đều được Giang Trúc Tâm rộng lượng tha thứ. Tên em trai Tần Phú Hữu này, rốt cuộc là vận khí có bao nhiêu tốt, mới có thể gặp được bạn lữ tốt như vậy chứ.
Anh khi nào thì mới có thể tìm được người đàn ông hợp khẩu vị như Giang Trúc Tâm đây?
Phiền muộn quá đi mất.
Pháo hoa hạ màn, thì một đám người bọn họ cũng cười đủ rồi. Lúc từ trên mặt đất đứng dậy còn dính chút bùn đất, cũng có chút khó mà tin nổi vừa nãy bọn họ lại làm việc trẻ con như vậy.
Nhưng mà nghĩ tới vừa nãy lại không hiểu sao mà cảm thấy được vui vẻ, thật giống như loại vui vẻ thuần túy như vậy, thật sự là đã lâu không cảm nhận được rồi.
Hai người Chân Phó Hạo và Chân Phó Ngữ, vốn còn có chút cảm giác khoảng cách đối với Giang Trúc Tâm. Nhưng trải qua ô long lần này, thì bọn họ đều biết Giang Trúc Tâm cũng rất dễ ở chung, và không có tâm cơ gì như bọn họ đã hoài nghi trước đó. Giang Trúc Tâm so với bọn họ tưởng tượng lúc trước, thì thật sự tốt hơn nhiều lắm.
"Đi thôi đi thôi, trở lại thay quần áo cái đã." Giang Trúc Tâm trước tiên kéo Tần Phú Hữu đứng dậy, sau đó mới tự tay kéo cặp song sinh lên. Tay của Giang Trúc Tâm không nhỏ, cặp song sinh bị cậu mỗi tay một bạn nhỏ kéo lên, liền cảm thấy Giang Trúc Tâm rất MAN.
"Anh Trúc Tâm, anh thật đẹp trai luôn á."
"Anh Trúc Tâm tối nay muốn ăn cái gì? Anh Phú Hữu nói muốn ăn Mãn Hán toàn tịch đó."
Hai vị em trai trong nháy mắt liền vứt bỏ cái danh xưng chị dâu này, trực tiếp gọi thành anh Trúc Tâm.
Tần Phú Hữu:...Hả???
"Hôm nay cảm ơn mọi người." Giang Trúc Tâm cảm kích nói với những người bạn được Tần Phú Hữu nhờ giúp đỡ. Một người có thể có bao nhiêu người bạn thực lòng, thật sự là việc rất không dễ dàng.
Sáu người Cảnh Viên Bảo, đều là được một cuộc điện thoại hẹn lại đây. Loại tình bạn chân tâm thực lòng này, đều khiến người khác phải cảm động. Giang Trúc Tâm cũng hơi nhớ tới nhóm bạn của mình rồi.
Chỉ là bạn của Giang Trúc Tâm đều trải rộng khắp năm hồ bốn biển, một người cũng không ở tại thành phố này. Cậu cảm thấy mình cần phải nói với bọn họ một chút việc mình đã kết hôn, đến lúc tổ chức tiệc thì chắc chắn phải mời bọn họ đến tham dự mới được.
Nhưng mà, hai vị em trai này làm sao lại đột nhiên gọi mình là anh rồi?
Hừ hừ, quả nhiên là khí khái nam tử của cậu đã chinh phục được hai đứa nhỏ này rồi? Cho dù cậu có là một người đàn ông mang thai, thì cũng vẫn dũng mãnh như lúc ban đầu đấy (đắc ý).
"Không phải nói thành công ở mức bình thường thì chỉ ăn lẩu thôi à, thành công mỹ mãn mới ăn Mãn Hán toàn tịch sao?" Cảnh Viên Bảo nín cười đi tới.
Bản thân y đối với việc quay chụp không chuyên nghiệp bằng Tiền Đóa Đóa, nhưng mà việc vác máy chụp hình có trọng lượng mấy kí này so với Tiền Đóa Đóa thì lại vững vàng hơn nhiều.
Hôm nay, y chụp được rất nhiều hình ảnh đặc sắc. Thật sự không nghĩ tới một đám người tuổi trung bình cũng đã hai mươi, ba mươi còn có thể có nhiều lịch sử đen tối như vậy luôn đấy.
Vẻ mặt vừa nãy của mỗi người, đều có thể cắt ra làm meme được rồi đấy.
"Này không phải rất thành công rồi sao?" Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm mười ngón đan nhau, còn cố ý lôi kéo bàn tay mang nhẫn kia của Giang Trúc Tâm giơ giơ lên. Trên mặt Tần Phú Hữu rõ ràng thần sắc nhu hòa, nhưng một đám Mạc Đắc Quỳnh lại cảm thấy được cái tên này có chút khoe khoang (*) quá mức thế nhể.
(*) ALice: Chỗ này có dùng một từ (嘚瑟), nhưng mị không tra được bính âm của từ này, nhưng trên baidu có nói đây là một phương ngữ của Trung Quốc có nghĩa là choáng ngợp khi đạt được một thành tích không đáng kể hoặc làm nên chuyện lớn.
Ở đây thật sự cũng chỉ có Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm là người có trạng thái đã kết hôn, còn lại những người khác đều là cẩu độc thân hết. Nhưng cho dù đại đa số mọi người đều ở trạng thái độc thân, thì bọn họ vẫn đấu không lại hai người Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm đang show ân ái mù mắt bọn họ kia.
Hai người này thật quá đáng, chắc chắn phải hạnh phúc cả đời mới được đấy nhé.
Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn.